Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế hoạch học tập cách thân thiết qua video của Ngu Chiếu Hàn không thể không hoãn lại —— bọn họ lại phải ra nước ngoài thi đấu.
Nửa mùa sau không thể so với thường quy, mười sáu đội ngũ đến từ khắp nơi trên toàn cầu, có một số sân nhà cách nhau cả Thái Bình Dương, bay một chuyến cũng tốn mười mấy giờ. Nếu như cón áp dụng hình thức sân khách, sân nhà, mọi người đều phải vội vàng bay loạn khắp thế giới, chỉ nguyên việc điều chỉnh sai giờ cũng đã lãng phí một ngày, ảnh hưởng rất lớn với trạng thái của tuyển thủ. Bởi vậy, đến giai đoạn nửa mùa sau, phía liên minh sẽ chọn mấy thành phố làm địa điểm thi đấu trong một phạm vi nhất định.
Năm nay nửa mùa sau được tổ chức ở Châu Âu, địa điểm cụ thể là tại Paris của Pháp, Luân Đôn của Anh, Berlin của Đức cùng Madrid của Tây Ban Nha.
Bọn họ đã chuẩn bị xong hết visa cùng vé máy bay ngay sau khi xác định thăng cấp. Bởi vì còn phải theo dõi quá trình khôi phục nên Tề Hiến tạm thời không thể bay đến Châu Âu cùng bọn họ.
Lần ra nước ngoài này, tâm tình của mọi người không còn nhẹ nhàng như lúc đến Hàn Quốc thi đấu nữa. Lục Hữu Sơn cùng Phô Mai mắt thường có thể thấy được luyến tiếc Tề Hiến.
Tề Hiến dùng cánh tay không bị thưng giúp đồng đội thu dọn hành lý, vừa an ủi bọn họ: “Nếu như khôi phục thuận lợi, khi nào R. H đánh bán kết anh có thể lên, nhanh thôi.”
Phô Mai lưu luyến không rời nói: “Vậy em mang chậu hoa cúc lúc trước mua ở Thâm Dương mang theo, coi như là anh đang ở chùng bọn em.”
“Được đó, đây là ý kiến hay——Timeless có muốn mang cây đi cùng không?” Tề Hiến cười cười nói, “Không phải em thích hoa cúc hồng nhạt sao.”
Lời này nghe có vẻ quái quái nhưng Thời Độ lại không nói ra được quái ở chỗ nào. Cậu hỏi, “Cái trò gì vậy?”
Ngu Chiếu Hàn đi ngang qua tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ba người liền nói, “Là anh nói với bọn họ, nói em thích hoa cúc hồng nhạt, bọn họ liền mang một chậu về.”
Thời Độ: “…… À.”
Tuần đầu tiên được tiến hành ở Luân Đôn, từ Thượng Hải đến Luân Đôn hết cả nửa ngày. Ông chủ nhỏ muốn bọn họ được thoải mái nhất trong chuyến hành trình dài này nên đã bỏ vốn to thăng cấp khoang ngồi cho bọn họ, vé máy bay của một người cũng đã lên đến sáu con số.
Lão Đàm nhìn lộ phí tăng thêm hơn trăm vạn, nói không đau lòng là giả nhưng ông chủ nhỏ lại hào phóng mà tỏ vẻ, chỉ cần R. H có thể giành được số tiền thưởng của quán quân là vạn đô la Mỹ, chút lộ phí này chỉ là tiền trinh, đến lúc đó mỗi người đều được thưởng một con xe.
Sau chuyến bay dài gần tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh đúng giờ xuống sân bay London Heathrow, nhân viên phía liên minh phái ra phụ trách đón máy bay, đưa bọn họ về khách sạn.
Chỗ ở của các câu lạc bộ đều được liên minh sắp xếp thống nhất. Bốn đội ngũ trong nước đều ở cạnh nhau, mấy thanh niên trẻ tuổi dư thừa sức lực, ngay cả điều chính lệch múi giờ cũng không cần đã bắt đầu gõ cửa phòng nhau.
Ngu Chiếu Hàn thấy được rất nhiều người. Mấy người quen cũ bên IPL thì không nói làm gì, còn có cả cung thủ đệ nhất liên minh của DSD là Archer cũng có mặt.
IPL cùng DSD tích cực chuẩn bị chiến đấu với hai Đại ma vương Bắc Mỹ, nói đùa với nhau ai thua vào tổ thua cuộc thì phải gọi cha, còn mời đội trưởng Ngu đức cao vọng trọng làm người làm chứng.
Đội trưởng Ngu đức cao vọng trọng: “Ấu trĩ.”
Một đám người Trùng Khánh-EAU cảm thấy có thể tiến vào nửa màu sau đã là may mắn lắm rồi, bọn họ căn cứ vào suy nghĩ đánh thêm một trận là lời thêm một trận, ngược lại nhìn còn thoải mái hơn ba chiến đội anh em khác nhiều.
Mấy chục người đứng ở phòng ăn của khách sạn, dùng phong cách cực kỳ giống nhau tham gia buffet, sau đó túm năm tụm ba quay trở về phòng.
Phòng vẫn được phân chia theo quy củ cũ, hai người một gian. Timeless ở cùng với đội trưởng đã trở thành thiết luật ở R. H, Lục Hữu Sơn còn cố ý dặn dò Ngu Chiếu Hàn, chuẩn bị thi đấu gấp rút, đừng có để trà xanh nhỏ ảnh hưởng làm chậm trễ việc nghỉ ngơi.
“Em có chừng mực, không cần anh dạy em làm việc.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Còn có, Timeless không phải trà xanh nhỏ, cậu ta to.”
Cả đầu óc Lục Hữu Sơn đều là “Shine có chừng mực, anh có thể yên tâm”: “Vậy được rồi.”
Trở lại phòng, Thời Độ bắt đầu thu dọn hành lý của hai người. Lần này cậu mang theo hai cái vali siêu lớn. Suy xét đến khả năng Cá Cá sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn, trừ bỏ chơi bóng, cậu còn mang theo cả áo ngủ khủng long, thậm chí còn mang theo một cái nồi.
Ngu Chiếu Hàn nhìn Thời Độ lấy áo ngủ khủng long đã được cho vào túi hút chân không ra, hỏi: “Có phải chúng ta không nên ở chung phòng hay không?”
Động tác trên tay Thời Độ dừng lại, hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Ngu Chiếu Hàn như đang cân nhắc, “Anh nghĩ là, có lễ anh nên sửa lại tật xấu thích dính người.”
Ngực Thời Độ căng thẳng. Cậu không muốn lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, dùng ngữ khí khi bị Cá Cá nói đến cạn lời đáp lại, “Đừng, em cầu anh đừng, em quỳ xuống cầu anh.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Nhưng mà về sau không dính được em, anh sợ Cá Cá sẽ không quen.”
Thời Độ im lặng không nói.
Thanh niên lẳng lặng mà nhìn Ngu Chiếu Hàn hồi lâu, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nghĩ đến khí chất cả người đều thay đổi, thâm thâm trầm trầm, không còn lười biếng như ngày thường chút nào.
Ngu Chiếu Hàn kêu: “Thời Độ?”
Thời Độ cúi đầu cười ra tiếng, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục lại bộ dáng bình thường. Cậu ném áo ngủ khủng long cho Ngu Chiếu Hàn, “Quỷ dính người lại muốn học người ta nói chuyện yêu xa, Ngu Chiếu Hàn, anh thật là mạnh mẽ.”
Ngu Chiếu Hàn nhéo nhéo cái đuôi của áo ngủ khủng long, “Cho nên anh mới nói là muốn sửa.”
Thời Độ ngồi xuống bên cạnh, cùng nhéo nhéo với anh, “Không phải em trào phúng, là em thật sự cảm thấy anh mạnh mẽ.”
“Cảm ơn em đã khen.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Nhưng mà sao đột nhiên lại khen anh?”
“Bởi vì anh trâu bò hơn em.” Thời Độ thong thả nói, “Nếu như em không được Cá Cá dính đến, nhất định sẽ không thể quen được, em sẽ rất khổ sở.”
Ngu Chiếu Hàn “A” một tiếng.
Anh rất ít khi nhìn thấy bộ dáng khổ sở thật sự của Thời Độ. Bình thường, đều là anh khổ sở, Thời Độ săn sóc lại pha trò mà an ủi anh. Dù cho Thời Độ khổ sở, cũng sẽ dùng 【 không chút để ý 】 để che giấu, giống như lầ trước cậu cãi nhau với người nhà, mặt còn bị thương nhưng trước mặt anh vẫn có thể bày ra bộ dáng hiếu thắng “Ông đây không thèm để ý”.
Lần duy nhất anh thấy Thời Độ khổ sở đến mức giả vờ cũng lười là năm trước IPL đánh thua Lawman trong trận chung kết. Anh còn nhớ rõ, lúc Timeless đi xuống sân thi đấu, ngoái đầu nhìn lại thì đôi mắt đã hơi đỏ.
Nghĩ như vậy, Ngu Chiếu Hàn lại hỏi: “Không bị anh dính đến, em sẽ khóc sao?”
“Nói không chừng nha,” Thời Độ lại cười, “Ai biết được.”
Ngu Chiếu Hàn sờ sờ đầu Thời Độ: “Đừng khóc, em không giống anh, chưa học qua cách quản lý biểu tình, em khóc liền không đẹp, anh thích đẹp hơn.”
Thời Độ cười không nổi, bất an nói: “Ý của anh là, nếu em không đẹp sẽ bị giảm độ yêu thích sao?”
“Nếu như em không muốn không được đẹp thì anh có thể dạy em khóc thế nào cho thật xinh đẹp.”
Thời Độ dần dần nhận thấy đề tài đã bị Ngu Chiếu Hàn lái sang hướng khác, cậu cẩn thận lên tiếng, “Em không quá muốn học.”
“Yêu cầu đầu tiên chính là tuyệt đối không thể ch ảy nước mũi….” Ngu Chiếu Hàn bắt đầu giảng lại kinh nghiệm của mình, còn không quên nhắc nhở, “Em lấy vở ghi đi.”
Thời Độ nhăn mi: “Thật khó, học không được.”
Ngu Chiếu Hàn kiên nhẫn nói: “Không khó, rất đơn giản, em khóc thêm mấy lần là có thể làm được.”
Thời Độ: “……”
Trận thi đấu của RH cùng đội Sakura được sắp xếp ở ngày thi đấu thứ hai. Ngày thi đấu đầu tiên chính là vở kịch lớn của IPL cùng Lawman. Mấy người ở R. H vội vàng chuẩn bị cho trận đấu của mình nên không có thời gian đến hiện trường xem trực tiếp nên đành ngồi trong phòng lão Đàm cùng Lục Hữu Sơn xem phát sóng trực tiếp.
Bên phía Lawman vẫn là bốn tuyển thủ chính thức như năm ngoái một người Trung Quốc, một người Hàn Quốc, hai người Mỹ. Trong suốt trận thường quy, không có đội ngũ nào ở khu thi đấu phía Tây có thể giành được một bản đồ trên tay bọn họ.
So với hoạt động đoàn đội thì đội ngũ phía Tây càng chú trọng vào sự phát huy của tuyển thủ nổi tiếng hơn. Đối với một đội ngũ bình thường thì có lẽ đây không phải là lựa chọn sáng suốt, dù sao tuyển thủ minh tinh không phải cứ cầu là được, trong cả quá trình thi đấu thì có khả năng cũng chỉ có một, hai người.
Nhưng bốn tuyển thủ chính thức của Lawman đều nằm ở vị trí top ở khu thi đấu phía Tây, mỗi một thao tác bình thường của họ đối với người khác mà nói chính là tiêu chuẩn của một tuyển thủ minh tinh.
Khả năng phối hợp không có gì bắt bẻ, ngôn ngữ giao lưu cũng không phải là vấn đề, trong trận thi đấu với IPL, Lawman lại lần nữa bày ra thực lực kh ủng bố của kẻ thống thị khu thi đấu phía Tây.
Hai trận đầu, có thể nói IPL bị Lawman ấn xuống đất mà đánh, nhìn không ra bất kỳ hy vọng thắng nào. Nhìn biểu tình của XU, hình như là chuẩn bị bị đánh đến khóc.
Ván thứ ba, Lawman cho rằng đã thăm dò được thực lực của đội mạnh ở khu thi đấu phía Đông cũng 【 chỉ có thế này 】 nên có chút giữ lại; mà IPL dần dần tìm được cảm giác, Bỉ Ngạn nắm được cơ hội giết liên tiếp ba người, gian nan bắt được một điểm.
Lawman nhanh hóng điều chỉnh trạng thái, để cho điểm này cũng là điểm số cuối cùng của IPL.
Nửa mùa sau dùng cơ chế BO, Lawman lấy tỷ số : giành được thắng lợi, đem IPL đưa vào tổ thua cuộc.
“Thế mà Triều Tịch không dùng Thiên Nga Đen.” Lão Đàm nói, “Trong năm ván này thì có đến ba ván là dùng cung thủ.”
Ngu Chiếu Hàn nói, “Lawman sẽ không có anh ta dùng anh dùng chết ở phiên bản này, mặc dù anh ta có thể dùng anh hùng chết này đánh ra tỷ lệ bạo đầu không khác em là bao.”
Thạch Đầu hỏi: “Vì sao vậy?”
“Không khó lý giải.” Thời Độ nói, “Lawman thờ phụng số liệu là trên hết, dù là số liệu của tuyển thủ hay là số liệu của anh hùng phiên bản này. Trong mắt bọn họ, anh hùng yếu không có tư cách lên sân khấu.”
Lục Hữu Sơn nhìn so sánh số liệu giữa hai xe tăng, nói: “Dưới tình huống ác liệt như này mà Bỉ Ngạn có thể đánh ra được số liệu này…. Chủ xe tăng của đội tuyển quốc gia chắc là cậu ta rồi.”
Điều khiến cho fans trong nước vui mừng chính là, trận thi đấu tiếp theo của tổ thua cuộc, Trùng Khánh-EAU : đại thắng Busan-Cobra, khiến cho nửa mùa sau của Cobra chỉ kéo dài một ngày, đồng thời kéo dài hành trình nửa mùa sau của bọn họ.
Bởi vì sự kiện Cobra chỉ giết người không chiếm điểm cùng fans tập kích tuyển thủ R. H, fans trong nước vô cùng oán hận Cobra, thấy bọn họ vừa đến Châu Âu đã phải cuốn gói liền sảng đến bay cả người, sôi nổi vượt tường lửa ra trang web chính thức của Cobra biểu đạt “Lời chúc phúc chân thành” của mình.
【 Không hiểu nên hỏi, mấy người đã tham quan hết các phòng trong khách sạn chưa? 】
【 Để tui nhìn xem ai bay từ Busan đến Luân Đôn hết giờ lại chỉ để đánh ván thi đấu nào 】
【 Thật muốn hỏi anh bạn họ Kim kia sau khi xem trận thi đấu này của Cobra xong có tâm tình thế nào 】
【 Có chút khó khăn, cũng không biết ở cục cảnh sát Hàn Quốc có thể xem thi đấu được không 】
Trưa ngày hôm sau, mấy người R. H gặp được Bỉ Ngạn cùng XU ở nhà ăn.
IPL đã không còn giáp sống lại, hơn nữa còn thua tương đối khó coi, mọi người đều là những người đã từng thua cuộc nên cũng biết mấy lời an ủi không có chút tác dụng nào trong tình huống này. Thời Độ không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ vai đội trường trước của mình.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Ổn định.”
Trạng thía của Bỉ Ngạn nhìn qua vẫn ổn, anh cười nói, “Vốn dĩ trận này tỉ lệ thắng cũng không lớn, bọn anh đều chấp nhận rồi, chính là phải gọi mấy tên ngốc DSD kia là ‘ba ba’ có chút phiền —— không cần để ý, chỉ cần thi đấu tốt trận tiếp theo là được.”
“Trận thi đấu hôm nay mọi người cố lên nhé đội trưởng Ngu.” XU miễn cưỡng cười vui, “Tui không muốn gwpj mọi người ở tổ thua cuộc đâu.”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn xong cơm tối, phía nhân viên công tác dẫn mọi người đến sân thi đấu. Trên đường đến phòng nghỉ, bọn họ lại chạm mặt mấy người đội Sakura.
Trận thi đấu thường quy trước cùng đội Sakura, Huan nhìn thấy Timeless chơi cùng vị trí với mình thì tràn đầy nhiệt huyết, còn cố ý học tiếng Trung để tuyên chiến. Nhưng hôm nay, cậu ta chỉ ném cho Timeless một ánh mắt “Tôi thực thất vọng về cậu”, sau đó chạy đến trước mặt Ngu Chiếu Hàn khiêu chiến.
Huân gằn từng chữ một, nói vô cùng gian nan: “Xem bùn viên đạn, cùng, oa đao…… Cái nào càng, càng nhanh!”
Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh mà nói: “Đạn của tôi.”
Huan mở to mắt, cậu nghe hiểu Ngu Chiếu Hàn nói gì nhưng lại không biết phản bác lại bằng tiếng Trung nên huyên thuyên một đống tiếng mẹ đẻ.
Phô Mai hỏi Thời Độ: “Vì sao Huan không khiêu chiến em.”
Thời Độ cười cười: “Có lẽ cậu ta cho rằng em chỉ là một con cá mặn có đồng đội C rồi nên muốn nằm thắng.”
Lần trước thi đấu với đội Sakura, R. H chọn dùng hệ thống lấy xe tăng làm trung tâm. Trong hệ thống này, hai C chỉ là nền cho xe tăng. Nhưng hôm nay hiển nhiên bọn họ không thể đánh như vậy, đầu tiên là nhất định đội Sakura đã tiếp thu bài học, Thánh Đấu Sĩ sẽ không bị cùng chiêu đánh gục hai lần; hai là bởi vì trình độ của Thạch Đầu có chút chênh lệch với Tề Hiến.
R. H chọn dùng hệ thống quen thuộc nhất của họ là hai C, vú em là Phô Mai.
Giai đoạn chuẩn bị ở trên sân khấu, bốn người nói chuyện trong kênh chung của đội.
Cheese: “Không phải tui kéo dẫm, sân thi đấu ở Luân Đôn vẫn nhỏ hơn sân nhà chúng ta một chút.”
Shine: “Boulder cảm giác thế nào.”
Boulder: “Cảm giác…… Khá tốt, nhưng mà nhìn dưới sân khấu nhiều người Âu Mỹ như vậy có chút không quen.”
Timeless: “Cậu phải nghĩ như này, người Âu Mỹ chính là fans của R. H.”
Cheese: “Đùng vậy, ở nước ngoài thì mức độ nổi tiếng của đội trưởng cũng là hàng đầu đó —— chờ đã, tui nhìn thấy bình luận viên tên là Alva kia, anh ta giơ biển tên của đội trưởng!”
Timeless: “Hử? Mặt trên viết cái gì.”
Cheese: “Hình như là Date gì đó……”
Shine: “Đừng phân tâm, chuyên tâm luyện súng.”
Trong tiếng hoan hô ở hiện trường, thi đấu chính thức bắt đầu.