Khúc Tống ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Hoang vẫn coi hai người như không khí: "Dẫn hắn theo làm gì?"
Khúc Đường: "Nói rồi, cho đủ số."
"Lúc trước hắn ra ngoài một thời gian dài, bị Thiên La Tháp trừng phạt, hiện giờ ấn ký đang phải ổn định lại, pháp lực của hắn bị hạn chế rất nhiều, dùng không có ích lợi gì." Khúc Tống cự tuyệt.
"Lo hắn được việc hay không làm gì, gom cho đủ số thôi mà." Khúc Đường không quan tâm, thực lực chỉ là một trong những yếu tố cần suy xét, không phải toàn bộ, "Nói với đệ bao nhiêu lần rồi, đánh nhau cũng phải có nghi thức, dàn đội hình hoàn mỹ với khí thế hừng hực là đã thắng đối phương trước một bước rồi.
Hơn nữa đã quen có đủ năm người, giờ thiếu một ta thấy khó chịu."
Khúc Tống liếc anh: "Có nghi thức? Dàn đội hình? Huynh xem hắn có ăn khớp với chúng ta hay không?"
Ừm, nhìn hắn y như ăn mày, Khúc Đường ghét bỏ chậc chậc mấy tiếng rồi nghiêm túc suy nghĩ: "Dù sao cũng phải chờ Lão Tứ và Lão Ngũ, chú gọi Lục Điền bảo Phù Khí Tông nhanh chóng chế tạo một bộ đồ chống độc hệ kim cho Rau Hẹ." Ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nhớ lựa chọn màu sắc và kiểu dáng sát với phong cách của huynh đệ chúng ta, khiêm tốn mà lộng lẫy."
Lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Ghi vào sổ công."
Khúc Tống ủ rũ: "Ta có thể cự tuyệt không?"
Khúc Đường vốn không nói với giọng có thể thương lượng, không thèm để ý đến Khúc Tống, anh quay sang chào hỏi Cửu Hoang: "Cái Thế, nhìn qua đây!"
Cửu Hoang dừng dao khắc trong tay, vì không thể sử dụng thần thức nên hắn bò ra khỏi chỗ đang ngồi, qua khe hở của song sắt nhìn xuống phía dưới.
Là một tên tiểu bạch kiểm diện mạo thanh tú, ăn mặc kỳ quái.
Không có ấn tượng.
Nhưng khi nhìn thấy Khúc Tống đứng bên cạnh, ánh mắt hắn lộ tia hung tàn.
Khúc Đường vẫy vẫy tay, ôn hòa tựa như gió xuân thổi qua mặt: "Ta là Đại Ca của Lục Nương, Khúc gia Đại Lang."
Cửu Hoang ngẩn ra, ánh mắt lại nhìn về phía anh.
Khúc Đường cười tủm tỉm: "Đi đánh nhau không? Cùng bọn ta?"
"Không đi." Dao khắc trong tay Cửu Hoang chỉ chỉ Khúc Tống, dáng vẻ như thể "có y không có ta".
"Hừ!" Khúc Tống nói giọng lạnh băng, "Cho dù ngươi thật sự bị oan, phần lớn cũng là do ngươi tự gây ra, huống chi năm đó ngươi suýt đã giết ch/ết ta, ta vẫn chưa tính toán với ngươi đâu."
"Tính thì tính, sợ ngươi sao?" Cửu Hoang thật muốn dùng dao khắc đâm chết người này, nhưng y là ca ca của Lục Nương, việc này đã định là không thể tính toán, hắn nói: "Thôi, nhịn ngươi."
"Ngươi nhịn ta?"
Khúc Đường ngăn Khúc Tống lại, vẫn tươi cười thân thiết: "Cái Thế à, chúng ta đi giúp tiểu muội đánh nhau, ngươi thật không muốn đi?"
Cửu Hoang nhíu mày: "Thật không?"
Khúc Đường gật đầu: "Đương nhiên là thật, đi không?"
Cửu Hoang đáp dứt khoát: "Đi!"
Khúc Tống truyền âm: "Huynh sợ đánh không lại mới mang hắn theo à?"
Khúc Đường cảm thán: "Người có thể gọi đến giúp đỡ không ít nhưng đủ tư cách đứng chung một chỗ với ta, lại không cần đề phòng đâm sau lưng thì không nhiều lắm đâu."
Khúc Tống: "Hắn không đâm huynh nhưng ta sợ hắn đánh đỏ mắt sẽ quay sang đâm ta."
Khúc Đường: "Chuyện đó đâu liên quan đến ta!"
— —
"Các huynh điên rồi ư? Ấn ký thần hồn có thể tùy tiện gắn lên sao? Nếu như không hủy được thì làm sao đây? Đại Ca? Đại Ca? Nhị Ca?"
Sau khi Nhất Tuyến Khiên ngắt kết nối, Khúc Duyệt đau đầu kinh khủng, chỉ muốn dùng tỳ bà nhảy vào Thiên La Tháp khuyên can bọn họ.
Nhưng suy nghĩ vừa mới nảy ra liền bị đè ép xuống.
Sau khi cha nàng bế quan, chỉ cần Đại Ca và Nhị Ca nhất trí với nhau về chuyện lớn trong nhà, thì căn bản mọi chuyện đã xong, không thể thay đổi.
Hơn nữa, việc lần này quả thực phù hợp với phong cách hành sự của Khúc gia, lúc khiêm nhường sẽ không có cảm giác tồn tại, lúc phô trương sẽ mãnh liệt và phóng túng, căn bản không biết từ "sợ" viết thế nào, không ai kiểm soát nổi.
Vừa rồi Khúc Duyệt bị mũi tên thần thức của Đường Tịnh gây thương tích, không dễ dàng ra vào đàn tỳ bà nữa, sau này còn có một trận chiến khó khăn nữa, nàng đành nói với Quân Chấp: "Tiền bối, chúng ta rời khỏi Vạn Nhận Sơn thôi."
Giao long đưa hai người trở lại sa mạc, Khúc Duyệt lại nói: "Chúng ta dừng lại đây đi."
Quân Chấp nghi hoặc hỏi: "Chờ ai sao?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Chờ các ca ca của ta."
Quân Chấp biết nàng có bí pháp nên không hỏi thêm, cùng nàng nhảy khỏi đầu giao long, ngồi thiền trên một tảng đá: "Lệnh huynh không phải là đối thủ của lão tổ Đường gia."
"Đúng vậy." Khúc Duyệt nhún vai, "Nhưng không có cách nào, liên quan đến Tam Ca của ta, khi dễ nhà họ Khúc chúng ta, khiến cha ta mang theo ba trăm năm tiếc nuối mà bế quan hợp đạo, như thế mà vẫn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa?"
Dù Quân Chấp cho rằng họ quá mức liều lĩnh nhưng cũng tỏ vẻ đã hiểu.
Không nói chuyện nữa, chàng nhìn lên tầng mây đen nghịt trên đầu.
Chờ đợi Khúc Minh và Khúc Thanh trở về phải mất vài ngày đêm.
Khúc Duyệt tự chữa thương, chân khí lưu chuyển trong cơ thể hết chu thiên này đến chu thiên khác, cuối cùng nàng thở ra một hơi trọc khí.
Mở mắt ra, nàng nhìn thấy Quân Chấp vẫn duy trì tư thế nhìn trời như trước.
" Tiền bối đang nghi ngờ chính bản thân mình?"
Quân Chấp sững người, cười khổ: "Có lẽ có một ít, từ sau lần nói chuyện với Mục Tinh Thầm, ta thường hay nghĩ lựa chọn của ta rốt cuộc có đúng không?"
"Hắn nói thế nào?" Khúc Duyệt quay đầu nhìn mặt chàng.
Quân Chấp trầm mặc thật lâu: "Khi ta chôn ma chủng trong sông băng, sức mạnh ma chủng ngày càng yếu đi, thanh khí của thế giới bên trong càng mạnh hơn, số lượng tu đạo giả cao cấp tăng gấp mười lần so với hai ba nghìn năm trước.
Tất cả họ đều chạy đi hợp đạo nhưng vĩnh viễn họ không thể hợp đạo thành công.
Xem dáng vẻ của Đường lão tổ, có lẽ lão không thể tu luyện khi nhảy ra bên ngoài, bắt buộc hợp đạo ở thế giới bên trong, vì vậy chỉ có cách chuyển sang ma đạo."
"Ta biết những việc ta làm là lừa đảo nhưng không thể không làm.
Sự thật một khi lộ ra sẽ tạo nên rối loạn khủng khiếp, sức mạnh của Thiên Ma tăng lên, thế giới sẽ tràn ngập bạo lực và giết chóc, không bao giờ có một ngày yên bình."
Quân Chấp lại nhìn về phía trước, trong đêm đen, Vạn Nhận Sơn càng giống những thanh ma kiếm cắm và/o vực sâu.
Chàng nói tiếp: "Nhưng đây chỉ là mong muốn của cá nhân ta, ta không thích ma đạo.
Lúc trước ta chất vấn Mục Tinh Thầm rằng hắn có tư cách gì thay chúng sinh lựa chọn, nhưng nhìn vào bản thân ta, ta cũng có tư cách gì áp chế ma đạo đây?"
"Câu hỏi của ngài quá thâm sâu, vãn bối không đáp được." Khúc Duyệt thật không thể trả lời, "Nhưng vãn bối cho rằng, muốn nhận định ngài làm đúng hay không, đầu tiên phải biết ngài là ai, cũng như là nguồn gốc của hạt ma chủng.
Sau khi tất cả đã rõ ràng, ngài xác định lập trường trước rồi mới đến chúng sinh trong thế giới ma chủng đưa ra lựa chọn."
Quân Chấp hơi nhíu mày: "Nói dễ hơn làm, đã mấy ngàn năm, ta vẫn chưa tìm ra đáp án."
"Không cần tìm, đáp án tự tìm đến."
"Tiên sinh muốn nói đến Quả Hợp Đạo Ác kia?"
"Phải." Khúc Duyệt híp mắt cười, "Cha thường nói với vãn bối, phương pháp tu luyện giống như rễ cây, gió sương mưa tuyết, xuân qua thu tới, chờ đợi và chờ đợi, sẽ chờ được hoa nở."
Quân Chấp cũng mỉm cười: "Tâm thái của lệnh tôn thật tốt, đổi lại là ta, sẽ không nghĩ đến hoa nở mà mỗi ngày đều lo sợ chờ đợi một đạo thiên lôi đánh chết."
Nghe chàng nói như vậy, Khúc Duyệt không nhịn được nói: "Đúng đó, vận khí của tiền bối thật là tệ muốn chết."
Vừa dứt lời, Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay nàng rung động.
Kết nối xong, chưa kịp nói gì Khúc Tống đã đọc một tràng chú ngữ, rồi dặn: "Đây là chú triệu hoán của một lồng giam, bọn ta đều ở bên trong, muội thử làm xem."
"Được."
Khúc Duyệt học thuộc chú ngữ rồi ngắt Nhất Tuyến Khiên, lấy ra tỳ bà ném vào giữa không trung.
Thấy Khúc Duyệt đứng lên Quân Chấp cũng đứng theo, nhìn nàng bắt thủ quyết, miệng lẩm bẩm, đàn tỳ bà gỗ đỏ dần phát tán ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, bay lên giữa không trung.
Khúc Duyệt niệm xong một lần chú ngữ, phất tay một cái, đàn tỳ bà kêu lên vài âm tiết chói ta rồi rơi vào im lặng.
Lần trước giải phong ấn cho Cửu Hoang, nàng cũng phải đọc mấy chục lần nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, huống hồ lần này còn quá đông người đến vậy.
Khúc Duyệt như bị tẩy não đọc chú ngữ liên tục, lặp đi lặp lại.
Rốt cuộc, đàn tỳ bà ở trên không chiếu xuống đất một chùm sáng vàng, ánh sáng chói mắt qua đi, một bóng người hiện ra.
Sau khi đáp xuống đất, toàn thân người này đã trở thành thực thể rắn chắc, hơi loạng choạng nhưng rất nhanh đã ổn định.
Trên người mặc một bộ áo dài màu xanh đậm, tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa phủ trước ngực bị anh hất ra phía sau khi đứng dậy bước đi, để lộ ra diện mạo có phần sắc bén.
Nhưng chợt người đó cong môi thành một nụ cười, làm dịu đi khí thế nghiêm nghị ban nãy: "Tiểu muội."
Khúc Duyệt cũng cười đáp lại, đã lâu nàng không được gặp, đây là Ngũ Ca Khúc Thanh.
Lại xuất hiện thêm hai chùm ánh sáng vàng, Khúc Đường và Khúc Tống cùng tới.
Hai người không còn mặc trang phục hiện đại Hoa Hạ như lúc đi vào Thiên La Tháp nữa mà thay bằng trường bào rộng rãi phóng khoáng, một màu xanh lá mạ, một màu tím hoa cà, phong cách giống hệt nhau.
Xanh lá mạ Khúc Đường không vấn tóc, tím hoa cà Khúc Tống cài mộc trâm trên búi tóc.
"Đại Ca." Khúc Duyệt chạy nhanh đến bên cạnh Khúc Đường, thân thiết ôm cánh tay.
Khúc Tống lạnh lùng liếc nhìn, không nói gì.
"Bang" một tiếng.
Khúc Minh áo lam té thẳng xuống, mấy anh em đều nhảy tránh, kể cả Khúc Duyệt cũng né ra, nàng che mũi: "Tứ Ca, huynh uống bao nhiêu rượu rồi vậy?"
Tứ Ca của nàng cái gì cũng tốt, trừ thói thích uống rượu và mê đánh bạc.
Khúc Minh thất tha thất thểu bò dậy, ngượng ngùng nói: "Tại Đại Ca kêu gấp, không trách ta được."
Lúc này Khúc Duyệt cũng không rảnh trách cứ hắn, trước tiên quan sát thần sắc của tất cả: "Ấn ký thần hồn vừa đóng lên, các huynh không sao chứ?"
Miệng Khúc Minh vừa mở ra, Khúc Đường đã ôn nhu cười nói: "Việc nhỏ thôi."
Khúc Minh đành khép miệng lại, việc nhỏ thôi hả? Muốn nửa cái mạng người ta chứ chẳng chơi, bị đóng ấn ký xong phải ngồi điều tức hết cả ngày đấy.
"Quân công tử." Đứng cách một khoảng Khúc Tống chắp tay, "Lần này đa tạ."
"Việc nghĩa không thể chối từ." Quân Chấp cũng chắp tay đáp lễ, trong lòng âm thầm kinh ngạc, chàng cho rằng chỉ có một mình Khúc Tống, không ngờ đến tận bốn người.
Khúc Tống không bao giờ lãng phí thời gian: "Lão tổ Đường gia đâu?"
Thu lại tỳ bà vào trong tay, Khúc Duyệt một tay cầm đàn, một tay chỉ: "Trên Vạn Nhận Sơn, hình như chỉ có một mình lão và mấy tượng đá quỷ dị, tựa hồ có thể hoạt động.
Không loại trừ khả năng lão còn có vài hộ pháp ẩn nấp trong tối."
Lại quay sang nói với Quân Chấp: "Tiền bối, hiện giờ ngài không nên tham gia, lão tổ Đường gia vẫn là người có địa vị cao trong Cửu quốc, mà huynh muội chúng ta là ngoại tộc, sẽ đưa Phúc Sương vào tình thế khó xử."
"Được." Quân Chấp gật đầu, "Ta tùy cơ hành sự, âm thầm tương trợ."
"Đa tạ." Vì bận ôm đàn nên Khúc Duyệt không thể chắp tay, đành gật đầu với chàng.
Khi Khúc Đường chuẩn bị đi về hướng Vạn Nhận Sơn chợt ngẩn người, quay đầu lại, đếm như đếm gà con: "Ta nói sao cứ cảm thấy kỳ kỳ, thiếu một người rồi."
Khúc Minh liền nói: "Là tên ăn mày đó."
"Rau Hẹ sao?" Khúc Duyệt nhíu mày, "Không thể triệu hồi chàng ra được, tình trạng của chàng lúc này không tốt."
"Bọn ta kéo hắn vào chung một lồng giam, lúc này phải ra cùng mới đúng." Khúc Đường hơi tiếc nuối, "Xem ra bị Thiên La Tháp áp chế rồi, cản trở không cho hắn ra."
Lại thở dài: "Ai, tiếc quá, quần áo đẹp thế mà!"
"Đi thôi." Cửu Hoang không thể ra, Khúc Tống ngược lại càng yên tâm.
"Đi!" Khúc Đường phẩy tay áo rồi đi về hướng Vạn Nhận Sơn, mấy tên đệ đệ đuổi theo.
Khúc Duyệt dẫn đường, quay lại đỉnh núi nơi nàng bị tấn công, tràn đầy khí thế nói: "Đường tiền bối, vãn bối đã quay lại."
Không nghe thấy tiếng Đường Tịnh đáp lại.
Khúc Đường chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt xuyên thấu qua làn sương mù dày đặc, nhìn thấy được cây cầu do Đường Tịnh dùng thần thức ngưng kết thành, liền tán dương: "Công phu kết thành vật thể bằng thần thức của tiền bối đã gần đến mức hoàn hảo, bội phục bội phục."
"Làm sao các người vào được?" Đường Tịnh nhận ra tất cả họ đều là nhạc tu, giật mình một lúc lâu, "Được Quân Chấp đưa vào sao?"
Nào có thể chứ, Chi Kỳ nói hiện giờ Quân Chấp đang rất suy yếu, không thể có năng lực này.
Khúc Đường không có hứng day dưa, chắp tay sau lưng nói: "Không cần quan tâm vãn bối đi vào thế nào, vãn bối đến đây yêu cầu giải thích.
Ngài bắt cóc đệ đệ của ta ba trăm năm, hủy hoại thẻ bài do cha ta để lại, nhất định phải đưa ra lời giải thích."
Đường Tịnh cười cười: "Cha ngươi đến đây vẫn còn kém một chút đấy, chỉ bằng vào ngươi? Một tên nhóc đỉnh cấp chín mà cho rằng có thể thắng được lão phu? Còn mang theo một đám trẻ ranh, để làm gì? Cho ngươi thêm can đảm ư?"
Khúc Đường tỏ vẻ vui mừng, cong tay thể hiện thần thái danh sĩ phong lưu: "Hiếm khi có dịp trổ tài đánh bại một vị Độ Kiếp nên mang bọn chúng đến chứng kiến tận mắt, để tránh sau này lại nói vãn bối khoe khoang thổi phồng."
"Nhãi ranh điên cuồng ngang ngược!" Đường Tịnh vốn không muốn động thủ nhưng lại bị chọc giận không nén được, quyết định giáo huấn tên càn rõ này rồi mới nói tiếp.
Lão quát một tiếng: "Võ Minh!"
Một con báo đen biến dị khổng lồ gầm lên từ xa, nhảy liên tiếp trên những đỉnh núi rồi đáp xuống trước mặt Khúc Đường.
Là một quái thú bậc tám.
Trong lúc báo đen nhảy lên, Khúc Duyệt cảm nhận được đàn tỳ bà rung lên từng trận.
Nàng sửng sốt và không thể trấn áp, đành để đàn bay ra ngoài, đến giữa không trung.
Khi báo đen đáp xuống đất cũng là lúc Cửu Hoang rơi xuống.
Chàng quả thật đã bị kết giới của Thiên La Tháp ngăn cản, nhưng cố hết sức tránh thoát, khi nhảy ra được thì đúng lúc đập trúng lên đầu báo đen, cú đập này khiến nó suýt chết.
Con báo bị độc vật kí/ch thích, xoay người định cắn cổ chàng.
Cửu Hoang theo bản năng giơ tay lên chắn, hàm răng sắc nhọn của nó xẹt qua cổ tay làm rách da chảy máu.
Sau khi co giật vài cái, báo đen duỗi chân, chết hoàn toàn.
"Lục Nương?" Cửu Hoang bình tĩnh lại, không để ý chính mình vừa giết ch/ết một con báo, chàng bước đến gần nàng, vẻ mặt rất khẩn trương, "Ta thế này đã có thể diện chưa?"
Khúc Duyệt suýt nữa không nhận ra, bỏ đi bộ áo cũ rách rưới, thay bằng tầng tầng lớp lớp sa y mỏng nhẹ màu vàng nhạt, cực kỳ hợp với mái tóc màu xám khói, làm tôn lên gương mặt trắng trẻo, ngũ quan anh tuấn sắc sảo, quả thật "có thể diện."
Nhưng sao cảm giác có gì đó là lạ?
Khúc Đường vỗ vỗ tay, hài lòng nói: "Mau mau mau, đứng ra phía sau ta."
Vậy là nghi thức đã có, mặt mũi có, sức sống cũng tới.
— —.