Thần Khống Thiên Hạ

chương 689: lại lấy được thiên đỉnh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Tiếu ảo não vỗ đầu của mình mấy cái, hắn oán giận tại sao mình không sớm một chút hỏi nàng, hiện tại thì tốt rồi, Thiên Cổ thần công hoàn toàn mất đi đầu mối, đây nên làm thế nào mới tốt?

Thiên hạ không có thuốc hội hận để ăn, Lăng Tiếu chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững tinh thần trước khôi phục thân thể, rồi đến bên trong thành ở chung quanh tìm một chút, có hay không có thể tìm tới Thiên Cổ thần công.

Nếu như tìm không được, hắn chỉ có thể trở về Cổ Tế thành luyện chế Tinh Duyên Nguyên đan vì Tế ti nữ kéo dài mạng sống, cùng nàng sống chung thời gian còn lại.

Vừa nghĩ tới Tế ti nữ mệnh đã không còn lâu nữa, Lăng Tiếu trong ngực buồn bực, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, trực tiếp té xỉu.

...

Cũng không biết qua bao lâu, đợi lúc Lăng Tiếu tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trong một cái phòng xa lạ.

Hắn giãy dụa muốn ngồi dậy, thân thể nhưng truyền đến đau đớn khó chịu, để cho hắn nhịn không được thở nhẹ lên:

- A!

- Phu quân ngươi đã tỉnh?

Thải Hà Nguyệt lập tức xuất hiện ở bên cạnh Lăng Tiếu, đưa tay đỡ lấy quan tâm hỏi.

- Đây... Đây là đâu?

Lăng Tiếu thần sắc tái nhợt hỏi.

- Còn đang ở bên trong Cổ thành!

Thải Hà Nguyệt đáp.

- Vậy làm sao không phát hiện ra oan hồn?

Lăng Tiếu hơi có chút không lý giải được hỏi.

- Sau khi bà bà lợi hại kia biến mất, những oan hồn kai phảng phất mất đi cốt tâm, cũng theo đó toàn bộ tiêu tán trong thiên địa rồi.

Thải Hà Nguyệt đáp.

- Thì ra là như vậy!

Lăng Tiếu đáp một tiếng, tiếp theo dưới sự nâng đỡ của Thải Hà Nguyệt ngồi dậy.

Lần nữa phục dụng mấy viên đan dược, sau đó lại nghỉ ngơi nửa ngày, Lăng Tiếu cuối cùng khôi phục sáu, bảy thành, đã có thể xuống giường đi lại.

- Đúng rồi, tiểu đỉnh kia ở đâu?

Lăng Tiếu đột nhiên nhớ lại Thiên Cổ thần đỉnh, lập tức khẩn trương hỏi.

- Ở chỗ của ta đây!

Thải Hà Nguyệt đáp một tiếng, mới từ trong không gian giới đem kiện tiểu đỉnh lấy ra ngoài.

Lăng Tiếu đón lấy tiểu đỉnh, thần sắc tràn đầy mùi vị khổ sở.

Nếu như đổi lại là người khác chiến được Thiên Cổ thần đỉnh này có lẽ sẽ mừng rỡ như điên, nhưng mà Lăng Tiếu tình nguyện đổi Thiên Cổ thần đỉnh này thành Thiên Cổ thần công đó mới thật để cho hắn cao hứng vạn phần.

- Quên đi, có thể đây là mệnh của Vận nhi!

Lăng Tiếu nặng nề thở dài một tiếng, sắc mặt khổ sở nói không ra lời.

- Phu quân có tâm sự gì? Nói ra cùng Nguyệt nhi chia sẻ một chút?

Thải Hà Nguyệt quan tâm hỏi.

Lăng Tiếu sờ sờ mái tóc của Thải Hà Nguyệt thản nhiên nói:

- Chỉ là có chút buồn bực mà thôi, theo ta đi ra ngoài một chút.

Lăng Tiếu không muốn nói, Thải Hà Nguyệt tự nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn.

Hai người đồng thời đi ra khỏi phòng, một cỗ dương quan sáng rỡ chiếu lên trên người hai người.

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy hồn nhiên thư sướng rất nhiều.

- Thiếu gai!

Ma Đế cùng Độc Hạt Tử khom người chào hỏi.

Ma Đế một lần nữa chiếm được một cái thân thể, hắn gọi Lăng Tiếu là thiếu gia, điều này khiến cho Độc Hạt Tử rất là giật mình, hắn ở trong lòng thầm hô:

- Bên cạnh thiếu gia khi nào lại có thêm người mới?

Trong lúc nhất thời, Độc Hạt Tử cảm nhận được cảm giác nguy cơ nồng đậm.

Ban đầu, hắn còn cảm thấy ở bên cạnh Lăng Tiếu có chút biệt khuất, nhưng mà nhìn thấy bên cạnh Lăng Tiếu lại nhiều thêm một vị cao cấp Địa Hoàng trẻ tuổi như thế, điểm ngạo khí trong lòng này không còn sót lại chút gì.

