Thần Khống Thiên Hạ

chương 2107: trên đường thấy chuyện bất bình rống một tiếng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đáng tiếc, hắn vẫn dự đoán sai lầm!

Người gặp phải uy hiếp tử vong thì chuyện gì không dám làm?

- Ngươi là đồ tạp chủng, cho rằng trở thành Thiên Thần Vương là có thể vong bản, không ngờ dám vọng tưởng giết tộc thúc, ngươi chết không có gì đáng tiếc!

Đào Phục Lưu quát.

Hắn phối hợp với đám người kia truy sát Đinh Cô Độc, hắn nhìn Cổ Thần khí của Đinh Cô thì tham lam nòng đậm, trong nội tâm nói thầm:

- Chỉ cầnta đoạt được Cổ Thần khí của tiểu tử này, chiến lực của ta sẽ tăng lên! Trong tay hắn chỉ phung phí của trời.

- Ta nhổ vào, ngươi là đồ khốn nạn, nếu không phải ngươi cảm thấy phụ thân ta thiên phú cao hơn ngươi, uy hiếp địa vị của ngươi trong gia tộc, dùng thủ đoạn hèn hạ phế phụ thân ta, phụ mẫu của ta cũng không có chết, hôm nay cho dù dốc sức liều mạng, ta cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi!

Hai mắt Đinh Cô Độc đỏ hồng, hắn gào thét xông lên, Cổ Thần khí trong tay được hắn thúc dục tới cực điểm, chém giết đám Thần Vương lao tới..

Đinh Cô Độc hoàn toàn dốc sức liều mạng, tên Thần Vương mới tới gần trong nháy mắt bị hắn đánh bay ra ngoài, máu tươi chảy không dứt.

Mà Đào Phục Lưu lại thừa cơ tập kích sau lưng Đinh Cô Độc, những người khác cũng liên thủ xuất kích.

Đinh Cô Độc cắn răng dùng toàn lực tấn công phòng ngự nhưng vẫn không làm được gì.

Hắn muốn chạy trốn nhưng đã bị đối phương vây quanh, mà thiên hổ của hắn bị thánh thú khác vây đánh, tình huống cũng không tốt.

Đinh Cô Độc biết rõ không có đường lui, dức khoát bỏ qua ý niệm bỏ chạy và lao tới chém giết Đào Phục Lưu.

Hắn hoàn toàn mặc kệ những ngươi sau lưng, một lòng muốn kéo Đào Phục Lưu chôn cùng!

Đáng tiếc Đào Phục Lưu không liều mạng với hắn, chỉ kiềm chế hắn, để những người khác thừa cơ xông vào.

Những người xem cuộc chiến đã sớm trốn đi.

Bây giờ lưu lại không thể nghi ngờ là gặp tai họa, sẽ bị Đào Phục Lưu giết người diệt khẩu.

Cuộc chiến của Thiên Thần Vương vốn cực kỳ vinh quang, đáng tiếc biến thành cục diện như bây giờ, thật không phải chuyện gì vinh quang.

Đám người Lăng Tiếu tự nhiên không có rời khỏi, bọn họ không nghĩ tới biến thành hý kịch này.

- Có ít người không biết làm thế nào lăn lọn kiếm được thanh danh Thiên Thần Vương a.

Lăng Tiếu khinh thường hừ lạnh.

Hắn bây giờ không quan nhìn Đào Phục Lưu vây công Đinh Cô Độc, đúng là quá sỉ nhục danh tiếng của Thiên Thần Vương.

- Cánh rừng nào cũng có đủ loại chim, chúng ta đi, xem nữa cũng phí công!

Lăng Phi nói.

- Vì cái gì phải đi, vừa rồi ngũ ca ngươi không phải nói bảo ta tăng thanh danh sao, bây giờ là thời cơ tốt đấy!

Lăng Tiếu nói một tiếng, thân hình lao thẳng vào vị trí đại chiến.

Trên đường thấy chuyện bất bình rống một tiếng!

Kỳ thật chuyện này không có bao nhiêu người đi làm, rất nhiều người đều chọn bo bo giữ mình.

Lăng Tiếu cũng không cảm thấy mình là người chính nghĩa gì, nhưng mà hắn không quen nhìn thủ đoạn hèn hạ của Đào Phục Lưu.

Nếu như nói hắn là Thiên Thần Vương, tiếp nhận chiến đấu của đối phương còn làm ra chuyện này, đúng là quá tổn danh tiếng của Thiên Thần Vương rồi.

Lăng Phi băn đầu chỉ muốn hắn tăng bài danh, Lăng Tiếu mượn cơ hội này bắt Đào Phục Lưu khai đao.

Sau đó Đinh Cô Độc bị người ta đánh trọng thương.

Không quản khỉ gió hắn là Thiên Thần Vương, nhưng mà chính diện có Đào Phục Lưu kiềm chế hắn, mà bốn phía có Thần Vương không ngừng đánh lén khiến hắn không ngăn cản được.

Sau đó có một gã Thần Vương cầm thần kiếm đâm vào chỗ hiểm sau lưng Đinh Cô Độc.

Tên Thần Vương này sắc mặt hung ác, muốn một kiếm kết liễu Đinh Cô Độc.

NHưng mà kiếm của hắn còn cách Đinh Cô Độc gần trong gang tấc thì hắn bị cương phong đánh trúng..

Hắn bị đánh chết trong nháy mắt, đến chết hắn còn không biết xảy ra chuyện gì.

Thần hồn của hắn kinh hoàng, đáng tiếc bị một đạo lực lượng đánh tan tác.

- Hôm nay ta xem như mở rộng tầm mắt, danh tiếng Thiên Thần Vương đã bị ngươi làm ô nhục!

Lăng Tiếu đánh chết tên Thần Vương xong thì cười lạnh nói với Đào Phục Lưu.

Đào Phục Lưu nhìn thấy có người nhảy ra thì cả kinh, mà Thần Vương bốn phía cũng cảnh giác lên, hoài nghi người trước mặt có phải là viện thủ của Đinh Cô Độc hay không.

- Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, biết rõ thân phận của bổn vương mà còn dám quản chuyện này, chán sống đúng không?

Đào Phục Lưu nhìn chòng chọc Lăng Tiếu lạnh lùng địa hỏi.

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh có một gã Thần Vương cao giai truyền âm cho hắn, nói:

- Hắn chính là Thiên Thần Vương vừa tấn giai của Thiên Long Môn, Lăng Tiếu!

Đinh Cô Độc lạnh lùng nhìn Lăng Tiếu, thần sắc nhảy lên, hắn không nghĩ đến Lăng Tiếu lại xuất hiện ở đây và ngăn cản hắn.

- Ha ha, ngươi không cần quản ta xen vào làm gì, hôm nay ta lấy thủ cấp của ngươi, thay thế vị trí của ngươi, người như ngươi không xứng làm Thiên Thần Vương!

Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, lại trừng Đào Phục Lưu.

Tốc độ của Lăng Tiếu nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước mặt Đào Phục Lưu và những người khác còn không kịp phản ứng cái gì.

Đào Phục Lưu không hổ là Thiên Thần Vương, tốc độ của hắn không bằng Lăng Tiếu, nhưng mà tốc độ phản ứng kinh người, trường kiếm trong tay chém xuống, mỗi một kiếm mang theo uy thế mạnh mẽ, uy lực đáng sợ!

Thân pháp của Lăng Tiếu đã đạt tới cảnh giới tuyệt hảo, kiếm mang của Đào Phục Lưu chỉ chém được tàn ảnh của Lăng Tiếu mà thôi, Lăng Tiếu dùng hàng long chưởng đánh tới..

Rống rống!

Một đầu kim long đánh chính diện vào người Đào Phục Lưu, uy lực tương đối cường hãn, chấn đắc không gian bốn phía chấn động.

Tâm thần của Đào Phục Lưu cả kinh, không ngờ tới Lăng Tiếu công kích mạnh mẽ đáng sợ như thế, thần kiếm trong tay quét qua, hình thành phòng ngự như tường đồng vách thép.

- Cùng xông lên tiêu diệt hắn!

Đào Phục Lưu gọi viện binh.

Tám tên Thần Vương khác có ba vây công Đinh Cô Độc, năm tên còn lại vây giết Lăng Tiếu bên này.

- Đã muốn chịu chết, ta thành toàn các ngươi!

Lăng Tiếu thần sắc hung ác quát lên một tiếng, tránh qua hợp kích của bọn họ, thân thể lướt qua sau lưng một người, một chưởng đánh nát đầu của đối phương.

Một tên khác thấy đồng bạn bị giết, lập tức sợ hãi run rẩy, trong mắt đầy sợ sệt.

Đào Phục Lưu cũng không ngờ Lăng Tiếu tàn nhẫn như vậy, so với thủ đoạn của Đinh Cô Độc còn gọn gàng linh hoạt hơn.

Hắn cả kinh quát một tiếng, dùng công kích tuyệt cường, không cho Lăng Tiếu sắc mặt, bằng không danh tiếng Thiên Thần Vương cũng mất!

Trong tay hắn có bán Cổ Thần khí bắn thần quang sáng lạn, một đạo kiếm khí tung hoành.

Kiếm động thần đình!

Thượng cổ thần kỹ này là kiếm kỹ thành danh của Đào Phục Lưu, uy lực của nó vô cùng cường đại.

Chỉ thấy kiếm khí quét ngang phương viên mấy ngàn dặm, tất cả không gian tan rã ra, từng đạo khe nứt không gian hiện ra.

Chiêu này đã có uy lực một kích toàn lực của bán Thủy Thần toàn, cũng không hổ là Thiên Thần Vương lâu năm!

- Lúc này mới đủ nhìn!

Lăng Tiếu chiến ý tăng cao, cũng không có bởi vì chiêu này mà sợ hãi.

Rốt cuộc chiến lực của hắn tăng cao, long trảo màu vàng của hắn trảo qua tên Thần Vương bên cạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio