- Muốn chết sớm một chút thì ta thành toàn cho ngươi!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, đấu bồng rách nát ở sau lưng run lên, hướng lưỡi dao sắc bén kia trùm tới.
- Phi Vân Đái Nguyệt!
Một chiêu này cư nhiên bị Lăng Tiếu dùng để phòng ngự rồi.
Ngay sau đó, Ngân Quỷ huyết đao sau lưng Lăng Tiếu rốt cục ra khỏi vỏ.
Hung mang thị huyết âm sâm chí cực, ngân quang như hồng hoa xuất một đạo hình bán nguyệt, kiếm quang vô cùng cường đại giống như thực chất hướng mặt của Lam Cuồng Sinh trực tiếp chém xuống.
Lam Cuồng Sinh tâm sinh sợ hãi, hắn là nghĩ đến Lăng Tiếu không chỉ có thể đem ám chiêu của hắn đỡ lấy, còn đánh ra một chiêu hung ác cường đại như thế, đao ảnh kia để cho hắn từ trong lòng sản sinh ra một cỗ sợ hãi, bạch phiến trong tay nghênh đón.
- Đinh đương!
Bạch phiến đương tràng bị Ngân Quỷ huyết đao chém đứt, đao thế vẫn không thể đỡ!
- Không!
Lam Cuồng Sinh kinh hãi gầm thét, song kết cục như cũ không có cách nào thay đổi.
- Phốc!
Lam Cuồng Sinh lại trực tiếp bị phách thành hai nửa, thân thể tách ra, một đoàn huyết vụ tanh hôi tản mát bốn phía.
Tràng diện kinh khủng dọa người chí cực, để cho không ít hạng người nhát gan nôn ói tại chỗ.
Lý Thanh Thanh ở trên lầu thần sắc trắng bệch tới cực điểm, song thủ nàng khẩn trương nắm chặt, móng tay cũng cắm vào da thịt rồi, nội tâm khó chịu như đao cắt.
Mặc dù nàng vẫn chưa tỏ vẻ tiếp nhận Lam Cuồng Sinh, nhưng mà nội tâm của nàng đã sớm hướng tới Lam Cuồng Sinh rồi. Lam Cuồng Sinh vô luận là từ tướng mạo hay là trên thực lực, ở trong thế hệ trả cũng là chọn lựa vô cùng không tồi, lấy tuổi đột phá Huyền Sĩ giai, ở Vẫn Thạch thành coi như là thiên tư bất phàm rồi. Nàng vốn định tiếp tục treo ngược khẩu vị của Lam Cuồng Sinh, bởi vì nàng biết vật mà nam nhân càng dễ dàng đạt được thì càng sẽ không quý trọng, cho nên nàng cùng hắn luôn là vẫn duy trì quan hề như gần như xa.
Hôm nay Lam Cuồng Sinh vì nàng ra mặt, cư nhiên bị một tên tiểu tử không có danh tiếng giết chết, điều này khiến cho nàng như thế nào mà không giận? Nhưng mà giận thì lại được cái gì, hiện ở chỗ này cũng không có cao thủ Lý gia các nàng trấn giữ, hai gã trung giai Huyền Giả cùng cao giai Huyền Giả đều bị chém giết, ngay cả Lam Cuồng Sinh là đê cấp Huyền Sĩ cũng chết ở trên tay đối phương. Nàng chẳng qua là trung giai Huyền Giả làm sao có thể đối phó được với người trước mắt này.
Giờ phút này nàng vừa sợ vừa giận, nhưng mà lý trí nói cho nàng biết, nàng nhất định phải trốn, nếu không chết chắc.
Lăng Tiếu mặc dù chém giết Lam Cuồng Sinh nhưng một thân huyền lực cũng đã rút sạch rồi, kinh mạch bắt đầu mơ hồ đau đớn, hoàn hảo miễn cưỡng có thể áp chế được, không giống như lúc ở Võ Đồ giai sử dụng Kiếm Lưu Ngân bị cắn trả như vậy, trừ thực lực bản thân tăng cường, cũng cùng hắn gần đây cường hóa thân thể không thoát khỏi quan hệ.
Trong lòng Lăng Tiếu than thở:
- Chưa trở thành Huyền Sĩ giai, không thể huyện lực ngoại phóng, miễn cưỡng sử dụng Ngạo Tuyết lục quyết liền không xong.
Ngạo Tuyết lục quyết là Nhiếp gia gia truyền đao pháp, mới vừa rồi Lăng Tiếu sử dụng chính là thức thứ nhất Kinh Hàn Nhất Miết hết sức bá đạo. Nếu như phối hợp với băng hệ huyền lực mà nói, uy lực càng thêm kinh khủng.
Kiếp trước Lăng Tiếu sớm đối với võ công của Phong Vân hai người nghiên cứu thấu triệt, hôm nay sử xuất một chút cũng không trúc trắc, chỉ là tự thân thực lực còn chưa mạnh đến mức có thể tùy tâm sở dụng sử dụng ra mà thôi.
- Tiện nữ nhân trên lầu, là ngươi tự mình xuống đây hay là ta… Tự mình đi tới mời ngươi xuống!
Lăng Tiếu ngẩng đầu hướng Lý Thanh Thanh ở trên lầu âm u nói.
- Nô tài chết tiệt, ngươi lại dám mắng ta, ngươi có biết hay không ta là người của Lý gia, hơn nữa ngươi giết Cuồng Sinh, Lam gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất tự cầu nhiều phúc đi.
Lý Thanh Thanh tức giận đến xanh mặt, nhưng lại tự biết không phải là đối thủ của người ta, không khỏi lần nữa mang xuất thân của minh lấy ra để thêm can đảm.
- Lý gia cùng Lam gia sao? Nếu như ta sợ ta cũng không lại ở chỗ này giết người, nữ nhân ngu xuẩn, ta đếm ba tức, không xuống đây quỳ xuống dập đầu trước nữ nhân của ta, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Lăng Tiếu lạnh lùng hướng về phía Lý Thanh Thanh nói.
Hắn còn chưa bắt đầu đếm, lại có người nhảy ra khiêu khích.
- Nỏ mạnh hết đà, hôm nay ta liền vì Lý gia giết tiểu tử lớn lối ngươi.
Mở miệng nói chuyện chính là Cô Lang Mộ Dung Cô. Hắn đã nhịn rất lâu rồi, đầu tien là bị Độc Ưng đùa bỡn một cái, đang muốn cùng mỹ nhân làm chút ít việc tiết hỏa, không ngờ thức ăn đến miệng lại có người nhảy ra phá hư chuyện tốt của hắn.
Vốn cho là người của Lý gia có thể có chút khả năng đem ngừi này giải quyết thật sớm, như vậy hắn cũng lười nhúng tay, nhưng mà người của Lý gia tựa hồ không quá có tác dụng, cư nhiên bị nhân gia ở ngay địa bàn nhà mình giết mấy người, mắt thấy tiểu bì nương sắp tới tay mình sẽ phải chắp tay đưa cho người ta, hắn làm sao có thể cam tâm bỏ qua cho Lăng Tiếu đã tiêu hao huyền lực không sai biệt lắm được.
Huống chi Mộ Dung Cô trong lòng tính toán nhỏ nhặt, nếu như có thể cùng Lăng Tiếu kéo chút quan hệ, sau này ở Vẫn Thạch thành cũng là có thể càng thêm hòa đồng hợp ý một chút, dĩ nhiên nếu như có thể tiến vào Lý gia làm cung phụng chấp sự, hắn sẽ không để ý, tổng so sánh với một cái tự do mạo hiểm gia như hiện tại thì tốt hơn nhiều lắm, hắn đã không muốn tiếp tục cuộc sống vào sinh ra tử loại này nữa, bằng không hắn cũng sớm đã đáp ứng Thanh Lang làm đội trưởng của Thanh Lang dong binh đoàn rồi.
Lý Thanh Thanh thấy Mộ Dung Cô mở miệng, nhất thời vui mừng, vội vàng hướng Mộ Dung Cô nói:
- Cô Lang, ngươi mau giết hắn, ta có thể để cho gia tộc cho ngươi một tkhoanr thù lao hậu hĩnh, đồng thời nữ nhân này cũng sẽ miễn phí đưa cho ngươi.
Mộ Dung Cô chau mày một chút, hắn vô cùng không thích ngữ khí ra lệnh của nữ nhân này.
Lăng Tiếu không biết đối phương là người nào, nhưng mà đối phương dám nhảy ra nói chuyện, dám chắc có vài phần bản lĩnh, lúc này nghiền ngẫm nhìn Mộ Dung Cô nói:
- Lý gia nho nhỏ đáng giá ngươi tống mạng mình sao?
- Lý gia nho nhỏ?
Có người nghe được lời này nhất thời có một loại cảm giác dở khóc dở cười, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ:
- Chẳng lẽ người này là tới từ bên ngoài? Thậm chí ngay cả Lý gia Vẫn Thạch thành cũng không biết, khó trách không đem Lý gia để vào trong mắt.
- Hừ, đừng tưởng rằng giết mấy người là có thể không coi ai ra gì, để ta cho ngươi biết người nào mới là kẻ bỏ mạng cuối cùng.
Mộ Dung Cô hai mắt hiện lên hung mang, cả người giống như hùng ưng từ trên lầu nhả xuống, hai chân liên tục đạp hơn mười đạo cước ảnh, hướng trước mặt Lăng Tiếu đi tới, tốc độ nhanh đến khiến cho người ta phản ứng không kịp.
Mộ Dung Cô mặc dù tự tin nhưng hắn một chút cũng không dám khinh thị Lăng Tiếu, hai chân đã quán chú mười tầng huyền lực.