Nhân gia cùng hắn đều là Địa Hoàng, lại trẻ tuổi như thế, tiềm lực khẳng định so với hắn muốn lớn hơn nhiều lắm, hắn sợ Lăng Tiếu càng thêm coi trọng Ma Đế mà giảm bớt sự hiện hữu của hắn.

Lăng Tiếu khẽ gật đầu đáp:

- Cực khổ rồi, có phát hiện gì không?

Hai người đều là lắc đầu, hiển nhiên không có thu hoạch gì.

Bất quá hai người cũng là đem những người đi tới Cổ thành lần này lục soát được không ít không gian giới.

Bên trong những không gian giới này đều là trân tàng của những người đó, trong đó lại càng không thiếu trân tàng của Địa Hoàng giai, nghĩ đến bên trong có không ít thứ tốt.

Lăng Tiếu cũng không khách khí, đem tất cả không gian giới đều nhận lấy.

Lúc này Huyền Diệu mới từ chỗ không xa bay lại.

- Ta còn tưởng rằng không không tỉnh nữa?

Huyền Diệu trêu ghẹo nói.

Lăng Tiếu cười khổ nói:

- Ta nếu là không tỉnh dậy, người nào luyện chế Tấn Nhập đan cho ngươi?

Huyền Diệu tựa như bị đánh trúng chỗ yếu, cười khan một tiếng nói:

- Cái này ngươi vẫn là luyện chế đại lượng tấn cấp đan dược trước cho ta, sau đó lại đừng tỉnh nữa cũng không muộn.

Lăng Tiếu mặc kệ thần côn này, nói sang chuyện khác:

- Tìm không được Thiên Cổ thần công thì làm sao bây giờ? Ngươi có thể hay không suy tính đến vị trí của nó?

Huyền Diệu đáp:

- Trước hết để ta nói một quẻ!

Tiếp theo, hắn lấy ra một cái mai rùa tầm thường, cầm trong tay càng không ngừng lay động một lúc lâu, mới đưa đồng tiền trong mai rùa vứt ra ngoài.

- Như thế nào?

Lăng Tiếu rất chân thành hỏi.

Lăng Tiếu cùng Huyền Diệu nam hạ, biết thần côn này có mấy phần bản lĩnh, cho nên mới phải thật tình tìm hỏi như thế, lòng hắn lo lắng đến an nguy của Tế ti nữ, chỉ sợ một chút khả năng tìm được Thiên Cổ thần công hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Huyền Diệu nhìn quái tượng ở trên mặt đất, khẽ trầm ngâm nói:

- Quẻ lần này là ám tàng thực nguyệt chi quẻ!

- Đây là ý gì?

Lăng Tiếu hỏi tới.

- Thẻo quái tượng lý giải, giảo nguyệt vốn nên treo ở trên không, sáng ngời có thể thấy được, nhưng mà bị Thiên Cẩu thực nguyệt mà giấu.

Huyền Diệu hơi nhíu một chút chân mày nói, bỗng nhiên một chút lại nói:

- Thiên Cổ thần công hẳn là đã hiện thế, chỉ là không biết ẩn nấp ở nơi nào, có thể gần ở trước mắt, lại có thể xa tận chân trời, làm cho người ta khó có thể nắm lấy, duy người có duyên mới biết được.

Nghe xong lời này, sắc mặt của Lăng Tiếu tối sầm:

- Lời này của ngươi tương đương với chưa nói!

Huyền Diệu trên mặt nóng lên:

- Không phải vậy, đây là quái tượng tốt nhất rồi, tuy nói bị Thiên Cẩu thực nguyệt mà giấu, nhưng mà cuối cùng có lúc mây tan thấy nguyệt, mà trong đó người có duyên tự nhiên sẽ là Lăng huynh ngươi, chuyện này không cần quá mức lo lắng, không cần nghĩ nữa, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được, hơn nữa ta tin tưởng biểu muội kia của ta không phải là người đoản mệnh, Lăng huynh tạm thời yên tâm đi.

Lăng Tiếu nửa tin nửa ngờ, cũng chỉ có thể không suy nghĩ thêm nữa, thiên hạ to lớn, Thiên Cổ thần công lại biến mất vạn năm, chỉ sợ sớm bị tiêu hủy, hoặc có lẽ đã rơi vào trong tay đại phái của trung vực năm đó giết chết Cổ tộc.

Bất kể là như thế nào, trong một năm thời gian mà Tế ti nữ còn dư lại này, Lăng Tiếu những cũng không có nửa phẩn nắm chắc tìm kiếm được hạ lạc của Thiên Cổ thần công.

Đang ở lúc Lăng Tiếu tâm thần lần nữa buồn bực, Nam Cung Liệt lại là xuất hiện rồi.

- Nam Cung tiền bối vẫn còn ở đây?

Lăng Tiếu kinh ngạc hỏi.

Tuy nói Nam Cung Liệt cùng hắn ngang hàng luận giao, nhưng mà Lăng Tiếu vẫn là giữ vững lễ tiết gọi Nam Cung Liệt là tiền bối để bày ra tôn trọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio