Thần Khúc

chương 108: đuổi và trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi khi gặp một người lạ, ngoài tu vi, Khúc Duyệt thường chú ý quan sát lời nói và cử chỉ của đối phương để phán đoán tính cách của họ. Nàng ít khi để ý đến tướng mạo.

Trong thế giới của tu đạo giả, tư chất có tốt có xấu, nhưng về tướng mạo thì không dễ tìm được người cực kỳ xấu, phần lớn đều là tuấn nam mỹ nữ. Khúc Duyệt đã gặp rất nhiều, trừ khi đặc biệt xuất sắc, nàng căn bản không có hứng thú nhìn lại lần thứ hai.

Bởi vì giấc mơ ấy của Giang Thiện Duy, Khúc Duyệt hơi ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu.

Người này mặc áo dài tay áo bó màu xanh thẫm làm nổi bật dáng người, tóc dài sạch sẽ được vấn gọn gàng bằng ngọc quan, lộ ra vầng trán đầy đặn.

Phần còn lại giống hệt bức phác họa của Giang Thiện Duy, lông mày dài thẳng, mắt đen thâm thúy, nhuệ khí mười phần. Song không giống với sự sắc bén thường thấy ở kiếm tu giả, rất khó diễn tả.

"Ánh mắt của cô nương hơi đáng sợ đấy!" Nam tu áo xanh ngồi trên cao lên tiếng, thấy đôi mắt đen láy của nàng nhìn mình chằm chằm, liền thoáng cụp mắt xuống, "Giống lựa hàng ở chợ vậy?"

"Xin lỗi!" Khúc Duyệt hồi thần, bình tĩnh lại. Nàng không nhìn ra tu vi của hắn, nên không dùng kính ngữ với hắn, "Nhưng vì sao ngươi ngăn cản ta rải đan dược vào ao?"

Nam tu áo xanh khẽ mím môi: "Vì sao cô nương rải đan dược vào ao?"

Khúc Duyệt chỉ vào một bên bờ ao: "Là thế này, ta thấy giao long cánh đen kia chết như vậy, cho rằng trong ao có yêu thú hung mãnh nên định dùng đan dược dụ nó ra."

Nam tu áo xanh hơi kinh ngạc: "Nếu thật sự dụ được, cô nương sẽ chiến đấu với nó à?"

Khúc Duyệt cất lọ đan dược vào vòng trữ vật không trả lời.

Linh thú đan nàng vừa rải thật ra chỉ có vỏ ngoài, bên trong chứa đầy thuốc gây tê đặc chế, một viên có thể nhẹ nhàng hạ gục yêu thú cấp ba. Ném ra một trăm viên, nếu trong ao thật sự có mãnh thú thượng cổ, cho dù không thể quật ngã nó cũng sẽ khiến nó đi lại khó khăn, nàng có đủ thời gian chạy thoát.

Đan dược rất đắt, nàng cũng đau lòng, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn. Nhưng mà linh thú đan của nàng hiện giờ rất có khả năng như đá ném vào sông, vô ích rồi.

Thấy nàng không nói, nam tu áo xanh lên tiếng: "Cô nương yên tâm, trong ao không có yêu thú, cũng không có bảo vật. Đây là động phủ nơi ta thanh tu, lần trước giao long này đột nhiên xông vào, ta muốn đuổi nó đi, nhưng nó không chịu..."

Giao long cánh đen này quả nhiên do hắn xé thành hai khúc, mặc dù đã đoán biết trước nhưng Khúc Duyệt nghe hắn nói xong vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Đối với các đại lão mà nói, xử lý một con giao long chẳng phải việc khó gì, cái khó chính là không cần pháp lực, dùng tay không xé nó ra làm hai. Đây là chuyện con người căn bản không thể làm được. Có lẽ hắn chẳng phải con người, là yêu tu không chừng, nhưng tu vi quá cao nàng không nhìn ra được mà thôi.

Nghĩ đến khả năng này, Khúc Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm.

Nam tu thanh y lại nói: "Ta sẽ không so đo việc cô nương xông nhầm vào đây, nếu không có chuyện gì, xin mời rời đi nhanh."

Khúc Duyệt không thích lời này, cái gì gọi là xông nhầm vào? Hắn không so đo cái gì chứ?

Khúc Duyệt hoài nghi nhìn hắn: "Ngươi không phải là người ở Thập Cửu Châu này?"

Có lẽ vì tu vi của Khúc Duyệt quá thấp, nam tu áo xanh nhìn nàng với đôi mắt không hề cảnh giác: "Không phải."

Khúc Duyệt a một tiếng: "Khó trách."

Nam tu áo xanh tỏ ra khó hiểu: "Khó trách cái gì? Chẳng lẽ người ngoài không thể có động phủ của riêng mình trên Châu Long Nha hoang vu này ư?"

