Thần Khống Thiên Hạ

chương 1997: lăng thần làm cho người ta thất vọng (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Công Tôn Dương chỉ cảm thấy hai đạo ánh sáng như lôi điện sấm chớp công kích về hướng mình. "A", lão kinh hoàng kêu một tiếng, sau đó liền lui lại mấy bước ngồi bệt trên mặt đất, thần sắc vô cùng kinh hoảng!

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì, ta... Sư huynh của ta chính là cung Thần Sư, mà ta cũng là Thần Dược Sư mới tấn chức...

Công Tôn Dương run run nói.

Nhìn ánh mắt kia của Lăng Tiếu làm cho người ta sợ hãi, hai chân lão đều như nhũn ra, trong lòng hối hận thật không nên nghe lời Hạ Công mà chọn đỉnh núi này a!

Chính là cũng không có thuốc hối hận a!

Lăng Tiếu đi tới trước mặt Công Tôn Dương, một tay nhấc Công Tôn Dương đứng lên. Hắn không nói hai lời lập tức vỗ cho vài cái tát trên mặt lão.

Bốp bốp!

Công Tôn Dương trong nháy mắt bị Lăng Tiếu liền vỗ hơn mười chưởng, ngay cả răng cửa đều bay ra vài chiếc, đau đến lão không ngừng kêu la.

- Vẫn còn muốn chiếm núi này của ta đây hay không?

Lăng Tiếu lạnh nhạt hầm hừ hỏi.

- Không... Không muốn... Đều... Đều là Hạ Công bức ta tới a... Không liên quan chuyện của ta.

Công Tôn Dương chính là đang vô cùng sợ hãi. Mặc dù lão có được thực lực Trung Giai Thần Vương, nhưng mà trước mặt Lăng Tiếu cũng là không có nổi chút xíu lòng phản kháng.

- Chỉ bằng hạng người mềm yếu như nhà ngươi này, ta đã biết rõ ngươi không có lá gan này. Cứ trở về nói với sư huynh của ngươi, sớm muộn gì ta muốn đi thăm hỏi hắn!

Lăng Tiếu đồng dạng cũng là vừa quát vừa một cước đá bay Công Tôn Dương.

Các Thần Vương đi theo Công Tôn Dương cùng với Hạ Công tới đây, không có một người nào có thể bình an mà đi ra khỏi quả núi này.

Mỗi một người đều đã bị Lăng Tiếu hung ác nện một phen, mới có thể vô cùng chật vật rời đi.

Đến ngay cả Thiên Thần Vương như Hạ Công này đều bị đá bay, bọn họ là những con tôm nhỏ lại có chỗ nào dám phản kháng.

Sau khi trừng trị những người này, quả núi của Lăng Tiếu rốt cục khôi phục sự yên tĩnh.

Lăng Tiếu lại ngồi trên đứng đầu, khôi phục sự uy nghiêm của chủ nhân một núi.

Hiện nay người ở trên núi người ai nấy đều đã tụ tập vào cùng một chỗ.

Phong Chủ của bọn họ đã trở về, tất cả lời đồi đại đều tự sụp đổ. Hơn nữa thấy Phong Chủ bọn họ vừa mới thể hiện thần uy hiển hách, thật sự là khiến cho khí thế của bọn họ đang lên cao ngất a!

Sớm có nghe nói Phong Chủ của bọn họ mất mạng, khiến cho bọn họ mấy năm nay đều cũng không sống yên ổn a!

Nếu thật sự là như thế, vậy bọn họ trước đây lựa chọn đi theo Lăng Tiếu thì cũng không được cái gì.

Cũng may hiện tại tất cả đều trở thành quá khứ, Phong Chủ của bọn họ không chỉ có không chết, hơn nữa thực lực thăng tiến như vậy, sau này mặt mũi bọn họ ở trong tông môn càng cao hơn.

- Mộng Kỳ, Nhu Phỉ, vị này chính là sư phụ Tà Đế của ta, các nàng mau tới đây bái kiến người!

Lăng Tiếu chỉ chỉ vào Tà Đế mà nói.

Lăng Tiếu sau lúc trở về cũng dẫn theo Tà Đế và Liễu Phiêu Phiêu, lúc mới rồi tất cả bọn họ ở ngoài điện.

- Ra mắt tiền bối!

Hai nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua Tà Đế, lập tức tiến lên hành lễ ân cần thăm hỏi đối với Tà Đế.

Tà Đế cũng đã sớm nhìn thấy Vân Mộng Kỳ và Ngọc Nhu Phỉ, trong lòng ra sức tán thưởng ánh mắt đồ đệ của mình quả nhiên là không tầm thường a, quả nhiên có một nửa phong thái của lão. Chỉ là mới có hai thê tử thì liệu có phải là hơi ít hay không?

- Thật tốt, đều miễn lễ đi, lát nữa vi sư lại có lễ ra mắt cho các ngươi!

Tà Đế cười nói.

- Sư nương hẳn là ở trên núi chứ, gọi bọn họ tới gặp sư phụ đi!

Lăng Tiếu nói với hai nàng.

Hai nàng nào dám chần chờ, bọn họ biết hiện tại đâu phải là thời gian để tâm sự nên lập tức đến hậu viện mời Phong Thanh Duyến và Thư Tử Thiến ra đây.

Hai người bọn họ mấy năm nay không biết chảy bao nhiêu lệ, nhất là Thư Tử Thiến cứ tự trách mình đến độ sắp điên rồi.

Nếu không phải biết rằng Lăng Tiếu cũng giống như Tà Đế sau khi rơi vào Loạn Táng Không Gian cũng không chết, thì nàng tuyệt đối sẽ trước tiên là tự sát để tạ tội.

Đến khi Phong Thanh Duyến cùng Thư Tử Thiến gặp lại Tà Đế, ai nấy đều là khóc váng lên.

- Tà Đế ca ca ngươi cuối cùng đã ra... Cuối cùng đã ra!

Hai nàng nhào vào ôm trong ngực Tà Đế, lại càng không ngừng tiếng khóc mà thổn thức.

Ánh mắt của Vân Mộng Kỳ cùng Ngọc Nhu Phỉ cũng đã có chút ươn ướt.

Bọn họ có thể cảm nhận được tình cảm nhớ nhung lo lắng những năm gần đây của Phong Thanh Duyến cùng Thư Tử Thiến rốt cuộc là có dư vị gì.

Bọn họ cũng rất muốn lao vào trong lòng Lăng Tiếu, nhưng hiện tại có nhiều người như vậy ở chỗ này, bọn họ không thể không quan tâm đến uy nghiêm Phong Chủ của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu phẩy phẩy tay, cho người ta trước hết dẫn Tà Đế, Phong Thanh Duyến và Thư Tử Thiến quay về hậu viện dốc bầu tâm sự vui mừng gặp lại nhau rồi hãy nói sau.

Ai ngờ Thư Tử Thiến lại đến trước mặt Lăng Tiếu, khom lưng nói với Lăng Tiếu

- Lăng Tiếu, sư nương thật xin lỗi ngươi a!.

Ngày đó nếu không phải nàng tìm cái chết, cũng không đến mức dẫn Lăng Tiếu tới gần Loạn Táng Không Gian, khiến cho hắn bị hại a!

Mấy năm nay nàng một mực đều sống ở trong áy náy. Nếu không phải được mấy nàng một mực khuyên bảo, thì nàng thật sự đã sụp đổ.

Lăng Tiếu vội vàng đỡ Thư Tử Thiến đứng lên rồi nói

- Sư nương đừng quá nghiêm trọng, hiện tại không phải chúng ta đã bình yên trở về sao? Người trước tiên cứ đi nói chuyện cũ với sư phụ, có cái gì để sau này rồi hãy nói sau.

Phong Thanh Duyến cũng ở một bên cười nói

- Đúng vậy, Tử Thiến, chúng ta đi về trước đi, Tiếu nhi hắn sẽ không trách ngươi!.

- Đúng vậy, hai người đều là trưởng bối của ta, ta nào dám trách tội a. Sau đó một lát nữa chẳng phải là sư phụ lại muốn giáo huấn ta sao?

Lăng Tiếu cười khẽ mà hỏi.

Thư Tử Thiến cảm kích liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, sau đó mới cùng Tà Đế, Phong Thanh Duyến quay về hậu viện.

Lăng Tiếu liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, sau đó mới quay sang Vân Mộng Kỳ hỏi

- Lão Dã đâu rồi?.

Hắn phát hiện Tiên Vu Dã lại không ở chỗ này, thì không khỏi có hơi nghi hoặc.

- Vào năm năm trước ông ta đã nói muốn đi ra ngoài đi một chút, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa thấy trở về.

Vân Mộng Kỳ đáp.

Lăng Tiếu sau khi nghe xong liền hiểu rõ ràng là xảy ra chuyện gì.

Nói vậy là Tiên Vu Dã tính toán nghĩ biện pháp quay trở về chỗ bị lưu đày lúc đầu, để dẫn tộc nhân của hắn tới Thiên Vực này, lại hoặc là phản hồi quay về Man tộc một chuyến.

Việc này Tiên Vu Dã trước kia đã sớm nói qua với hắn.

Nhưng mà, hắn hơn phân nửa suy đoán Tiên Vu Dã có thể là trước hết đi tới xứ sở Thiên Tước một chuyến, rồi đến Man tộc tìm về những người lớp ông cha bọn họ đã bị lưu đày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio