Vì thế.
Trong thư phòng phủ Thừa tướng.
Hoàng đế quỳ một gối xuống bên chân Thừa tướng, làm nũng bán manh: "Ái khanh, trẫm thích ngươi ~"
Thừa tướng thầm nghĩ "ngươi, nhóc con này, thôi dẹp đi", mặt ngoài cũng chỉ hơi nhíu mi, trầm giọng: "Bệ hạ, ngài làm gì vậy, mau đứng lên."
Hoàng đế: "Không được, ái khanh nếu không tiếp nhận tình yêu của trẫm, trẫm sẽ không đứng lên."
Thừa tướng nội tâm chế giễu "ngươi nghĩ rằng ta sẽ đau lòng vì ngươi? Muốn quỳ bao lâu thì quỳ bấy lâu" mặt ngoài lại lấy tay vờ đỡ, nhíu mi: "Bệ hạ chớ đùa giỡn với vi thần, chuyện này không buồn cười chút nào."
Hoàng đế sảng khoái đứng lên, cười áp sát: "Ái khanh da mặt thật mỏng nha, tính tình cổ hủ. Lời này trẫm đã nói với ngươi mấy lần rồi ngươi đều phản ứng y như nhau."
Thừa tướng tránh khuôn mặt Hoàng đế tươi cười muốn áp sát, sợ hắn càng tiến càng gần, vẻ mặt không tán thành nói: "Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, phải biết phân biệt cái nào quan trọng cái nào không, hiểu được lời nói và việc làm của người quân tử, không nên lấy vi thần ra đùa giỡn mới đúng."
Đoạn tụ không tiền đồ!
Lúc sau.
Phát hiện hoàng đế làm theo lời cổ nhân, biến thành tiểu nhân thích hành động
có câu: "quân tử động khẩu, bất động thủ", còn Hoàng đế thích động tay động chân thì chính là tiểu nhân.
Đêm thu.
Kim Lương châu.
Hoàng đế ngồi trên giường khoái trá cười vẫy tay với Thừa tướng: "Ái khanh mau tới đây, trẫm đã giúp ngươi làm ấm giường."
Thừa tướng đứng ở cạnh cửa, thập phần muốn hung hăng đá cửa, trên mặt lại không nói một lời: "........."
Hoàng đế khoái trá: "Ái khanh không cần bận lòng, trẫm sẽ không làm gì ngươi đâu, không phải đã nói rồi sau, khách điếm này thật sự không còn phòng nào khác, ngươi với ta quân thần ngủ cùng giường còn có thể sưởi ấm cho nhau, có phải hay không?"
Thừa tướng thật sự không phải không dám ngủ, đều là người lớn rồi, chỉ là dáng ngủ của y không tốt lắm, thích quyền đấm cước đá, trở mình đá chăn, chảy nước miếng, vân vân và mây mây... buổi sáng dậy nhất định đầu tóc bù xù như ổ quạ... Loại chuyện mất mặt thế này, y có thể làm hay sao?
Tất nhiên trăm triệu lần không thể!
Vì thế Thừa tướng bình tĩnh, xoay người: "Bệ hạ vẫn nên ngủ một mình đi."
Y thà đi ngủ ở nhà xí một đêm cũng tốt hơn bị người ta phát hiện ra bản chất.
Hoàng đế thấy thế, vội vàng xuống giường lôi kéo y: "Chớ có đi, trẫm chỉ vui đùa với khanh thôi, nếu khanh không muốn, trẫm có thể ngủ dưới đất mà."
Thừa tướng nghĩ thầm "ngươi có ngủ dưới đất cũng có thể nhìn thấy ta chảy nước miếng đầy gối rồi"! Mặc kệ!
Thừa tướng nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: "Bệ hạ sao có thể điên đảo lễ nghi quân thần, nếu thần để cho ngài ngủ trên mặt đất, quả thật muôn lần đáng chết."
Dứt lời, còn muốn đi.
Hoàng đế kéo tay áo y lắc lắc. Thừa tướng quay đầu nhíu mày.
Hoàng đế dứt khoát ôm lấy thắt lưng y, ôn nhu nói: "Ái khanh ~ ngươi không cần ghét bỏ trẫm như vậy, tuy rằng trẫm nhỏ tuổi hơn ngươi nhưng chung quy không phải tiểu hài tử, cái gì là thích, cái gì là thưởng thức trẫm vẫn có thể phân biệt được abcxyz...bla bla... (lược bỏ từ)..."
Lời tâm tình kéo dài, tình thâm sâu lại chấp nhất.
Thừa tướng gác cằm lên vai Hoàng đế, khuôn mặt như bị sét đánh trúng: ".............."