Mùa giải mới sắp tới, toàn bộ thành viên của R. H đều đang tích cực chuẩn bị cho trận đấu, ngoại trừ thời gian ngủ trong phòng, thời gian còn lại cơ bản đều ở trong phòng huấn luyện, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng đều bưng đến trước máy tính ăn.
Buổi chiều, bồn người R. H vừa mới kết thúc một trận thi đấu huấn luyện liền thấy trợ lý huấn luyện viên dẫn hai người đi đến. Lục Hữu Sơn giới thiệu ngắn gọn: “Đây là Tiểu Giang cùng Splendid ở đội học viện, hôm nay bọn họ chính thức được vào đội một với tư cách là dự bị, sau này bọn họ sẽ huấn luyện chung với chúng ta.”
Splendid thì không cần nói nhiều, đây là một người quen cũ, nếu như Thời Độ không tới thì vị trí thi đấu chính thức của R. H chính là của cậu ta. Một người khác là Tiểu Giang thì là lần đầu tiên bốn người bọn họ gặp, ngay cả Ngu Chiếu Hàn trước đó cũng chỉ mới thấy ảnh trong tài liệu của anh ta.
Anh vô cùng muốn hỏi Lục Hữu Sơn một chút, tại sao lại gọi người ta là Tiểu Giang. Tiểu Giang nhỏ chỗ nào hả, dù không biết chữ ‘Địch’ kia, tốt xấu gì cũng nên gọi là ‘Đại Giang’ mới đúng.
Chiều cao của Giang Địch đã gần m, khôi ngô cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, kiểu tóc húi cua vừa nhìn liền biết không phải là người dễ chọc, vô cùng giống như loại người nào đó vừa mới được thả ra khỏi chỗ kia.
Tề Hiến cười híp mắt nói: “Ai nha nha, vị trí cao nhất R. H có phải sẽ đổi chủ không.”
Thời Độ bị khơi dậy dc vọng chiến thắng kỳ quái, “Chưa chắc đâu, hình như gần đây em đã cao lên rồi.” Cậu nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn, “Đội trưởng cảm thấy thế nào?”
Ngu Chiếu Hàn rơi vào trầm tư.
Người anh cần phải thu phục lại thêm một người, ước rằng Giang Địch là nhan khống.
Phô Mai m ngồi trên ghế chơi game, ngửa đầu nhìn thanh niên như một bức tường, miễn cưỡng cười cười: “Huấn luyện viên, anh xác định Tiểu, Tiểu Giang là dự bị của vú em chứ không phải là dự bị của xe tăng đấy chứ?”
“Cậu đừng nhiều lời.” Cách thời gian thi đấu càng gần, Lục Hữu Sơn càng táo bạo, “Splendid, Tiểu Giang, hai người tìm hai vị trí ngồi đi.”
Phòng huấn luyện của đội một tổng cộng có hai hàng tám vị trí, bốn người thi đấu chính thức ngồi đầy một hàng, vị trí đối diện hoàn toàn bỏ trống. Splendid ngồi phái đối diện Ngu Chiếu Hàn, Giang Địch thì lại ngồi đối diện Phô Mai.
Splendid sửa sang lại con chuột cùng bàn phím, ánh mắt liếc nhìn về phía đối diện. Ngu Chiếu Hàn cảm giác được ánh mắt của cậu ta, ngước lên nhìn: “Làm sao.”
Ssplendid theo bản năng mà hô “Đội trưởng”.
Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Luyện cho tốt —— Giang Địch.”
Giang Địch nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn.
“Đánh đôi với tôi.”
Giọng nói của Giang Địch cũng trầm thấp như con người anh ta: “Được.”
Ngu Chiếu Hàn đánh đôi với Giang Địch mấy ván, đại khái đã thăm dò được phong cách phụ trợ của Giang Địch. Lượng trị liệu mỗi mười phút của anh ta không cao lắm, không thể nào so sánh được với Phô Mai, nhưng số liệu sát thương của anh ta lại có thể sánh ngang với một C dùng súng ——Giang Địch chính là loại vú em tấn công. Cách chơi này có ưu và nhược điểm riêng, khó nói cái nào lớn hơn, nhưng việc từ bỏ một lượng sữa nhất định để thu được nhiều sát thương hơn sẽ có tác dụng đặc biệt trong một số tình huống nhất định.
Sau mấy trận đấu, Giang Địch gần như không nói gì cả, ngay cả báo vị trí, báo kỹ năng cũng đều dùng nhắc nhở có sẵn của hệ thống. Điều này khiến cho Ngu Chiếu Hàn có một loại dự cảm khác thường.
Người mới vào đội đều sẽ được Ngu Chiếu Hàn dùng thân phận đội trưởng nói chuyện riêng một buổi. Splendid là fan của anh, ánh mắt nhìn anh tràn đầy sùng bái, bị anh thu phục dễ như ăn bánh. Mà khi anh nói chuyện riêng với Giang Địch, tình huống lại như thế này:
Giang Địch: “.”
Ngu Chiếu Hàn: “.”
Tiểu Giang? Cậu có chuyện gì vậy Tiểu Giang? Cậu nói còn ít hơn tui khiến cho thân là đội trưởng như tui cảm thấy rất bối rối nha.
Trong lòng Ngu Chiếu Hàn âm thầm cạnh tranh với Giang Địch, nếu như nói nhiều thì anh sẽ thua. Anh không muốn thua, nhưng nhất định phải tiếp tục cuộc nói chuyện này, chỉ có thể gọi lão Đàm tới giải cứu.
Lão Đàm: “Tiểu Giang à, mặc dù bây giờ cậu chỉ là dự bị, nhưng huấn luyện viên của chúng ta rất thích cậu, chỉ cần cậu đánh cho tốt, nhất định có cơ hội ra sân.”
Giang Địch: “Ừm.”
Lão Đàm: “Cậu ở đội một nếu như có chỗ nào không quen, cứ việc nói cho anh cùng đội trưởng.”
Giang Địch: “Được.”
Sắc mặt Ngu Chiếu Hàn càng ngày càng lạnh.
Trong phòng huấn luyện, Thời Độ đang đánh đôi với Phô Mai thì nhận được tin nhắn của Ngu Chiếu Hàn.
【Shine: Đêm nay anh tới chỗ em nhé! 】
【Shine: Anh có rất nhiều điều muốn phun với em! 】
Phô Mai bỗng nhiên nghe được tiếng cười của Thời Độ truyền từ tai nghe qua, âm thanh vừa nhẹ vừa thấp, khiến cho cậu cũng cảm thấy bị hấp dẫn. Phô Mai không nhịn được hỏi: “Chuyện gì thế, vui vẻ như vậy?”
Thời Độ vừa gõ chữ vừa nói: “Được lật thẻ đương nhiên là vui rồi.”
Phô Mai: “Hả?”
【Timeless: Chờ anh】
Thời điểm gõ chữ, anh hùng của Thời Độ vẫn đứng yên tại chỗ, phía đối diện cho rằng cậu bị rớt mạng, hai C đồng thời đánh tới muốn giết cậu lại bị cậu phản giết lại. Thời Độ bỏ di động xuống, nhanh chóng sử dụng kỹ năng né tránh, dùng một chiêu dịch chuyển tức thời đến trước mặt đối thủ, dứt khoát gặt được hai đầu người.
Ngu Chiếu Hàn muốn nói chuyện quan trọng với Thời Độ cho nên không để cho Thời Độ trộm thỏ. Hai giờ sáng, những người khác đều ở trong phòng của mình, Ngu Chiếu Hàn lại một lần nữa chạy vào khuê phòng của em trai.
Thời Độ nấu mì gà tây cho cá bơi đến cửa. Ngu Chiếu Hàn ăn mì gà tây, bị cay đến hai má đỏ bừng nhưng vẫn muốn ăn: “Thời Độ, anh cảm thấy vị trí B-King của anh khó mà giữ được.”
Thời Độ sợ Ngu Chiếu Hàn không có thỏ vuốt nên cảm thấy chán, nhét thú bông vào ngực anh: “Anh nói Tiểu Giang hả?”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Cậu ta thật biết giả vờ, so với anh còn —— dầu tớt xuống quần áo anh rồi.”
Thời Độ rút hai tờ giấy ăn ra, lau một trận trước ngực Ngu Chiếu Hàn, “Anh biết người ta giả vờ sao? Nói không chừng tính cách của anh ta chính là như vậy.”
“Vậy thì càng nguy rồi.” Ngu Chiếu Hàn buồn bực, ngẩng đầu lên để cho Thời Độ lau vết dầu mỡ dính trên quần áo cho mình, “Cậu ta vừa cao vừa khở, đứng đó có cảm giác ngột ngạt mười phần, bàn về khí thế thì anh không thể sánh bằng được. Em nói xem, có phải cậu ta đã từng lăn lộn xã hội đen không? Vạn nhất sau này cậu ta không chịu nghe anh chỉ huy thì sao? Anh đang nghĩ, có phải nên thăng cấp kỹ năng giả ngầu của anh hay không.”
Cho tới nay, Ngu Chiếu Hàn dựa vào “Mặt không hề cảm xúc” “Hờ hững” “Nói một cách lạnh lùng” đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, nhưng bây giờ đến một đội viên mặt còn không cảm xúc hơn cả anh, anh nhất định phải mở khóa thiên phú mới, bảo vệ vị trí B-King của mình.
Thời Độ vứt giấy ăn đã bẩn vào thùng rác, ngồi khoanh chân ở trên thảm trải sàn, bày ra bộ dáng học sinh tiểu học nghiêm túc nghe giảng: “Ví dụ như?”
“Em chờ một chút.” Ngu Chiếu Hàn lại húp một ngụm nước mì, lấy di động ra, mở phần ghi chú đã bị lãng quên: “Anh đã tổng kết xong rồi, anh cho em xem.”
Thời Độ nhận lấy di động, bốn chữ “Quy tắc giả ngầu” đập thẳng vào mắt:
【 Đối mặt với người có khả năng uy hiếp đến địa vị của mình, ánh mắt phải ‘Rất hứng thú’, giọng nói phải ‘Ý tứ sâu xa’, khóe miệng phải ‘Cười như không cười’】
Thời Độ im lặng, im lặng và lại im lặng.
Đây là đội trưởng mỹ nhân đã từ bỏ con đường lạnh lùng, thay đổi chơi dầu sao.
“Anh nghĩ trước tiên phải luyện ‘Cười như không cười’ cho thành thục.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Thời Độ, ý của em như thế nào?”
Thời Độ ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy rất tốt, đội trưởng quá thông minh, bây giờ anh có thể bắt đầu luyện luôn. Nào, ‘Cười như không cười’ một cái cho em nhìn thử đi.”
Khóe miệng của Ngu Chiếu Hàn mới nhếch lên một nửa thì bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, đồng thời có âm thanh cuồng loạn của Phô Mai: “Em trai mở cửa! Mở cửa nhanh! Hu hu hu cứu mạng…”
Phản ứng đầu tiên của Ngu Chiếu Hàn chính là trốn vào trong tủ quần áo, anh tuyệt đối không thể để cho Phô Mai nhìn thấy nửa đêm anh ở trong phòng em trai ăn mì gà tây được. Thời Độ nhanh chóng nắm lấy cổ áo của anh ôm trở về: “Chạy cái gì chứ đội trưởng, không phải anh đến tìm em để thảo luận chiến thuật sao?”
Ngu Chiếu Hàn “đề hồ quán đỉnh”.
((醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đ ỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.)
Đúng vậy, anh chạy cái gì chứ, anh đã có sách lược vẹn toàn rồi mà.
Thời Độ mở cửa, Phô Mai loạng choạng nhào tới, đụng vào người Thời Độ: “Em trai, cứu anh…” Phô Mai nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn ngồi ngay ngắn trên ghế trong phòng, sững sờ hỏi: “Đội trưởng? Sao đội trưởng cũng ở đây?”
Ngu Chiếu Hàn cầm ipad trong tay, lạnh nhạt nói, “Thảo luận chiến thuật với Timeless.”
Phô Mai nổi lòng tôn kính: “Đội trưởng cực khổ rồi.” Dễ lừa khiến cho người khác đau lòng.
Thời Độ hỏi: “Anh vừa gào cái gì?”
Lúc này Phô Mai mới nhớ tới chuyện mình gào lúc này, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Anh, anh, anh, lúc anh xuống tầng uống nước, thời điểm đi ngang qua phòng huấn luyện, anh thấy…”Phô Mai nuốt ngụm nước miếng, khiến cho bầu không khí có cảm giác kinh khủng, “Nhìn thấy Tiểu Giang đi tới đi lui ở trong đó! Trên tay cậu ta còn cầm một cái vũ khí cán dài kéo lê trên mặt đất! Nhìn có vẻ là một con dao rựa! Anh sợ đến mức đụng phải bàn, cậu ta liền, liền nhìn về phía anh, trong mắt mang theo sát khí!”
Sau một trận im lặng, Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Cậu đang mộng du sao?”
Thời Độ vốn cho rằng lúc Ngu Chiếu Hàn biến thân thành Cá Cá đã đủ bất ngờ, nhưng giờ so sánh với Phô Mai, cậu không thể không thừa nhận rằng Cá Cá vô cùng thông minh.
“Tui không phải, tui rất tỉnh tảo, hãy nhìn vào mắt tui đi!” Phô Mai khóc không ra nước mắt, “Đội trưởng cậu phải tin tui!”
“Đừng nói nữa.” Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh nói, “Timeless, đi hỏi Giang Địch xem chuyện gì xảy ra.”
Thời Độ cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn vào trong nhóm.
【Timeless: Giang 】
【Timeless: Đã ngủ chưa người anh em 】
Giang địch nhanh chóng trả lời lại
【 Jiang: Chưa】
【【Timeless: Anh còn ở phngf huấn luyện sao? 】
【 Jiang: Đúng】
【Timeless: Có người nhìn thấy anh cầm vũ khí đi tới đi lui, cái vũ khí cán dài đấy hình như là dao rựa
【 Lão Đàm:? 】
【 Lão Đàm: Chuyện gì đấy?! 】
Hai phút sau, Giang Địch mới hiện lên một lần nữa.
【 Jiang: Tôi đang lau nhà 】
Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ cùng nhau nhìn về phía Phô Mai. Phô Mai sửng sốt hai giây, bỗng nhiên tỉnh ngộ, giận dữ và xấu hổ gần chết.
【 Cheese: Hơn nửa đêm cậu lau nhà làm cái gì hả! 】
【 Jiang: Đổ cà phê 】
【 cheese: Không phải trong căn cứ có dì dọn dẹp sao, để ngày mai dì ấy làm cũng được mà! 】
【 Jiang: Tôi có tính ở sạch 】
【Timeless: Phụt 】
Ngu Chiếu Hàn nheo mắt lại.
Đáng ghét, Tiểu Giang uống cà phê thì đã đành, lại còn dám có tính ở sạch, cái này chẳng phải là đã copy hết thiết lập tính cách của anh sao!
【 Jiang: Timeless nói có người nhìn thấy, là ai thấy 】
Phô Mai liều mạng lắc đầu: “Đừng có khai anh ra!”
【Timeless: Không sao rồi, đi ngủ sớm một chút 】
Cuối cùng Phô Mai cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói: “Cậu có phải là ngốc không?”
“Cái này không thể trách tui.” Phô Mai nhỏ giọng biện minh cho bản thân mình, “Là bộ dáng của Tiểu Giang quá mức hung ác, tui vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng hoảng sợ.”
Ngu Chiếu Hàn rất khó chịu. Tiểu Giang mới đến ngày thứ nhất đã có thể khiến Phô Mai sợ như vậy, lúc Phô Mai nhìn thấy anh trong lòng cũng không hoảng sợ như thế đâu —— đã đến lúc vận dụng những điều đã học vào thực tế rồi.
Ngu Chiếu Hàn nhếch miệng lên, cười như không cười: “Giang Địch này, thú vị đấy.”
Đội trưởng lạnh lùng rất ít khi cười trước mặt đội viên, thỉnh thoảng cười một lần cũng là cười lạnh. Anh đột nhiên cười như vậy khiến cho Phô Mai nhìn đến sững sờ, hoàn toàn không để ý đội trưởng nói cái gì, chỉ cảm thấy đội trưởng cười rộ lên thật sự rất rất dễ nhìn… Thật là đẹp.
Thời Độ lại bụm mặt, cúi đầu, bởi vì nín cười mà vai run rẩy không ngừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai: Cứu mạng, vợ yêu chơi dầu với tui thì làm sao bây giờ.