"Không, ngươi hiểu lầm rồi." Khúc Duyệt lắc đầu, giải thích, "Ở Thập Cửu Châu có quy tắc rõ ràng nếu muốn chiếm núi làm vua. Ngươi phải khắc tên mình lên đỉnh núi thì mới tính."

"Ta không muốn chiếm núi làm vua." Nam tu áo xanh thoáng lộ một chút bối rối, sau đó lắc đầu, "Ta chỉ cần một cái động kín đáo, không bị người ngoài quấy rầy thôi."

Khúc Duyệt chỉ ra cửa hang: "Vậy ngươi phải đặt cấm môn chứ, bằng không ai biết được đây là động của ngươi? Rồi chỉ giao long kia, "Nó chết thật oan uổng."

Biểu cảm trên mặt nam tu áo xanh ngưng đọng. Khúc Duyệt cho rằng hắn sẽ nổi giận.

Hắn lại gật gật đầu: "Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của hắn, Khúc Duyệt thấy có lẽ hắn không biết thật. Nàng tự hỏi hắn đến từ thế giới nào.

Hắn tiếp tục giải thích: "Nhưng giao long này không chết oan uổng, nó vào đây để ăn thịt ta."

Khúc Duyệt gật đầu, quay trở lại việc chính: "Ta có thể lấy chút nước ao rồi đi không?"

Nghe được lời này, ánh mắt hắn dần biến đổi, quan sát Khúc Duyệt thật kỹ vài lần: "Ngươi biết công dụng của nước ao này?"

Xem ra hắn biết rõ đây là thần khí Thiên Công. Khúc Duyệt nói nhẹ nhàng: "Ta có một vị bằng hữu trúng hỏa độc, nghe nói Châu Long Nha có một ao băng, nước trong ao có thể giải hỏa độc. Ta đã tìm kiếm thật lâu, không biết có phải nơi này hay không, nên muốn lấy chút nước mang về thử xem."

"Lấy đi." Ánh mắt nam tu áo xanh khôi phục như thường, "Nước này cực hàn, có thể áp chế hỏa độc trong cơ thể bằng hữu ngươi."

"Đa tạ."

Thông qua giao tiếp đơn giản, Khúc Duyệt không cảm thấy bất kỳ nguy hiểm nào trên người hắn, gương mặt đầy vẻ kiềm chế, người trong mơ của Giang Quả Tử này khiến người ta không đoán được tâm tư.

Nàng ngồi xuống bên bờ ao, lấy một chiếc bình ngọc ra từ vòng trữ vật, cầm trên tay chuẩn bị nhúng vào trong ao để lấy đầy nước vào bình.

Nam tu áo xanh từ sau lưng lên tiếng ngăn cản: "Cô nương, không thể để tay tiếp xúc trực tiếp với nước ao, sẽ bị tổn thương vì giá rét."

Khúc Duyệt lập tức dừng động tác, suy nghĩ một lúc, lấy ra một bao tay hệ thổ đeo vào. Ngay cả khi đeo găng tay, hơi lạnh vẫn thấm vào tận bên trong, lạnh đến mức khiến nàng phải nhe răng. Sau khi đổ đầy bình, rút tay ra khỏi nước ao, toàn bộ cánh tay đều kết một tầng sương mỏng.

Lúc này, nàng không nhịn được nói: "Đa tạ nhắc nhở."

"Không có chi."

Cất bình ngọc cẩn thận, Khúc Duyệt chắp tay trước khi rời đi: "Hẹn ngày gặp lại."

Nam tu áo xanh khẽ gật đầu: "Hẹn ngày gặp lại."

Khúc Duyệt vừa rời khỏi động, hắn đã học được một bài học, liền đặt mấy cái kết giới để tránh bị quấy rầy.

Khúc Duyệt quay đầu nhìn lại, thấy cửa động đã bị thủ thuật che mắt biến thành một bức tường đá. Cửa giờ đây đã được ngăn chặn triệt để, hang động trực tiếp trở thành nhà tù.

Mặc dù rất muốn biết thân phận của hắn, nhưng nàng chẳng thể mạo muội chạy đến hỏi được. Giang Quả Tử đã nằm mơ như vậy, sau này nhất định sẽ còn gặp lại. Tuy nhiên, nếu không bao giờ gặp lại thì càng tốt.

Khúc Duyệt không nghĩ nhiều nữa, đi ngược trở lại con đường nàng đã dùng để đến đây. Lúc đang men theo khe núi chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên Khúc Duyệt nghe thấy nam tu áo xanh lên tiếng nói chuyện bên trong hang động giờ đã ở phía sau lưng nàng, mặc dù có cấm chế cách âm nhưng hoàn toàn vô dụng đối với lỗ tai của nàng.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ nhân lúc nàng tới gần ao, bắt nàng để uy hiếp ta."

Khúc Duyệt hơi giật mình, thì ra trong sơn động còn có người khác, đang ẩn thân dưới ao. Thảo nào hắn ngăn cản nàng rải đan dược vào ao.

Khi hắn nói chuyện với người này, hoàn toàn không ôn hòa như khi nãy, giọng điệu còn lạnh hơn nước trong ao.

Lát sau, một giọng nam lạnh lùng xa lạ vang lên: "Ta không vô sỉ như vậy, ngươi cũng không cao thượng như thế, bắt nàng có ích gì?"

Giọng của nam tu áo xanh: "Ngươi muốn giằng co với ta đến bao lâu?"

Giọng trong ao: "Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng. Ngươi dây dưa không dứt có phiền không? Muốn cùng ta bạc đầu đến thiên hoang địa lão à?"

Giọng nam tu áo xanh: "Được, vậy ta và ngươi cứ tiếp tục dây dưa đi, ta có rất nhiều thời gian."

Giọng trong ao: "Được thôi, dù sao ta cũng không thiếu thời gian."

Khúc Duyệt không hề dừng bước. Người áo xanh kia ngồi thiền trong hang động này, lẽ nào không phải để tu luyện mà là chờ bắt người đang trốn trong ao?

Vì sao không xuống nước bắt người kia?

Nước ao tuy rất lạnh, nhưng hắn có bản lĩnh xé xác giao long cánh đen, lẽ nào còn sợ lạnh?

Trừ khi người ẩn dưới nước biết cách điều khiển thần khí Băng Ngọc Trì này, hắn mới không dám đi xuống, thậm chí còn ngồi rất cao và xa vì tránh thần khí này tấn công đến.

Im lặng một lát, nam tu áo xanh lại nói: "Ta thật không hiểu ngươi."

Giọng nói lạnh nhạt trong ao ngắt ngang: "Đừng nói với ta là ngươi đuổi theo ta để có thể hiểu ta đấy nhé."

Nam tu áo xanh như nói với chính mình: "Ở đây rốt cuộc có gì tốt, vì sao ngươi hết lần này đến lần khác muốn trốn đi? Có cái gì đáng để ngươi luyến tiếc sao?"

Người trong ao không trả lời.

Nam tu áo xanh: "Theo ta trở về, ta thay ngươi cầu tình."

Người trong ao vẫn không trả lời. Nam tu áo xanh không nói nữa. Hang động rơi vào tĩnh lặng.

Dựa vào vài câu đối đáp ít ỏi, Khúc Duyệt không nghe ra manh mối nào.

Nàng đang âm thầm phỏng đoán thì chợt nghe được người trốn trong Băng Ngọc Trì truyền âm đến: "Cô nương, vì sao trên người cô dính đầy khí tức của đồ đệ ta?"

Khúc Duyệt dừng chân ngay lập tức: "Đồ đệ ngài là ai?"

"Một tà tu trên núi Hoang Sơn ở Châu Nam Man."

Khúc Duyệt mở to mắt không tin nổi: "Ngài... ngài là Lão Hoang Sơn quân?"

"Hoang Sơn quân là Hoang Sơn quân, vì sao phải thêm chữ "lão" vào, thằng ranh kia nói ta già à?"

Giọng của y nghe ra quả thật còn trẻ hơn Cửu Hoang vài tuổi và hiện tại tràn ngập phẫn nộ, Khúc Duyệt cảm thấy nếu lúc này Cửu Hoang ở trước mặt y, nhất định sẽ bị đánh thảm: "Không, là vãn bối lỡ lời. Hắn không có tên, ngài cũng không có tên, lúc trước ngài là Hoang Sơn quân, nghe đồn ngài đã qua đời, hiện giờ hắn được gọi là Hoang Sơn quân, cho nên ngài thành lão..."

"Ta không chết, chẳng qua bị tiện nhân này vây chặn ở đây, không thể quay về." Dừng một chút, "Nó có khỏe không?"

"Hắn..."

"Kế hoạch ban đầu của ta là rời đi một trăm năm, nên ta chỉ để lại cho nó một hộp linh châu, hai bộ quần áo, mỗi bộ đủ để nó mặc năm mươi năm." Giọng điệu ưu sầu hỏi, "Ai ngờ nhoáng cái đã qua ba trăm năm. Lúc nào ta cũng lo lắng, có phải tên đồ đệ ngốc đó của ta đang để mông trần chạy khắp núi không?"

- -- ---

Editor muốn nói:

Kể từ hồi biết Hoang Hoang đã muốn gặp vị sư phụ tạo ra hắn này rồi, quả thật không uổng công chờ đợi, ngang ngược mà dễ thương. Ấn tượng nhất là tấm lòng thương yêu của y dành cho Hoang Hoang, tác giả không nói nhiều nhưng đọc thấy tình cảm đó tràn trề và ấm áp lắm. Mấy chương sau sẽ rõ hơn nhé mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio