Thần Khống Thiên Hạ

chương 994: bổn thiếu kiên quyết không muốn làm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại họ đã có thể khẳng định thanh niên trước mắt có thực học, thật sự không phải hạng người dựa vào mưu lợi chiến thắng.

Trong bất tri bất giác, Lăng Tiếu đã thành công trở thành người đầu tiên vào vòng thứ hai.

Khi trọng tài tuyên bố Lăng Tiếu thắng lợi, những nữ nhân đứng xung quanh không nhịn được kêu lên.

Lăng Tiếu thật phong tao vẫy vẫy tay:

- Đa tạ chư vị ủng hộ, đa tạ các vị mỹ nhân ủng hộ, đa tạ trọng tài công chính nghiêm minh, là các vị cho ta lực lượng để ta may mắn thắng lợi ah!

Lời của Lăng Tiếu vừa dứt, bên dưới lôi đài ngã rạp mảng lớn.

Trọng tài lộ vẻ cười khổ lắc lắc đầu, trong lòng thầm than:

- Lần này sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy đây, da mặt như sắt như đồng, không biết thẹn!

Đại biểu các thế lực lớn trên đài cao đều đưa mắt chú ý lên Lăng Tiếu, thần sắc chớp động hào quang khác thường.

Khi Lăng Tiếu mới đi xuống lôi đài, lập tức bị một nhóm nữ tử vây quanh.

- Lăng Tiếu thiếu gia, có rảnh không? Chúng ta cùng đi dạo được chứ?

- Lăng Tiếu thiếu gia đừng đi với nàng, đi cùng ta đi, ta…ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt.

- Lăng Tiếu thiếu gia, các nàng chỉ đi một mình, tỷ muội chúng ta cùng nhau hầu hạ ngươi, chỉ cần ngươi chịu gia nhập gia tộc chúng ta.

Những nữ nhân này đều là đệ tử con cháu của một ít trung tiểu thế lực, các nàng làm vậy chẳng những lựa chọn nam nhân cho mình, còn giúp tông môn hoặc gia tộc mượn sức trợ lực.

Nam nhân anh vĩ như Lăng Tiếu, thủ đoạn lại cường hãn, tự nhiên đặc biệt chịu nữ nhân hoan nghênh.

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy có thật nhiều ôn nhu hương bao vây, cảm giác sảng khoái sản sinh, trên mặt lộ vẻ vui sướng.

Lăng Tiếu trải qua một phen trắc trở, kỳ thật là ăn thật nhiều tiện nghi, cuối cùng thoát khỏi những nữ nhân kia, trong lòng thầm than:

- Những nữ nhân này thật cường đại, thiếu chút nữa bổn thiếu phải bị “hung khí” của các nàng bắn thành nội thương.

Nhưng hắn vừa thoát khỏi nhóm nữ nhân, lại bị một nhóm nam nhân vây quanh.

- Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cường bạo bổn thiếu? Bổn thiếu kiên quyết không muốn làm cơ!

Lăng Tiếu dùng tay ôm ngực yếu ớt nói.

Sắc mặt nhóm nam nhân kia xanh mét, đều tự nói rõ ý đồ đến.

Nguyên lai đây đều là thuyết khách của các thế lực muốn đến thu mua người.

Lăng Tiếu đương nhiên không khả năng gia nhập, chỉ xả tới xả lui vài câu cho qua.

Lăng Tiếu quay về chỗ nhóm người Bại Gia Tử, lại chú ý cuộc chiến của Diệp Vân Phong, Huyền Diệu, Bạch Vũ Tích cùng Thải Hà Nguyệt.

Lúc này Diệp Vân Phong đánh bại Chung Đồng xong, liên tục thắng hai trận, đã thắng được sáu trận, là người thắng nhiều nhất trong mọi người. Bạch Vũ Tích vẫn đang khổ chiến thắng được hai trận, đã thắng tới bốn trận, nếu không có bạch hồ trợ giúp, chỉ sợ đã sớm phải thua, bạch hồ có huyết mạch thánh thú, linh thú bình thường không thể so sánh. Mà Thải Hà Nguyệt thắng được năm trận, người khiêu chiến nàng đều là hoàng cấp cao giai, nhưng huyền kỹ bất phàm là mấu chốt thủ thắng của nàng, huyền kỹ là do Tà Đế truyền thụ, đương nhiên không tầm thường. Huyền Diệu thắng được năm trận, còn thắng một hoàng cấp cao giai, Lăng Tiếu cũng không nghĩ tới Huyền Diệu có bổn sự vượt cấp chiến đấu.

Mọi người có tiến xa hơn được hay không thì Lăng Tiếu không biết, nhưng hắn có thể khẳng định họ muốn tiến vào vòng thứ hai thật không thành vấn đề.

Thừa dịp nhàn rỗi, hắn nhìn qua lôi đài số mười.

Thiếu niên Viên Chiến Thiên quả nhiên có sức chiến đấu kinh người, đã thắng tám trận, chỉ cần thêm hai trận liền tiến vào vòng hai.

