Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mưa to không có dấu hiệu ngừng lại, máy bay tạm thời không thể bay được. Ngu Chiếu Hàn hỏi lão Đàm địa chỉ của quán karaoke, đưa em trai không thể về nhà qua đó. Bữa tiệc này vốn tổ chức vì Thời Độ, bánh ngọt cũng đã chuẩn bị xong, vị socola do chính Thời Độ yêu cầu, trên bánh còn được cắm mười tám ngọn nến.

IPL vừa mới thua thi đấu, lại còn là thua đội mà Timeless mới chuyển nhượng đến. Thù mới hận cũ, anh Phong hận đến nghiến răng, vung tay gọi nhân viên phục vụ: “Trước tiên cho tôi hai bình rượu trắng!”

Lão Đàm thử ngăn cản, “Đừng đừng đừng, đứa nhỏ vừa mới thành niên không nên uống rượu trắng.”

“Nhất định phải uống! Anh nói cho chú biết, Timeless nhất định phải uống!” Anh Phong cắn răng nghiến lợi nói, “Nhọc nhằn khổ sở nuôi cậu ta lớn như vậy, khó khăn lắm mới đủ , không cần phòng nghiện nữa, kết quả quay đầu lại chạy theo người khác…”

“Chuyển nhượng là điều rất bình thường.” Ngu Chiếu Hàn mới vừa đến không lâu, trên người dính cả cái lạnh của mưa lớn, giọng nói càng thêm lạnh lùng hơn thường ngày, “Anh còn chưa quen sao.”

Tay anh Phong vung lên ngượng ngùng thu lại: “Cái kia, anh chỉ thuận miệng nói thôi.”

“Uống say cũng không có chuyện gì, ” Thời Độ không để ý chút nào, thậm chí có chút mong đợi, “Em còn chưa biết cảm giác uống say như thế nào. Shine, em say rồi anh sẽ đưa em về khách sạn sao?”

Ngu Chiếu Hàn lạnh nhạt mà liếc nhìn Thời Độ một cái: “Tôi rất bận.”

Tề Hiến cười nói: “Đội trưởng không đưa thì anh đưa, em trai cứ yên tâm uống.”

Bữa tiệc này vừa uống liền đến hừng đông, mấy người IPL say đến trực tiếp bị vác đi. R. H có đội trưởng lạnh lùng tọa trấn, hơi hơi kìm nén chút, nhưng mỗi người đều có vẻ như đã say rượu.

Lục Hữu Sơn điên cuồng giảng giải chiến thuật cho một cái gối ôm, lão Đàm buồn ngủ không chịu được nhưng lại tưởng Lục Hữu Sơn nói với mình, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa. Mấy đứa nhỏ thì tốt hơn nhiều, Phô Mai chỉ là nói hơi nhiều, nhưng bình thường cậu ta cũng nói nhiều như vậy, hiện nhìn cũng không khác gì. Tửu lượng của Tề Hiến rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra đã uống rượu. Còn Thời Độ cuối cùng cũng đã biết đáp án —— hóa ra sau khi uống say thì càng thêm tùy hứng, muốn làm gì thì làm.

Ngu Chiếu Hàn là người duy nhất không uống rượu, anh lái xe đưa ba đồng đội quay về khách sạn. Thời Độ lười biếng ngồi ở vị trí phó lái, nhìn chằm chằm cảnh đêm trong mưa bên ngoài cửa kĩnh xe, tâm huyết dâng trào: “Em muốn chơi chút kch thích.”

Ngu Chiếu Hàn: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như…” Thời Độ quay đầu lại nhìn về phía Tề Hiến, ánh mắt rơi vào mái tóc đỏ của anh, nhếch miệng lên.

Sau mười phút, Ngu Chiếu Hàn đứng trước một tiệm làm tóc vẫn còn mở, có chút mờ mịt. Anh bỏ ra mười giây nhớ lại lý do vì sao mình lại ở đây:

Thời Độ nói muốn thay đổi màu tóc, Phô Mai nói “Tui cũng muốn”, Tề Hiến còn nói “Anh biết một tiệm mở / giờ, có muốn đến xem thử hay không”. Sau đó, anh xuất hiện ở chỗ này.

Ngu Chiếu Hàn muốn dừng xe, ba đồng đội sốt ruột đã nhanh chân vào trước. Lúc Ngu Chiếu Hàn đi vào, Phô Mai đang đang đầu xem nên nhuộm màu hồng nhạt hay là màu xanh lam, Tề Hiến gợi ý cho cậu ta nên nhuộm màu xanh lá. Chuyên gia làm tóc giới thiệu một vài kiểu tóc thịnh hành hiện nay cho Thời Độ: “Màu nâu lạnh sẽ không quá khoa trương, vừa khiêm tốn lại tôn da; màu nâu nhạt nhìn ôn nhu, cực kỳ có khí chất…” Chuyên gia làm tóc cũng xem thi đấu, lại còn là fan của Thời Độ, đặc biệt nhiệt tình với cậu ta: “Dĩ nhiên, em trai đẹp trai như vậy, không cần dựa vào màu tóc để làm nổi bật khí thế, muốn nhuộm màu nào cũng đều ok.”

“Màu nâu quá bình thường, nếu như đã thay đổi, tôi muốn nhuộm màu nào đó không giống những người khác.” Thời Độ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu hỏi Ngu Chiếu Hàn: “Anh cảm thấy em nhuộm màu nào thì hợp?”

Ngu Chiếu Hàn lành lạnh nói: “Tôi cảm thấy cậu để đầu trọc là đẹp nhất.”

Thời Độ chậm rãi nói: “Cũng không phải là không được…”

Phô Mai không quá tự tin về ngoại hình của mình, sau khi xoắn xuýt hai trăm năm đã chọn một màu vàng nhạt.

Ngu Chiếu Hàn không nhìn nổi, có một lông đỏ, bây giờ lại thêm một lông vàng. R. H là trại nuôi gà sao. “Em về khách sạn trước,” Anh nhìn về phía Tề Hiến, “Bọn họ…”

Anh phải đi rồi, nếu như không đi luôn, anh sợ mình không nhịn được mà tham gia vào đội ngũ nhuộm tóc mất. Anh vô cùng muốn thử màu trà sữa kia, nhìn cỏ vẻ rất ngọt.

“Đội trưởng yên tâm đi, ” Tề Hiến cười nói, “Hai đứa này cứ giao cho anh, khi nào xong anh dẫn chúng nó bắt xe về.”

Trở lại khách sạn, đã qua thời gian ngủ hàng ngày từ lâu, ngược lại Ngu Chiếu Hàn không buồn ngủ chút nào. Anh mở laptop mang theo bên người ra, đăng nhập vào server Mỹ, xếp hàng chơi game. Anh vừa chơi game liền không có cảm giác thời gian trôi qua, mãi đến khi nghe thấy tiếng quẹt thẻ phòng anh mới biết trời đã gần sáng.

Ngu Chiếu Hàn gập laptop lại, đứng lên nói: “Cậu còn biết về…”

Tiếng nói im bặt đi.

Thanh niên tuổi say rượu cả đêm không về, buồn ngủ đến mức hai mắt đều híp lại thành một đường, nhưng mà làn da lại vẫn tốt đến mức như đang phát sáng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, không tìm được chút tì vết nào. Cậu ta đặt mông ngồi xuống giường, chân dài tùy ý dang rộng, híp mắt, ngửa đầu nhìn Ngu Chiếu Hàn.

Tóc thanh niên biến thành một màu xám khói, đó là một màu sắc nằm giữa trắng và đen. Rõ ràng là một màu sắc thiên về lạnh, nhưng ở trên người cậu lại lộ ra vẻ ngông cuồng của thiếu thiên.

Trên tai cậu còn có một đôi bông tai màu bạch kim.

Ngu Chiếu Hàn im lặng một lúc lâu, quyết định không đưa ra bất kỳ ý kiến nào: “Tắm rửa rồi đi ngủ.”

Thời Độ chống hai tay bên hông, Ngu Chiếu Hàn lại nhìn cậu, cậu cùng nhìn lại Ngu Chiếu Hàn, càng nhìn càng muốn hỏi. Cậu không muốn chịu đựng thêm nữa, muốn hỏi thì hỏi: “Shine, anh đúng là một khối tượng băng đúng không?”

Tai Ngu Chiếu Hàn khẽ động. Tượng Băng? Là mỹ nhân được điêu khắc bằng băng, óng a óng ánh, lại mang đến cảm giác lạnh băng sao?

Không ngờ Thời Độ lại nghĩ anh như vậy, anh còn tưởng rằng Thời Độ đã phát hiện ra bí mật của anh rồi chứ. Là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ngu Chiếu Hàn nhạt nói: “Tôi là đội trưởng của cậu.”

Thanh niên nở nụ cười, đứng lên, sau đó ngồi ngay xuống bên cạnh Ngu Chiếu Hàn. cậu chủ động đưa mặt mình đến trước mặt Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Vậy đội trưởng này, anh có thấy em đẹp trai không?”

Hai người cách nhau khá gần, gần đến mức Ngu Chiếu Hàn có thể ngửi được mùi rượu tỏa ra trên người thanh niên. Ngu Chiếu Hàn nghiêng mặt qua một bên, hầu kết khẽ lăn hai cái: “Có thể nhìn.”

Thời Độ nở nụ cười. Ngu Chiếu Hàn nghe thấy cậu ta nói “Buồn ngủ quá nha”, cũng cảm giác được hơi thở của cậu ta càng ngày càng gần, sau đó một cái đầu xám khói dựa vào vai anh, khoog động đậy gì nữa.

Ngu Chiếu Hàn bỗng dưng cứng đờ, chân tay lập tức cứng lại, đôi mắt mở to giống như Phô Mai.

Dựa, dựa vào? Thật sự là dựa vào? Cứu… Ai mau đến cứu anh đi!

Ngu Chiếu Hàn giống như đã dính phép định thân, không dám cử động chút nào, mặc cho hơi thở của thanh niên phả lên cổ cùng xương quai xanh của mình.

Làm sao bây giờ, anh có cần đẩy ra không? Đẩy ra thì liệu Thời Độ có tỉnh không… Nhân tiện, Thời Độ vừa mới nhuộm tóc xong nhưng lại không có mùi thuốc nhuộm mà chỉ có mùi cam thoang thoảng, rất dễ ngửi.

Trong khi miên man suy nghĩ, Ngu Chiếu Hàn vẫn duy trì tư thế ban đầu. Sau khi Dạ Phong qua đời vì bệnh, đã lâu rồi anh không gần gũi với đồng đội như vậy. Anh đã quên mất cảm giác dựa vào đồng đội là thế nào rồi.

Ngu Chiếu Hàn nhớ lại sau khi giải thi đấu hữu nghị kết thúc Phô Mai ôm Thời Độ một cái. Thời Độ còn cao hơn Phô Mai khoảng cm, Phô Mai ở trong ngực cậu ta có cảm giác như chim nhỏ nép vào người. Nhưng mà mình chỉ thấp hơn Thời Độ -cm, Thời Độ ôm anh chắc sẽ có cảm giác như đại bàng nhỉ.

Thực ra đại bàng cũng rất dáng yêu, dù anh là đại bàng, vậy chắc chắn là con đại bàng xinh đẹp nhất.

… Cho nên em trai muốn ngủ đến khi nào, anh đã sắp không chịu được nữa rồi, vai rất mỏi, sau lưng cũng thấy ngưa ngứa, lỗ tai sắp bị nóng hỏng mất.

Nếu đợi cho Thời Độ tự mình tỉnh dậy thì vai mình sẽ tàn mất. Ngu Chiếu Hàn hạ quyết tâm, dùng một tay đỡ má của em trai, cẩn thận dịch sang bên cạnh. Sau khi thoát thân thì dùng hai tay ôm lấy em trai, đặt người xuống giường, cuối cùng đắp chăn lên, kín kẽ.

Thời Độ ngủ rất say, hô hấp cũng nhẹ nhàng chậm rãi, mái tóc xám khói xõa sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Ngu Chiếu Hàn thưởng thức kiệt tác của mình một chút, vẫn cảm thấy có gì đó chưa đủ.

A, vóng vuốt của em trai cũng phải cho vào trong chăn. Nếu như đôi tay này bị đông lại, bọn họ lại phải tìm một súng ngắn mới. Timeless rất tốt, trong trận giao tranh hôm qua còn v, thoát chết với một giọt máu cuối cùng rất ngầu, anh không muốn người khác đâu.

Ngày hôm sau cuối cùng cũng trời quang mây tạnh. Mấy thanh niên nghiện net hôm qua làm ầm ĩ đến nửa đêm đến tận chiều mới lục tục rời giường. Lão Đàm đã đặt trước một bàn đồ ăn, đều là những món thanh đạm tốt cho dạ dày. Anh hò hét trong nhóm chat của đội nửa ngày gọi mọi người xuống, cuối cùng cùng hét được tất cả mọi người trừ Phô Mai xuống dưới ăn.

Lão Đàm hỏi Tề Hiến: “Phô Mai là còn chưa tỉnh sao?”

Tề Hiến cười tươi hơn: “Tỉnh rồi, nhưnghình như em ấy không muốn gặp người đâu.”

Ngu Chiếu Hàn hừ lạnh một tiếng: “Tự làm tự chịu.”

Thời Độ gửi một tin nhắn thoại trong nhóm chat, giọng nói mang vẻ trêu tức: “Nhuộm tóc là để cho người khác xem, anh Phô Mai ơi giấu làm gì.”

Mấy giây sau, lời buộc tội đẫm máu và nước mắt của Phô Mai vang khắp phòng riêng, “Em câm miệng! Tên đẹp trai như em thì biết cái gì! Hiện tại anh mẹ nó chẳng khác gì là ruốc nấm cả!”

Mà kiểu tóc mới của Thời Độ khiến cho hai người trung niên bảo thủ là lão Đàm cùng Lục Hữu Sơn cũng cảm thấy đẹp trai. Thậm chí lão Đàm còn đề nghị Thời Độ nhanh chóng tự sướng một tấm đăng lên weibo, nhất định có thể thu được một đám fans nhan sắc.

Lão Đàm không có ý tốt mà nở nụ cười: “Thật sự giống như vậy sao?”

Tề Hiến ăn ngay nói thật: “Vốn cũng không giống lắm, nhưng sau khi gội đầu thì giống vô cùng.”

“Có ảnh không, cho anh xem một chút.”

Cười nhạo xong Phô Mai xong, lão Đàm hỏi Thời Độ: “Timeless, cậu còn về Bắc Kinh không? Tiệc sinh nhật đã xong chưa.”

Thời Độ ngáp một cái, nói: “Vẫn cần về một chuyến, em còn một đống giấy tờ cần ký.”

Đối với tiểu thiếu gia mà nói, đủ tuổi không chỉ có nghĩa có thể uống rượu, nhuộm tóc, bấm lỗ tai, yêu đương, lái xe, vào quán net mà càng có nghĩa là có quyền nắm cổ phần, quỹ, bất động sản. Rất nhiều thủ tục nhất định phải tự mình ký tên mới được.

“Vậy cho cậu nghỉ ngơi thêm hai ngày.” Lão Đàm nói, “Năm sau cậu hãy về căn cứ, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Thời Độ miễn cưỡng nở nụ cười: “Được.”

~ Hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio