Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Chiếu Hàn không hỏi cụ thể lai lịch của Thời Độ, anh chỉ biết rằng mỗi khi bắt đầu trận đấu, bình luận viên đều sẽ cảm ơn một số nhà tài trợ, trong đó có cả nhãn hiệu của nhà Thời Độ. Thời Độ nói cậu ta có thể giúp R. H cũng không phải là do giả ngầu —— cậu ta đúng là có thể giúp được.
Tình hình hiện tại của R. H là: Thành tích thi đấu trên trung bình, có tuyển thủ nổi tiếng, số lượng fans không nhỏ. Nếu như ông chủ nguyện ý dùng mức giá hợp ý bán cả câu lạc bộ, có rất nhiều bố đường sẵn sàng tiếp quản. Nhưng ông chủ ngu ngốc lại ỷ vào thành viên nòng cốt của R. H tình nguyện bị nợ tiền lương cũng không rời khỏi câu lạc bộ để kiếm bội tiền, khiến cho những bố đường khác dù quan tâm nhưng cũng chỉ có thể tránh xa.
Thành viên câu lạc bộ bị vướng vào thỏa thuận bảo mật, không thể chủ động tiết lộ chuyện này, trừ khi bọn họ không ngại rời khỏi R. H do Dạ Phong một tay sáng lập. Bởi vậy mà chỉ có một số người trong giới mới biết tình hình thực sự của R. H, ngay cả fans của R. H cũng không hề biết chuyện này.
Nhưng mà Thời Độ lại không có thỏa thuận bảo mật cùng R. H. Tiểu thiếu gia có tiền có bối cảnh, muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản không sợ đắc tội người khác.
Trở lại căn cứ, Thời Độ đăng một weibo: 【 Thật hâm mộ các anh trai R. H có thể gọi cơm ngoài mỗi ngày. Không giống tui, mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm dì nấu ở IPL 】
Weibo vừa được đăng, chiều gió bình luận thay đổi liên tục:
【 Ha ha ha ha, em trai đến R. H học tập nghệ thuật uống trà hả 】
【 Rất nhiều thức ăn ngoài không sạch sẽ lại không vệ sinh, mỗi ngày đều ăn không tốt. R. H không có người nấu cơm riêng sao? 】
【 Tui nghi là không có. Cả một mùa giải năm nay, ngay cả một tuyển thủ dự bị của R. H cũng không thấy. Lần trước đến Busan thi đấu, vợ tui còn phải bỏ tiền túi ra thuê khách sạn giá rẻ đó 】
【 Ông chủ R. H phá sản rồi hở? Sao lại ki như thế 】
【 Vừa mới lượn qua thị trường chứng khoán nhìn công ty mẹ của , tín hiệu rất khả quan nha 】
【 Cho nên ông chủ của R. H có tiền, nhưng lại không muốn tiêu tiền cho chiến đội hở? 】
Trên mạng đủ loại suy đoán, càng truyền càng thái quá: Phô Mai vì muốn ăn thịt mà giả gái bồi luyện với người khác, Tề Hiến vì trả tiền mạng mà hàng ngày phải bán rẻ nụ cười, Ngu Chiếu Hàn vì tiền thuê căn cứ mà phải lấy lòng Timeless, hơn nửa đêm còn phải làm chân chạy vặt đưa sạc điện thoại cho tiểu thiếu gia.
Có không ít fans đã vọt tới weibo của tuyển thủ R. H, hy vọng dù là lời đồn hay sự thật thì tuyển thủ cũng có thể đưa ra một lời giải thích.
Ngu Chiếu Hàn đã viết xong weibo đang chuẩn bị đăng thì bị lão Đàm ngăn lại: “Shine, cậu ký hợp đồng dài hạn với câu lạc bộ đó.”
“Không sao, ” Ngu Chiếu Hàn nói, “Chút phí bồi thượng vi phạm hợp đồng này em vẫn trả nổi.”
Gia cảnh của Ngu Chiếu Hàn không tồi, sau khi ba mẹ anh đồng ý cho anh tạm hoãn việc học để tham gia đánh chuyên nghiệp cũng đã hỗ trợ rất nhiều về mặt tài chính, hơn nữa anh còn phát sóng trực tiếp kiếm tiền. Tuy rằng không so được với Thời Độ, nhưng mà Cá Cá cũng có một kho tiền nhỏ đó.
Lão Đàm: “Bồi thường thì thôi đi, cậu không sợ chấm dứt hợp đồng với câu lạc bộ sao?”
Ngu Chiếu Hàn cũng từng cân nhắc qua chuyện này: “Nếu như bọn họ còn muốn bán R. H với giá cao, cũng không dám chấm dứt hợp đồng với em.”
Lão Đàm vẫn không yên lòng: “Nhưng là…”
“Đội trưởng đội trưởng!” Phô Mai thét to, “Wings đăng weibo rồi!”
Weibo của Wings là một bài viết nhỏ chừng một ngàn chữ. Bài đăng của anh cũng không theo logic gì, có thể thấy anh ấy viết trong thời gian ngắn, không có kỹ xảo, tất cả đều là tình cảm:
【 Đối với R. H mà nói, năm nay chính là một cơn ác mộng. Đội đào tạo trẻ, đội thứ hai, đội dự bị, đội huấn luyện viên lần lượt bị giải tán, cuối cùng chỉ còn lại sáu người chúng tôi. Chúng tôi chuyển đến một căn hộ gác xép ở trung tâm thành phố, đổi phòng khách thành phòng huấn luyện. Căn hộ cách âm không tốt, hàng xóm luôn cãi nhau, mỗi ngày chúng tôi đều nghe như là đang xem phim vậy. Chúng tôi không có dì nấu cơm, ngay cả dọn dẹp cũng đều là tự mình làm.
Chúng tôi rất bận rộn, không có trợ lý huân luyện viên, không có nhà phân tích dữ liệu, rất nhiều công việc huấn luyện đều phải do tuyển thủ tự làm. Sau khi kết thúc thi đấu hàng năm, tầng quản lý càng thêm quá đáng, bắt đ ầu khất nợ tiền lương. Thậm chí đến thành phố khác thi đấu, vé máy bay cùng chỗ ở để là do đội trưởng phải ứng tiền ra. Chúng tôi không có thời gian phát sóng trực tiếp hoặc tham gia hoạt động thương mại. Chúng tôi cho là, chỉ cần chúng tôi có thành tích, có thể lấy được tiền thưởng của giải đấu quốc tế, ông chủ của R. H sẽ thay đổi suy nghĩ, R. H có thể trở về quỹ đạo trước đó.
Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn thua, xin lỗi… 】
Lão Đàm vội la lên: “Tại sao Wings không nói trước một tiếng, để anh gọi cho cậu ta.”
“Không cần, ” Ngu Chiếu Hàn cụp mắt xem điện thoại di động, “Anh ấy tìm em.”
Wings: 【 Đội trưởng, anh xin lỗi vì không thảo luận với mọi người trước. Các cậu yên tâm, anh đã giải nghệ, sau này cũng không làm công việc liên quan đến thể thao điện tử nữa, anh có thể gánh chịu mọi hậu quả. Có thể làm được một việc cuối cùng cho R. H, anh thật sự rất vui vẻ. 】
Mấy người đọc xong tin nhắn đều quay ra nhìn nhau. Tề Hiến cười híp mắt nói: “Đúng là người sắp làm ba ba, có trách nhiệm như vậy. Phô Mai, em phải học hỏi đi.”
Phô Mai khịt khịt mũi: “Hiến Hiến, em muốn khóc, làm sao bây giờ…”
Tề Hiến ôn nhu nói: “Em khóc nhè cũng không phải lần một lần hai, khóc đi, bọn anh cũng sẽ không cười em.”
Tính cách Wings nội liễm, trước đây ở căn cứ cũng khá ít nói, chủ yếu đều dành thời gian luyện lập. Nhưng mà một đội viên như vậy, lại vì R. H mà gõ xuống một bài văn dài như thế này.
Hầu kết của Ngu Chiếu Hàn khé lăn. Anh cũng muốn khóc, nhưng mà Phô Mai có thể khóc, anh lại không thể. Chút trình độ ấy anh vẫn có thể nhịn được, vành mắt cũng có thể khống chế không cho đỏ lên, nhưng giọng nói nhất định sẽ bị khàn, cho nên anh không thể nói chuyện.
Hai mắt Phô Mai đỏ bừng nhìn về phái Ngu Chiếu Hàn: “Đội trưởng, chúng ta nên làm thế nào?”
Không chút do dự, Ngu Chiếu Hàn share lại bài văn của Wings. Sau đó, R. H-Cheese, R. H-Clown lần lượt share lại weibo này. Thời khắc này, bọn họ như trở về trên sân thi đấu, mang danh hiệu R. H, cùng kề vai chiến đấu.
Lão Đàm vẫn luôn trông trước trông sau cũng không thèm quan tâm, cắn răng share lại: “Đi mẹ nó thỏa thuận bảo mật!”
Thời Độ yên tĩnh đứng ở góc, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Cậu dường như đã hiểu ra, tại sao dưới tình huống tầng quản lý buồn nôn như vậy nhưng những người này vẫn không muốn rởi khỏi R. H.
Đương nhiên là cậu cũng không có ý kiến gì với IPL. câu lạc bộ rất tốt, đồng đội cũng không tồi. Lúc trước cậu lựa chọn IPL là vì toàn bộ thành viên của đội đều là người Trung Quốc, sân nhà lại ở Bắc Kinh, gần nhà cậu. Cậu đột nhiên cảm thấy, thời điểm mình lựa chọn chiến đội có nên xem xét thêm một ít chuyện càng sâu sắc hơn không.
Xu ở một bên thất vọng nói: “Thật hy vọng mình vẫn còn ở R. H.”
Gia cảnh của Xu tương đối khó khăn, phải gồng gánh một gia đình lớn, còn phải nuôi em gái ăn học. Ban đầu, chính tay Ngu Chiếu Hàn đã tạo điều kiện cho anh chuyển nhượng đến IPL.
Thời Độ khoát tay lên vai Xu: “Ít nhất anh đã từng là.”
Chuyện xấu ở R. H nhanh chóng lên hot search, fans các chiến đội giống như quay về trận chung kết, chung một chiến tuyến, nhắm thẳng đầu mâu vào công ty mẹ của R. H.
【 Thế mà lại để cho vợ tiên của tôi ăn cơm hộp mỗi ngay, tôi x tổ tiên của ông 】
【 Nếu không muốn quản, tại sao lại không bán chiến đội đi, làm lỡ một năm của nhiều người như vậy! Tuyển thủ chuyên nghiệp có bao nhiêu cái một năm chứ? 】
【 Nghe nói có người muốn mua R. H, nhưng mà ông chủ R. H chê giá thấp nên không bán 】
【Dưới tình huống như vậy mà R. H còn vào được top, nếu như câu lạc bộ hoạt động bình thường, không nói đến giải quán quân, ít nhất cũng giành được ba vị trí đầu. 】
【 Báo —— đã có danh sách các sản phẩm của công ty mẹ của R. H, các anh em, mau tẩy chay đi! 】
Thời Độ là “người bắt đầu” chuyện này, wechat bị oanh tạc khắp nơi. Giám đốc IPL nhắc nhở cậu tốt nhất đừng can thiệp vào nội bộ của câu lạc bộ khác, phía liên minh dò hỏi tỉ mỉ chuyện đã xảy ra, trợ lý lĩnh vực này của ba cậu thì hỏi cậu muốn xử lý chuyện này như thế nào.
Thời Độ đều thống nhất trả lời lại: 【 Từ từ, chờ tôi về Bắc Kinh rồi nói tiếp 】
Thời gian bất tri bất giác đã đến hừng đông. Lão Đàm giục mọi người nhanh chóng đi ngủ: “Phòng quan hệ xã hội của công ty mẹ khẳng định không có hành động nhanh như vậy, phía liên minh cũng cần có thời gian điều tra. Mọi người đều ngủ đi, ngày mai còn một trận chiến ác liệt cần phải đánh.”
Thời Độ nói: “Em và Xu không quấy rầy mọi người nữa, ngày mai bọn em sẽ về Bắc Kinh.”
“Đặt vé máy bay chưa?” Lục Hữu Sơn hỏi, “Mấy giờ bay?”
Thời Độ nói: “Chín giờ sáng, đến lúc đó bọn em bắt xe đi.”
Thời Độ tắm xong vừa quay về phòng thì nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Lục Hữu Sơn cầm một cái laptop đứng ở cửa, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Timeless, tôi dùng danh nghĩa huấn luyện viên trưởng của R. H, chính thức mời cậu tham gia huấn luyện thử ở R. H.”
Thời Độ nhíu mày, sau đó hơi nghiên người, ra hiệu Lục Hữu Sơn vào trong rồi nói.
Lục Hữu Sơn mở ra bản ppt đã chuẩn bị kĩ càng: “Đây là trận thi đấu hôm trước cảu các cậu cùng PPZ, tôi đã thống kê dữ liệu cá nhân của cậu.” Anh lật qua một trang, “Đây là dữ liệu thi đấu chính thức với PPZ của cậu ở IPL, tôi đã so sánh với hai cái này.”
Dữ liệu bình quân mỗi mười phút.
Sát thương của anh hùng:
Sát thương trí mạng:
Tỷ lệ nhắm trúng mục tiêu:
Số lần tử vong:
“Tuy rằng lượng sát thương của cậu ít hơn, nhưng rõ ràng năng lực kết liễu của cậu đã tăng lên. Điều này nõi rõ một C khác đã chia sẻ không ít áp lực cho cậu, khiến cho cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ của một thích khách tốt hơn…”
Thời Độ nhìn dữ liệu lít nha lít nhít: “Không thể so sánh thi đấu huấn luyện với thi đấu chính thức được, hoàn cảnh, tâm lý đều không giống nhau.”
“Nhưng có tính tham khảo nhất định. Thi đấu chính thức đánh thế nào, đều là xem biểu hiện của tuyển thủ khi thi đấu huấn luyện. Đây chỉ là lần đầu tiên cậu cùng ba người bọn họ cùng đánh, nếu như cậu huấn luyện chung với bọn họ trong thời gian dài, dữ liệu cá nhân của cậu khẳng định còn có thể tăng lên một bậc —— tôi đánh cược cả mạng của mình với cậu.”
Thời Độ buồn cười nói: “Em lấy mạng anh làm gì.”
Thấy Thời Độ không hề bị lay động, trong lòng Lục Hữu Sơn cảm thấy vội vàng, lúc quýnh lên liền bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, không chừa thủ đoạn nào. Anh nhớ đến một câu nói đùa trước kia của Tề Hiến, bật thốt lên: “Cậu có phải nhan khống không?”
Trong thời gian ngắn Thời Độ không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
Lục Hữu Sơn truy hỏi: “Cậu có thấy Shine đẹp không?”
Thời Độ thành thực trả lời: “Đẹp.”
Lục Hữu Sơn nhân cơ hội nói: “Nếu như cậu đến R. H, có thể nhìn thấy Shine mỗi ngày.”
Thời Độ không khỏi cười ra tiếng: “Huấn luyện viên Lục thật vất vả, ngay cả mỹ nhân kế cũng có thể sử dụng.”
Vì có được súng ngắn mà mình mong muốn, Lục Hữu Sơn đều hận không thể tự mình lên, bán Shine chẳng là gì cả: “Không có người nào có thể từ chối nhan sắc của Shine, dù là nam hay nữ, già hay trẻ.”
Thời Độ nửa thật nửa giả nói: “Đúng vậy, nhưng tiếc là em lại thích tiểu mỹ nhân đáng yêu thích làm nũng.”
Lục Hữu Sơn: “…”
“Tôi muốn đoạt giải quán quân. Tôi không muốn cho Lawman đạt được quán quân ba mùa liên tiếp, không thể để sang năm Triều Tịch cầm cúp vô địch về nước, không muốn nói trước mặt Dạ Phong rằng bốn người Trung Quốc không lấy được quán quân…” Lục Hữu Sơn thấp giọng lẩm bẩm, như thể đang nói với chính mình, “Tôi muốn thắng, tôi đã đồng ý với Dạ Phong sẽ dẫn dắt người Trung Quốc giành chiến thắng…”
Thời Độ nhìn Lục Hữu Sơn hồi lâu, nói: “Em hiểu, em sẽ cân nhắc đến chuyện huấn luyện thử, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề ông chủ của các anh.”
Ngày thứ hai, Thời Độ cùng Xu vì kịp chuyến bay mà dậy thật sớm, người của R. H vẫn còn chưa rời giường. Thời Độ xuống tầng chuẩn bị gọi xe lại nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn đang đợi bọn họ.
Ngu Chiếu Hàn dựa vào mui chiếc SUV màu đen của mình, eo thon chân dài, vẻ mặt lãnh đạm, so với những người mẫu ở triển lãm ô tô còn đẹp hơn. Dù là Ngu Chiếu Hàn thích giả bộ hay không, nhưng nếu chỉ xét về ngoại hình, anh ta tuyệt đối không phải là “tiểu” mỹ nhân, ít nhất cũng phải là “đại”.
“Lên xe, ” Ngu Chiếu Hàn lời ít mà ý nhiều, “Tôi đưa hai người đến sân bay.”
“Cảm ơn.” Thời Độ lần thứ hai ngồi ở phế phụ của Ngu Chiếu Hàn, “Shine, anh ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
“Bọn em cũng chưa ăn, ăn sáng trước nhé.”
Ngu Chiếu Hàn sợ không kịp giờ lên máy bay, nói: “Hai người đến sân bay rồi ăn.”
Thời Độ ngáp một cái nói: “Nhưng em đói.”
Ngu Chiếu Hàn: “…”
Em trai không nhận được đáp án liền lặp lại một lần, “Shine, em đói.”
Nhóc con cơ thể vẫn còn phát triển thật là phiền phức. Nếu là trước đây, nghĩ cũng đừng nghĩ. Nhưng nể tình Thời Độ đã giúp anh…. Được rồi.
Ngu Chiếu Hàn dừng xe cạnh lề đường: “Mua xong rồi lên xe ăn, nhanh lên.”
Thời Độ nhanh chóng cầm một đống bánh mì cùng sữa bò quay lại. Cậu vốn thèm bánh bao nhỏ mới làm trong cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng đại mỹ nhân người ta lại có tính ở sạch. Cậu đưa bữa sáng phân cho Xu, đưa cho Ngu Chiếu Hàn một bánh mì lúa mạch: “Anh không thích ăn ngọt đúng không?”
Ngu Chiếu Hàn nhìn lướt qua: “Đưa đồ uống cho tôi là được.”
“Vậy cũng chỉ có sữa socola thôi.”
Tai Ngu Chiếu Hàn khẽ động, “Không có gì khác sao?”
“Không có.”
“Thật không có?”
“Thật không có.”
Ngu Chiếu Hàn tỏ vẻ cam chịu: “Vậy đưa tôi.”
Thời Độ nhịn cười, mở nắp chai sữa bò ra, đặt bên cạnh chỗ điều khiển của Ngu Chiếu Hàn. Chờ đến khi xe dừng đèn đỏ, Ngu Chiếu Hàn miễn cưỡng uống một ngụm: “Quá ngọt.”
Thời Độ tay chống đầu nhìn anh, trong lòng cười thầm: “Lần sau mua không ngọt cho anh.”
Ngu Chiếu Hàn một đường lái như bay, lúc hai người đến sân bay vẫn còn dư dả thời gian. Sau khi làm xong thủ tục, hai người ở phòng chờ lướt di động cho đỡ chán. Trải qua một đêm lên men, chuyện của R. H càng lúc càng căng thẳng, càng ngày càng có nhiều người trong giới biết chuyện để lộ tin tức. Chuỳ sắt như núi, trừ phi công ty mẹ của R. H tuyên bố tìm ra vắc-xin phòng chống ung thư, bằng không căn bản không thể tẩy trắng được.
Xu lướt weibo, toàn bộ trang chủ của anh cũng đang thảo luận chuyện này. Anh nhìn thấy Cá nhỏ thổi bong bóng đăng một weibo, nhưng lại nói chuyện khác:
【 Tâm tình thật tốt, socola thật ngọt (●°u°●) 】