Chiêu số của hắn rực rỡ hơn Lăng Tiếu, bởi vì hắn có thực lực hoàng cấp đê giai, nhưng lại luân phiên đánh thắng năm trung giai cùng ba cao giai, không hề lộ chút vẻ mệt mỏi.

Lăng Tiếu chép miệng nói:

- Người này quá cường hãn đi!

Bại Gia Tử chợt lộ vẻ khác thường nói:

- Tên kia tựa hồ có huyết mạch thú tộc, nhưng không thuần túy lắm, nhưng thiên phú huyết mạch thật cường đại.

Lăng Tiếu nói:

- Có thể do hắn luyện hóa máu huyết Đấu Chiến Thánh Viên mà có đi, cơ duyên của người này quả thật nghịch thiên!

- Nếu hắn không chết sớm, có lẽ tương lai hắn trở thành nhân vật truyền kỳ một đời ah!

Trong lòng Lăng Tiếu nghĩ thầm.

Trải qua một ngày so đấu nhóm người Lăng Tiếu thuận lợi thông qua cuộc tỷ thí vòng thứ nhất.

Chỉ riêng Bạch Vũ Tích bị thương không nhẹ trong trận cuối cùng, cũng may không đến nỗi trí mạng.

Nhìn thấy Bạch Vũ Tích bị thương, trong lòng Lăng Tiếu nhói đau, hắn quyết định không cho nàng tham gia vòng thi đấu thứ hai.

Chỉ cần để cho nàng trải qua thực chiến một chút là tốt rồi, sau này chỉ cần tăng lên cấp bậc, nàng sẽ có được năng lực tự bảo vệ mình, như vậy hắn cũng không cần lo lắng.

- Thiếu gia, muội có phải rất vô dụng hay không?

Trong khách sạn, thần sắc Bạch Vũ Tích tái nhợt nói.

Lăng Tiếu thương tiếc vỗ nhẹ mái tóc nàng, nói:

- Không có, Vũ Tích là người thiện lương nhất, đều do thiếu gia buộc muội làm chuyện mình không thích làm, là thiếu gia không tốt, muội sẽ không trách thiếu gia đi?

Bạch Vũ Tích vùi đầu vào lòng hắn, đáp:

- Muội làm sao lại trách thiếu gia đâu, muội biết thiếu gia vì muốn tốt cho muội, mặc kệ thiếu gia muốn muội làm gì, Vũ Tích không nửa lời oán hận!

- Yên tâm đi, sau này thiếu gia sẽ không tiếp tục bức muội làm chuyện mà muội không muốn làm.

Lăng Tiếu hôn nhẹ vào má nàng, sau đó bế nàng lên giường để nàng đả tọa khôi phục linh lực.

Hơn nửa tháng trôi qua, trận luận võ vòng thứ nhất cuối cùng kết thúc.

Một vạn hai ngàn người cuối cùng chỉ còn lại hơn ngàn người tiến vào vòng thứ hai.

Hơn nửa tháng này nhóm người Lăng Tiếu mỗi ngày đều đến xem cuộc chiến, kiến thức đủ dạng địa hoàng cường đại, huyền kỹ huyễn lệ, bí thuật kinh người, đủ loại linh thú hộ thân, quả nhiên là nhiều vô số kể.

Trong hơn ngàn người còn lại, có ba phần là hoàng cấp cao giai, mà còn lại là trung giai, duy nhất chỉ có một mình Viên Chiến Thiên là đê giai.

Mà bản thân hắn lại được nhiều người chú ý nhất, không ít thế lực đều hỏi thăm lai lịch của hắn, đồng thời vận dụng đủ loại thủ đoạn muốn mua chuộc hắn.

Về phần Viên Chiến Thiên nghĩ như thế nào Lăng Tiếu không biết.

Trong hơn nửa tháng này, Lăng Tiếu đặc biệt lưu ý tới bảy người, bảy người này theo hắn nhận định có bảy tầng cơ hội tiến vào trước mười.

Ngoại trừ Viên Chiến Thiên, bảy người kia tên là Văn Hoảng, Bạch Môn Sinh, Thác Bạt Nguyên, Cố Minh Châu, Cốc Kiều Kiều, Quan Hùng, Thường Tĩnh Đạt.

Văn Hoảng nhìn qua là một nam nhân cực kỳ nho nhã anh tuấn, một thân tu vi hoàng cấp cao giai đỉnh, chỉ cần lĩnh ngộ đạo của mình là có thể tiến vào tôn giai, là một trong những đệ tử chân truyền của Lam Dương giáo, đều là võ giả quang hệ như Huyền Diệu, giỏi sử dụng cốt phiến, hắn đối chiến liên tục mười trận đều không cần triệu hoán linh thú đi ra, hơn nữa đối thủ căn bản không qua nổi ba chiêu trên tay hắn, có thể thấy được thực lực hắn thật phi phàm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio