- Ta nghe nói vừa rồi chỉ còn lại áu gian phòng, là chuyên môn lưu cho vị Liêu thần sư này, ta cũng không dám đoạt chỗ tốt của hắn, miễn cho bị các ngươi lấy nhiều khi ít, ta còn muốn giữ lại mạng nhỏ quay về Thiên Long Môn nữa đấy!
Lăng Tiếu không chút khách khí mỉa mai nói, tiếp theo hắn nói với Lăng Phi:
- Ngũ Ca, nếu người ta đã không chào đón chúng ta, chúng ta đi thôi, dù sao ta đối với luyện đan đại hội này cũng không hứng thú lắm, lưu lại bị địa đầu xà ở đây phế bỏ tu vi của chúng ta, đây chính là chuyện cực kỳ mất mặt Thiên Long Môn a!
Lăng Tiếu dứt lời, cũng không để ý tới Yên Điệp Kiều, muốn mang theo những người khác cùng rời đi.
- Chuyện này... đừng ah, Lăng thần sư, ta... Ta bị mù mắt rồi, ngài là Thần Dược Sư tôn quý đừng chấp nhặt một tiểu nhân vật như ta có được không!
Lưu Hắc Tử quỳ xuống lôi kéo xiêm y Lăng Tiếu.
Yên Điệp Kiều cũng không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng làm ra lựa chọn như vậy, trong đôi mắt đẹp kia không khỏi nhộn nhạo thần sắc giảo hoặc.
Lúc này, một gã Bán Thủy Thần ở bên người nàng đưa tay khẽ hấp, kéo Lưu Hắc Tử trở về, ngay sau đó hung hăng tát một cái vào ót Lưu Hắc Tử.
BA~!
Lưu Hắc Tử lập tức như đạn pháo bắn bay ra n goài, một vòng máu tươi phun tung toé ra.
Một tát này mặc dù không lấy mạng hắn, nhưng lại đánh cho hắn hồ đồ rồi.
- Dẫn hắn xuống cho ta, cách chức thống lĩnh của hắn!
Bán Thủy Thần áo đen kia hừ lạnh nói, tiếp theo hắn nhìn Lăng Tiếu thản nhiên nói:
- Không biết vị Thần Dược Sư này thấy ta xử trí như vậy có thỏa đáng không?
Bất kể là Thần Dược Sư bản địa hay Thần Dược Sư từ các nơi đên, Dược Minh Công Hội đều đề xướng đối xử như nhau, tuyệt đối không thể để cho bất luận Luyện Dược Sư nào chịu ủy khuất được!
Vị nội môn trưởng lão này rất biết làm việc, lập tức liền xử lý mọi việc này.
Như vậy không chỉ có lộ ra Dược Minh Công Hội bọn hắn tuyệt đối sẽ không thiên vị trong việc đối đãi, càng cho bọn người Lăng Tiếu một câu trả lời thỏa đáng.
Nếu bọn người Lăng Tiếu còn cường hành muốn rời đi, vậy chỉ có thể nói rõ bọn người Lăng Tiếu không độ lượng.
Người này vỗ một tát vào ót Lưu Hắc Tử, nhưng trên mặt Liêu Dần lại nóng rát, tựa hồ khó chịu như tát vào mặt hắn vậy.
Vừa rồi Lưu Hắc Tử nếu không phải vì nịnh nọt hắn, Lưu Hắc Tử cũng sẽ không có kết cục như thế rồi!
Lúc này hắn không ra, người khác sẽ cho là hắn là mềm trứng dái nữa.
- Thì ra vị này chính là Thần Dược Sư trẻ tuổi nhất đến từ Thiên Long Môn, ăn mặc một bộ võ phục như võ sĩ thế kia, lại không đeo huy chương Dược Minh Công Hội chúng ta, xem ra là không để nghiệm chứng của Dược Minh Công Hội chúng ta ở trong lòng rồi!
Liêu Dần lớn lên xấu, nhưng đầu óc vẫn có một chút, lập tức chỉ ra Lăng Tiếu bị Lưu Hắc Tử ngăn lại là có nguyên nhân cả.
Nguyên nhân này chính là do Lăng Tiếu không mặc áo choàng Luyện Dược Sư như bọn họ, cũng không đeo huy chương Thần Dược Sư, Lưu Hắc Tử ngăn cản bọn hắn cũng là điều bình thường.
Phần Tĩnh Lương cũng ở một bên giúp đỡ nói:
- Liêu ca lời này của ngươi nói đúng, có lẽ người ta khinh thường luận bàn với chúng ta a, có lẽ người ta cho rằng Dược Minh Công Hội chúng ta cũng không có gì đáng nói cả.
Hai người một tung một hứng, ngược lại rất được người bốn phía đồng tình.
Hiển nhiên tới nơi này tham gia luyện đan đại hội đều là Thần Dược Sư, ngươi rõ ràng không mặc áo choàng Luyện Dược Sư thì cũng thôi đi, ngay cả huy chương nghiệm chứng do Dược Minh Công Hội phát cũng không mang theo, đây rõ ràng là coi rẻ công hội mà.
Lão giả áo đen nghe hai người nói xong, lông mày cũng hơi nhíu một chút, ánh mắt cũng rơi vào trước ngực Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nghiền ngẫm cười cười nói:
- Các ngươi quả thật nói đúng, các ngươi... Bản Thần Dược Sư thật đúng là không để vào mắt!
- Ngươi nói cái gì, có gan lập lại lần nữa!
Liêu Dần lập tức bị chọc giận rống lớn lên.
Phần Tĩnh Lương ở bên cũng xanh mặt nói:
- Thật sự là khẩu khí thật lớn, không sợ đau đầu lưỡi sao! Lúc chúng ta đang luyện đan, ngươi vẫn còn trong bụng mẹ đấy, rõ ràng dám nói ra lời như vậy, ta cảm thấy thân phận của ngươi có vấn đề, nếu không mang ra được huy chương Thần Dược Sư ta có quyền hoài nghi ngươi là giả!
Những người khác cũng nhao nhao trách móc kêu lên, mà lúc này Thần Dược Sư trong tửu lâu cũng đều đi ra
Nguyên một đám nhịn bọn người Lăng Tiếu vẻ mặt như muốn xem kịch vui.
Yên Điệp Kiều cũng không nói gì, ánh mắt không nháy lấy một cái nhìn Lăng Tiếu vẫn đang trấn định tự nhiên, thật hiếu kỳ không biết hắn giải quyết vấn đề này thế nào đây.
Lăng Tiếu vẫn treo nụ cười lạnh nhìn xem những người này:
- Nói các ngươi tố chất chênh lệch quả thật là tố chất chênh lệch, ta quả thật nói các ngươi không sai!
Tiếp theo hắn lấy ra huy chương Thần Dược Sư, vuốt vuốt trong tay nói:
- Các ngươi nói là đồ vật này sao? Nó ở trong mắt các ngươi có lẽ thật sự là đại biểu cho vinh quang chí cao vô thượng, nhưng... Trong mắt ta cũng chỉ là vật bình thường thôi, ta vì sao phải đeo trên ngực cả ngày chứ? Thần Dược Sư không phải mục tiêu của ta, Chí Tôn Dược Thần mới là đích của bản Thần sư!
Lăng Tiếu nói rất bình thản, nhưng thần sắc thong dong tự tin kia lại khiến lời này lộ ra một cổ uy thế vô hình.
Bọn người Lăng Phi nghe xong lời này của Lăng Tiếu, lập tức vì hắn lau mồ hôi lạnh, trong lòng đều thầm nói "Đây không phải là đang cháy đổ thêm dầu sao, lần này không xong rồi! "
Lăng Tiếu cuồng vọng tự đại, lập tức khiến tất cả Thần Dược Sư đều nhen nhóm lửa giận, đều cảm thấy bị Lăng Tiếu triệt để coi rẻ!
- Ngươi nói cái gì, không sợ đau đầu lưỡi sao, rõ ràng dám không để Thần Dược Sư vị vào mắt, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ!
- Đúng vậy, Thiên Long Địa Vực có bao nhiêu năm không xuất hiện qua Chí Tôn Dược Thần rồi, rõ ràng dám nói ra lời này, quả thực là không biết tốt xấu!
- Loại tiểu tử miệng còn hôi sữa này thật sự không thể cùng ta tham gia luyện đan đại hội, mau cút về Thiên Long Môn của các ngươi đi thôi!
- Thật sự là trẻ tuổi khí thịnh ah, cho rằng lấy được huy chương Thần Dược Sư là có thể không coi ai ra gì rồi, thật sự là khẩu khí thật lớn ah!
- Cút về Thiên Long Môn đi thôi, Dược Minh Công Hội chúng ta không hứng thú với người như vậy.
...
Lăng Tiếu lời này thật sự đã khiêu khích khiến nhiều người tức giận, nguyên một đám đều mắng nhiếc, thật sự là muốn dùng nước miếng dìm cho Lăng Tiếu chết đuối rồi.
Bọn người Liêu Dần và Phần Tĩnh Lương nhìn xem Lăng Tiếu trên mặt xẹt qua cười lạnh, phảng phất muốn xem bộ dạng Lăng Tiếu chật vật cút ra khỏi Thiên Nguyên chi thành buồn cười cỡ nào.
Lăng Tiếu vẫn bất vi sở động, trong tay hắn lại nhiều ra một vật khác:
- Ta không mặc áo choàng Luyện Dược Sư, không đeo huy chương Thần Dược Sư, đó là bởi vì ta còn là Thiên Thần Vương của Thiên Long Địa Vực, bài danh , thử hỏi ta hai đại vinh quang gia thân, các ngươi cho rằng ta sẽ coi trọng thân phận nào hơn?