Thần Khống Thiên Hạ

chương 385: tranh đoạt cuối cùng (2)​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huyền Diệu đối mặt chiêu này, trên mặt vẫn treo tia cười nhạt, quạt giấy trong tay khẽ vẫy, tựa hồ cũng không để chiêu đó vào mắt.

- Bọn chuột nhắt, đối thủ của ngươi là ta!

Lạc Lôi Hổ ở bên hét lớn một tiếng, trọng đao sau lưng lập tức xuất vỏ, một đạo đao mang lôi đình vạn quân lóng lánh lấy từng đạo mảnh điện, đánh về phíaNgụy Ảnh.

- Lôi thuộc tính linh lực!

Lăng Tiếu một mực chú ý tình hình chiến đấu lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn vừa rồi thấy rõ ràng Lạc Lôi Hổ dùng chính là công kích thổ thuộc tính, trong nháy mắt lại biến thành công kích lôi thuộc tính, quả thật khiến hắn có chút g iaajt mình.

Xem ra Lạc Lôi Hổ là lôi thổ song thuộc tính cùng tu rồi.

Ngụy Ảnh cũng không nghĩ tới Lạc Lôi Hổ trúng độc của hắn mà vẫn còn hung hãn như vậy, lúc này buông tha công kích Huyền Diệu, thân thể lăng không liên tục tung bay vài cái, lúc mới tránh thoát khỏi mãnh chiêu của Lạc Lôi Hổ.

Nhưng mà, Lạc Lôi Hổ đắc thế không buông tha người, trọng đao trong tay liên tiếp đánh về phía Ngụy Ảnh.

Rầm rập!

Trong sân rộng truyền ra từng tiếng sâm vang, đá cẩm thạch trên sân bãi bị lôi điện chi lực đánh cho văng tung tóe, bụi mù nổi lên bốn phía.

- Lôi điện công kích không hổ là thuộc tính cường hãn nhất, thật là đáng sợ!

- Không nghĩ tới tên to con này lại dữ dội như vậy, nghĩ đến Phong gia thiếu gia muốn đạt được Tú Hoa Cầu cũng không dễ dàng gì!

- Cái này khó nói, hôm nay Phong Hạo thiếu gia vẫn không động tĩnh, xem ra hắn muốn đợi đến cuối cùng ngồi thu ngư ông đắc lợi rồi.

- Cái này có khả năng, ta hi vọng Phong Hạo thiếu gia có thể đoạt được Tú Hoa Cầu, Phong gia dầu gì cũng là đệ nhất gia tộc Cổ Tế Thành chúng ta, kết hợp với Tế Tự Nữ chính là ông trời tác hợp.

...

Các thành dân ở bên dưới nhao nhao thấp giọng nghị luận.

Trong tràng, Ngụy Ảnh vẫn không liều mạng với Lạc Lôi Hổ, chỉ lợi dụng bộ pháp quỷ ý tránh thoát khỏi công kích của Lạc Lôi Hổ, khiến hắn không công mà lui.

- Bọn chuột nhắt, có ngon chớ né, Lôi Hổ ta một đao chặt chết ngươi.

Lạc Lôi Hổ tức giận quát.

Lực công kích của hắn tuy rằng cường hãn, đáng tiếc tốc độ không được, vốn không tập trung được Ngụy Ảnh quỷ ý đa đoan.

Ngụy Ảnh không để ý đến Lạc Lôi Hổ, trong nội tâm cười lạnh:

- Trâu điên, ngươi cứ công kích tiếp đi, hắc tính sẽ phát ra càng nhanh hơn.

- Là ngươi bức ta, hôm nay ta phải chém cái đầu chó của ngươi.

Ngay khi Lạc Lôi Hổ vô kế khả thi, mắng to một câu, cả người cao cao nhảy tới, toàn thân hội tụ linh lực lôi thuộc tính, trọng đao chỉ Thương Khung, một thân hào quang màu tím gia thân, lộ ra khí phách dị thường.

Ầm ầm!

Một đạo lôi điện trên Thương Khung tựa hồ được thứ gì đó triệu hoán, rõ ràng phá không mà ra.

- Rõ ràng có thể dẫn phát Thương Khung lôi điện gia thân, dù là cao giai Linh Sư cũng không dám đón đỡ một chiêu này a, tên này thật cường hãn!

Lăng Tiếu nhìn Lạc Lôi Hổ thì thào nói, đồng thời trong lòng cũng âm thầm so sánh, nếu hắn toàn lực liều mạng chiêu này với Lạc Lôi Hổ chỉ sợ người thua sẽ là hắn a!

Huyền Diệu nhìn qua Lạc Lôi Hổ nhẹ lắc đầu nói:

- Miễn cưỡng thi chiêu, chỉ tự nếm quả đắng thôi.

Hắn vừa mới dứt lời, Lạc Lôi Hổ còn chưa phát chiêu từ trên cao lay động vài cái, cả người liền rơi xuống.

- Rốt cục phát tác a!

Ngụy Ảnh cười lạnh một tiếng, thân hình lần nữa di chuyển, giết về phía Lạc Lôi Hổ đang rơi xuống.

Huyền Diệu lần nữa ngăn cản Ngụy Ảnh nói:

- Hắn đã bại, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?

- Hừ, gia hỏa đáng ghét, nếu ngươi đã ngăn ta giết hắn, vậy ta liền giết ngươi!

Ngụy Ảnh nhìn Huyền Diệu thập phần phản cảm, song chưởng thoáng hiện một đôi bao tay màu đen .

Đây mới là huyền khí chính thức của hắn, cũng là huyền khí vừa rồi dùng để ám toán Phạm Động Trạch, huyền khí tam giai cao giai.

Lúc này hắn định động thật rồi.

- Hắc Sa Chưởng!

Ngụy Ảnh quát to một tiếng, lập tức đánh ra mấy chục chưởng ảnh màu đen .

Huyền Diệu vận khí hộ minh kình, quạt giấy trong tay nhẹ nhàng huy động, mấy chục đạo phiến ảnh như điệp như ảnh chặn lấy toàn bộ chưởng ảnh màu đen của Ngụy Ảnh..

Ngụy Ảnh dùng chiêu này chỉ là để quấy nhiễu, bộ pháp quỷ ý lại hiện ra, hắn vây quanh bên người Huyền Diệu, trong tay nhiều hơn một cây châm nhỏ màu đen, bắn về phía Huyền Diệu.

- Coi chừng ám khí!

Lạc Lôi Hổ đã ngã xuống đất nhịn không được nhắc nhở một tiếng.

Huyền Diệu tranh thủ thời gian tung người tránh đi, đồng thời quạt giấy trắng trong tay khép lại vung về phía Ngụy Ảnh vài cái, vài đạo bạch quang đan vào như sao bắn về phía Ngụy Ảnh.

Ngụy Ảnh ám toán không có kết quả, liên tiếp lui về phía sau tránh né công kích của Huyền Diệu, trong nội tâm cực kỳ thống hận Lạc Lôi Hổ.

Nếu vừa rồi không có Lạc Lôi Hổ nhắc nhở, chỉ sợ hắn lập tức có thể đánh bại Huyền Diệu rồi.

Hắn trong lòng thầm nghĩ

- Không thể lại tiếp tục như vậy nữa, bằng không sẽ chỉ tiện nghi cho tiểu tử còn không có động tác kia.

Ngụy Ảnh tâm tư cẩn thận, biết rõ nếu mình dông dài với Huyền Diệu, đối với mình không có lợi, vì vậy hắn cải biến phương hướng đánh tới Phong Hạo đang xem trò vui.

Phong Hạo lộ ra dáng cười tự tin lẩm bẩm nói:

- Xem ra muốn chiếm chút tiện nghi cũng không được, đã như vậy thì để ta mau chóng chấm dứt trò chơi này đi!

Phong Hạo không nghênh tiếp công kích của Ngụy Ảnh, ngược lại tránh sang hướng khách, nhanh chóng lướt đến Tú Hoa Cầu rơi ở giữa sân.

Nếu muốn trở thành cháu rể của Đại Tế Tự cũng không phải là người thắng cuối cùng sẽ được, mà cần đoạt Tú Hoa Cầu vào tay, đuổi tới bên người Tế Tự Nữ trên đài cao đưa cho nàng.

- Nghĩ thật hay.

Ngụy Ảnh nhìn qua liền biến ý đồ Phong Hạo, tốc độ lần nữa tăng lên vài phần, song chưởng đánh về phía sau lưng Phong Hạo.

Nếu như Phong Hạo cố ý đi nhặt Tú Hoa Cầu, sẽ bị một chưởng của hắn đánh cho trọng thương.

Phong Hạo tự nhiên không dám mạo hiểm, bất quá hắn cũng rất cao minh, trở tay chém ra một đạo kim mang cản trở Ngụy Ảnh, đồng thời thân thể lần nữa quay cuồng rơi xuống trước Tú Hoa Cầu, hai chân rơi xuống đất kẹp lấy Tú Hoa Cầu vung lên giữa không trung, hắn dùng mũi chân dựa thế nhảy lên trên, lập tức Tú Hoa Cầu đã nằm trong tầm tay hắn.

Huyền Diệu ở một bên thấy thế mỉm cười nói:

- Ngươi cũng không phải người hữu duyên kia, Tú Hoa Cầu vẫn nên để lại đi.

Hắn nói một tiếng, quạt giấy trắng vung lên, linh lực mang theo kình phong, quét Tú Hoa Cầu sang một bên.

Phong Hạo bất mãn trừng mắt liếc Huyền Diệu, nhưng hắn đã không còn thời gian đi nghĩ tới Tú Hoa Cầu nữa rồi, mà lập tức quay người chống lại Ngụy Ảnh.

Huyền Diệu thừa cơ chạy tới Tú Hoa Cầu.

Phong Hạo đối với lần tranh đoạt này đã ở thế bắt buộc, đâu dễ để Huyền Diệu đạt được.

- Kim Cực Sát!

Phong Hạo hét lớn một tiếng, cả người kim mang đại thịnh, linh lực toàn thân tán phát ra, kim kiếm trong tay lập tức chém ra vô số lưỡi đao sắc bén, uy lực cường hãn đến cực điểm.

Ngụy Ảnh cách Phong Hạo gần nhất đứng mũi chịu sào, căn bản tránh cũng không thể tránh chỉ có thể không ngừng đánh ra chưởng ảnh màu đen đánh tan kim nhận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio