Vực sâu.
Muôn vàn dục vọng ngưng tụ thành chất lỏng nóng chảy đậm đặc màu đen, cuồn cuộn chuyển động.
Giữa không gian vô biên và tuyệt vọng này chỉ có một tia sáng hiện lên.
Màu tóc bạch kim và áo choàng màu trắng thánh khiết của vị thần linh kia vẫn phát ra một vầng hào quang chói lọi, cho dù có đắm mình trong vũng bùn thì cũng không nhiễm vết nhơ.
Vật chất sền sệt hung hăng càn quấy và thăm dò, mãnh liệt và điên cuồng vây xung quanh thần linh nhưng lại không dám nuốt sống hắn.
Vernes mở mắt ra, đôi mắt màu trà sáng ngời và trong veo như hổ phách.
Nhưng trong ánh mắt ấy lại toát lên vẻ tịch mịch và đau thương tràn đầy.
Hắn cúi đầu, cẩn thận đặt bộ xương khô đã bị phân hủy gần hết đang nằm trong ngực xuống, đứng lên giữa vực sâu.
Những dòng chất lỏng kích động, ngưng tụ lại thành những hình dáng khổng lồ và vặn vẹo, thẩm thấu vào từng xó xỉnh ở nơi đây.
Chúng không phát ra tiếng, nhưng như đang trắng trợn kích động thần linh: Gia nhập vào chúng ta đi! Trở thành một phần của vực sâu đi! Trong lòng ngươi có dục vọng, vậy thì hãy chinh phục cậu ta, chiếm lấy cậu ta, hủy diệt cậu ta đi! Cần gì phải để bản thân khốn đốn ở nơi này, chẳng thà khoái chí đi ra ngoài.
Bọn chúng ngửi được mùi vị của tình ái, bọn chúng nghe được thanh âm không cam lòng của thần linh.
Đây chẳng phải thời khắc nhuốm đen thần linh tốt nhất hay sao?
Để ánh sáng thuần khiết làm bạn với bóng đêm.
Để dịu dàng và kìm chế bị cắn nuốt triệt để.
Để thần linh cao quý xa vời bị ma quỷ được phong ấn trong bùn lầy thay thế.
Để cho tất cả trật tự của thế gian quay trở về hỗn loạn.
Vật chất dưới vực sâu hoàn toàn sôi sục, mỗi một cá thể trong đó đều hưng phấn đến run rẩy.
Thế nhưng Vernes lại chỉ phất tay áo, khiến cho một vũng nước trong vắt hiện ra giữa vực sâu.
Hắn chăm chú nhìn thế giới trong nước, nhưng cũng chỉ yên lặng nhìn ngắm mà thôi.
Hắn nghĩ, chỉ cần người đó sống tốt, quên hắn đi cũng không sao.
Chính giữa vũng nước có một người với mái tóc màu nâu đậm đang ôm gối ngồi trong xe ngựa.
Cậu thi thoảng lại giơ tay lên xoa mắt, sau đó vùi đầu xuống một lần nữa.
Thấy người đó rơi nước mắt, cả người thần linh cứng lại.
Các dòng vật chất trong tích tắc đình trệ, sau đó lập tức càng trở nên điên cuồng.
Thậm chí đã có không ít chất lỏng sền sệt vì kích động mà cuộn lên vô số ngọn sóng, như những đợt sóng mãnh liệt vỗ vào bờ, tầng tầng lớp lớp tấn công mặt đất dưới chân thần linh, rồi lại giống như chùm pháo hoa đã nổ mà bắn tung tóe.
Một vệt đen bắn lên trên gò má trắng ngần như ngọc của thần linh.
Vẻ mặt của hắn vô cảm, giơ tay lau đi, ánh mắt vẫn luôn luôn nhìn về người đang hiện lên trong vũng nước.
Hắn nâng một tay lên, nắm lấy hư không.
Vũng nước trong vắt ấy bị dòng chảy đen kịt ăn mòn, cảnh tượng dưới nhân gian như ẩn như hiện.
Vernes rũ mắt xoay người, tất cả lại trở về bóng tối.
……
Morren không biết mình làm sao lại ngủ thiếp đi.
Đầu cậu rất đau, đôi mắt cũng nhức mỏi vô cùng.
Cậu hơi xê dịch để đổi tư thế thì phát hiện chân của mình cũng vì máu không được lưu thông mà tê dại.
Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn ngồi im như cũ, đợi một lúc lâu mới chuyển động.
Cậu biết mình không thể chỉ vì một chú chim mới mất mà suy sụp tinh thần, nhưng cậu không có cách nào xua tan buồn phiên đi cả.
Morren chỉ có thể cố gắng thử khiến tâm trạng mình tích cực hơn một chút, dù sao cậu còn phải phối hợp thật tốt với sự điều tra của tòa thánh, hơn nữa còn đối mặt với rất nhiều chuyện phức tạp.
Cậu chỉnh lại bộ dạng của mình, uống một ngụm nước để cổ họng bớt khô, thò đầu nhìn xe ngựa bên ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài khác một trời một vực với trấn Paddinglitan.
Cả con đường tráng lệ nguy nga, thỉnh thoảng lại có những khối kiến trúc xa hoa không ăn nhập với tổng thể, đó đều là nhà thờ và miếu thờ thần linh.
Thậm chí phong cách ăn mặc của dân cư nơi đây cũng vô cùng lộng lẫy.
Xem ra đường đi càng ngày càng cách xa trung tâm.
Binh sĩ ngồi bên ngoài xe ngựa quát một tiếng, đưa cho Morren một ít bánh bao khô.
Hắn vừa làm vậy vừa tò mò nhìn vào bên trong xe ngựa, dường như cảm thấy rất hứng thú với buồng xe chất đống thi thể ở phía sau lưng mình.
Hắn vốn nghĩ rằng lá gan của vị thần tử này đều đã bị dọa sợ rồi, nhưng nhìn qua thì vẫn có thể bình tĩnh ngồi chung một chỗ với xác chết thì có vẻ như cũng không yếu đuối như hắn tưởng.
Binh sĩ lặng lẽ đánh giá thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn không nói gì nhiều.
Hắn nghỉ ngơi trong phút chốc rồi lại đánh xe lên đường, mãi đến buổi tối mới nghỉ lần nữa.
Bọn họ đã lên đường từ sáng sớm ngày thứ nhất, chạng vạng tối ngày thứ hai mới đến trung tâm của đại lục, rồi lại đi tiếp vài chục phút, cuối cùng cũng đã đến cổng giáo đường.
Bởi vì đã thả bồ câu đưa thư, cho nên người ở đây đã biết tin, có vài vị thần tử đã đứng nghiêm trang ở trước cổng.
Morren vừa xuống xe ngựa thì đã bị một nhóm người vây quanh.
Một người nhìn giống như một linh mục, tầm tuổi trung niên với mái tóc màu nâu nở nụ cười thân thiện với cậu, nói: “Đi đường mệt nhọc rồi, khổ cực các con.”
Sau lưng ông, thần tử của giáo đường lạnh nhạt bê thi thể từ trên xe ngựa xuống, không biết họ mang chúng đi nơi nào.
Vị linh mục kia dẫn Morren về phòng, rửa mặt và nghỉ ngơi trước, chờ cho đến tối sẽ có người gọi cậu đi.
Trong lòng Morren có chút thấp thỏm.
Cậu không quen cuộc sống ở nơi này, cho nên nó khiến cậu không kiềm chế được mà trở nên mất tự nhiên.
Cậu khẽ gật đầu, đi theo người khác bước vào bên trong.
Nơi này không hổ là nơi tập trung toàn bộ quyền lực của đại lục, là địa phương rất gần với thần linh.
Xung quanh đều có những bức tượng bằng ngọc thạch trắng ngà, trên bề mặt được chạm trổ những hoa văn giống như phù chú cầu điều lành.
Mỗi một chỗ trên vách tường đều được đóng những khung tranh to lớn và tinh xảo, ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy mái vòm lung linh và tuyệt trần.
Mặc dù nơi này chỉ mới thành lập được hơn bốn mươi năm, nhưng đã mang một cảm giác lắng đọng và sâu nặng theo thời gian.
Dễ dàng cảm nhận được vẻ thiêng liêng của không gian nơi đây, khiến cho người ta không kiềm được mà đi thật nhẹ, ngữ điệu chậm rãi, giọng nói hạ thấp, dường như nếu tạo ra một tiếng vang lớn ở chỗ này sẽ là một loại tội lỗi.
Morren bước vào một căn phòng xa lạ dành cho thần tử.
Trong phòng có tượng thánh mô phỏng làm bằng ngọc khá lớn, được dùng để cầu nguyện.
Chẳng qua không biết vì sao, hình dáng của nó hơi khác so với những bức tượng thánh của thần Ymirga, nhưng cụ thể là khác ở đâu thì cậu không nói ra được.
Cậu đi tắm rửa, xua tan bộ dáng mệt nhọc vì đi đường dài ngày.
Đang ngây ngô ngồi ngắm nhìn tượng thánh thì người của tòa thánh rốt cuộc cũng đã tới để triệu tập cậu.
Morren đi nhanh ra ngoài, có hai vị thần tử lạ lẫm đi theo cậu không rời, một mặt là để dẫn đường, một mặt khác còn có ý giám thị cậu.
Một người trong đó nói: “Chuyện này đã kiến giáo hoàng chú ý, chốc nữa ngài sẽ đích thân gặp ngươi…”
Hắn nói xong thì quay đầu, lạnh nhạt liếc Morren.
Cậu lập tức hiểu ý tứ của nó.
Cái gọi là “gặp gỡ”, chẳng thà nói là “thẩm vấn” luôn đi, vị thần tử này đang ám chỉ cậu đừng mạo phạm giáo hoàng tôn quý.
Morren cúi đầu, cậu đã sớm biết chuyến đi này không hề yên bình, hết sức cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh.
Nhưng mà đến lúc cậu bước vào chính điện, Morren nhận ra mình vẫn còn đánh giá thấp tình cảnh này.
Bên trong, ngoại trừ giáo hoàng còn có năm vị linh mục, cùng với hơn mười vị phó tế và nhiều thần tử thần nữ đếm không xuể.
Bên cạnh giáo hoàng vốn chưa bao giờ ra mặt, những người tôn quý nhất đại lục cũng tập trung về đây.
Morren nhìn đám người đông nghịt này, đầu óc như bị áp suất đè nặng.
Cậu giống như một tù nhân bị đẩy lên sân hành hình, người ngồi đối diện cậu chính là giáo hoàng.
Mặt mày đối phương hiền hậu, tóc hoa râm, trông có vè đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng mà Morren không dám nhìn thêm lần nữa.
Cho đến khi thần tử dẫn đường cho cậu lùi về sau, cậu lập tức cúi người quỳ xuống.
“Tên gọi của con là gì? Có thể nói cho chúng ta một chút về chuyện con nghe thấy, có được không?” – Giọng của giáo hoàng ôn hòa.
Nếu như không phải là do bộ dạng của ngài quá đỗi trang trọng và nghiêm túc, Morren sẽ cho rằng đối phương chỉ đang tán gẫu cùng cậu mà thôi.
Cậu cung kính cúi đầu, đường hoàng nêu tên của mình, sau đó tường thuật lại hết tất cả những gì mình có thể kể ra vào buổi sáng ngày hôm đó.
Cậu nói xong, giáo hoàng còn chưa kịp hỏi gì thêm, có một vị linh mục tóc trắng thoạt nhìn đã cao tuổi ngồi đằng sau cướp lời: “Con nói, con tên Morren?!”
Đó là một ông lão khoảng chừng cũng sáu mươi tuổi, nhất định cũng là một người đã sống sót qua tai họa, là người mở đường, khai thông tinh thần cho mọi người tín ngưỡng thần Ymirga.
Dáng người của ông hơi mập, bộ dạng nghiêm chỉnh, trên mặt đã có đầy nếp nhăn, thế nhưng giữa ấn đường vẫn có hai đường vân sâu hoắm.
Từ sau khi Morren bước vào, ông đã có chút mất hồn mất vía.
Lần này nghe được cậu nói thì càng lộ ra vẻ kích động.
Ánh mắt của vị linh mục đó hơi hoảng hốt, trong miệng còn lẩm bẩm nhiều lần: “Morren, Morren…”
Sau lưng ông có một vị phó tế không nhịn được cảnh này, đi nhanh đến bên cạnh ông rồi cúi người xuống, hỏi: “Ngài Tommy, ngài có vấn đề gì với vị thần tử này thế?”
Ông lão được gọi là Tommy kia thật giống như không có để vào tai, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Morren thật lâu, mãi mới kinh ngạc trả lời “Không có chuyện gì”, đứng dậy làm một động tác tạ lỗi với giáo hoàng rồi trở về chỗ ngồi.
Chẳng qua là, tầm mắt của ông một mực hướng về phía Morren với vẻ gắt gao, gọi tên Morren càng ngày càng mất tự nhiên.
Giáo hoàng dường như có điều suy nghĩ liếc Tommy, im lặng một chút rồi nâng tay phải lên, tỏ ý ra lệnh cho thần tử ở ngoài mang thi thể nhà Griffin vào đây.
Sau đó, ông ra lệnh cho những người có chức vị dưới phó tế đi hết ra ngoài.
Chính điện vốn đông nghịt người ngay lập tức thoáng hơn, hô hấp của Morren cũng đã thoải mái hơn một chút, nhưng cậu lại càng thấy lo lắng và đề phòng.
Trong lòng cậu cứ có một sự sợ hãi vô hình đang quanh quẩn, luôn luôn cảm thấy rằng đám người vừa bị đuổi ra ngoài muốn tử hình cậu tại chỗ, mặc dù cậu thật sự vô tội.
Morren không biết suy nghĩ này từ đâu mà tới.
Cậu chỉ có thể âm thầm thả lỏng cơ thịt đã căng thẳng đến mức hơi tê dại của mình.
Ngay sau đó, giáo hoàng được phó tế đỡ, chậm rãi đứng lên.
Ông thong thả bước đến vị trí để xác chết, không bị tình trạng thi thể của bọn họ dọa sợ một chút nào.
“Thi thể như vậy… trái lại lại không phải chỉ được phát hiện một lần.” – Ông thờ ơ nhìn thi thể khô quắt, tầm mắt không dừng lại mà nhanh chóng nhìn qua thi thể “đầy đặn” của cậu chủ nhà Griffin và con Dạ Oanh nằm bên trên ngực cậu ta – “Thế nhưng, đây lại là một kiểu tử vong mới lạ.
Con có thù oán gì với người này không? Người cuối cùng gặp nó, là con.”
Giáo hoàng xoay người nhìn Morren, ánh mắt khiến người ta không thể nhìn thấu suy tư trong đó.
“Giáo hoàng, theo tôi thấy, chuyện này vô cùng kì lạ.
Nếu như… theo lời Mo-Morren nói, chắc hẳn con Dạ Oanh này có chút tà ma quỷ quái, bằng không chúng ta nên săn lùng rồi giết tất cả Dạ Oanh trên đại lục, chấm dứt hậu họa.
Vị linh mục tên Tommy kia lại lên tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Ông cắt đứt câu hỏi không rõ ràng của giáo hoàng dành cho Morren, đột nhiên dồn sự chú ý vào con Dạ Oanh.
“Như vậy sao được? Con chim nhỏ bé như thế có thể giết người hay sao?”
Bên cạnh Tommy có một vị linh mục trẻ tuổi khác, sầm mặt phủ định đề nghị của ông, lên tiếng: “Ngài Tommy, hay là ngài suy nghĩ cho thật kỹ càng đi, ngài làm như vậy thì còn coi quyền uy của thần Ymirga chân lý ra gì! Chẳng lẽ ngài muốn cho dân chúng biết chuyện về ma quỷ là thật?!”
Vị linh mục này vừa lên tiếng đã tự gán cho ngài Tommy một cái tội thật lớn, khiến cho mặt mũi ông lão tái mét.
Giáo hoàng nghe hai vị linh mục đằng sau tranh luận, chỉ cười mà không nói gì, hất cằm với phó tế một cái.
Người phó tế kia đưa tay sờ lên hai gò má của cậu Griffin, khiến cho cậu ta há miệng ra lần nữa, búi lông chim trong miệng lại xuất hiện.
Lần trước, Morren nhìn thấy búi lông kia có màu vàng sậm của Dạ Oanh.
Nhưng lần này nhìn thêm một lần nữa, bề mặt nhúm lông đó còn dính một ít chất màu đen sền sệt, càng làm tăng thêm vẻ buồn nôn.
Bên cạnh lông chim đang phun ra còn có một mùi thối xộc lên, như thể có thứ gì đó trong dạ dày cậu ta đã thối rữa rồi vậy.
Tình hình kì dị như vậy đã được đề cập tới trong bức thư được gửi đến từ sáng sớm, có lẽ bởi vì vậy cho nên mọi người đều đã có sự chuẩn bị tâm lý.
Bọn họ thấy được cảnh này, quả thực đã sợ mất hồn vài giây, thế nhưng đã nhanh chóng kìm chế được tâm tình.
Tâm lý của những người trong tòa thánh thật sự mạnh hơn rất nhiều lần so với nhân viên cấp dưới.
Nhưng Morren vẫn cảm thấy khó chịu, cậu quay mặt đi, dằn lại cảm giác muốn nôn mửa rồi ho nhẹ một tiếng.
“…Quả thực rất kỳ lạ.” – Giáo hoàng cau mày, nhìn về chỗ ngồi của các vị linh mục một chút rồi lại tiếp tục nói chuyện với Morren: “Con có nhận xét gì không?”
Morren im lặng trong giây lát.
Ngay lúc này, tại nơi đây, cậu nhớ lại những lời dặn dò của Parsi đối với cậu.
Cái gọi là người ở tòa thánh “ngay cả chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc tin nó là thật”, bọn họ như thể đang tiến hành nghiên cứu về Dạ Oanh, có phải có nghĩa rằng họ sẽ tiếp thu suy đoán của cậu hay không?
Morren không rõ câu trả lời, nhưng cậu có lẽ cứ thử nói ra.
Tất cả những chi tiết bị lược bớt, bao gồm phản ứng của cậu Griffin đối với mùi hương của cậu, Dạ Oanh và chủ nhân của nó đều bị lây lan đau đớn và điên cuồng, trận vật lộn của Tiểu Hắc và con Dạ Oanh, chi tiết cậu Griffin biết trước về cái chết của mẹ mình, cùng với câu chuyện mà Parsi chính mắt chứng kiến…
“…Con nghĩ, mặc dù đó là dấu răng của con người, nhưng nếu Dạ Oanh thật sự là quỷ hút máu, nó đương nhiên có thể thao túng lòng người.
Khả năng lớn là nó mượn thân thể của con người để quấy phá, bất kể là đợi con người tạo ra vết thương cho nó hút máu, hay là trực tiếp hóa thành con người… Thi thể của cậu chủ nhà Griffin chẳng phải cũng có khả năng bị chim chiếm đoạt hay sao?”
Cậu dùng hết một hơi để kể hết tất cả những điều này, giọng điệu về sau càng run rẩy.
Toàn bộ mọi người im lặng không một tiếng động, tim Morren đập như đánh trống.
Qua một lúc lâu, vị linh mục có ý kiến trái chiều với Tommy lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.
Sau khi nghe những lời Morren nói, thái độ của hắn lại hoàn toàn trái ngược với trước đó.
Hắn chỉnh lại biểu cảm trên mặt, cất giọng: “Nếu đã như vậy, ta cũng đồng ý phương án săn lùng giết chết Dạ Oanh.
Ngài Tommy quả thực đa mưu túc trí.
Nhưng mà ta cảm thấy không chỉ tiêu diệt mỗi Dạ Oanh, mà tất cả loài chim trên đại lục cũng không có một loài nào an toàn.
Ai có thể đảm bảo đây không phải là bệnh dịch được lây truyền giữa bầy chim?”
Hắn vừa dứt lời, không ít âm thanh hùa theo được vang lên phía dưới.
Morren hơi cảm thấy không đúng, làm sao có thể ngay lập tức tàn sát tất cả các loài chim.
Cậu đánh bạo định lựa lời phản bác, thế nhưng giáo hoàng lại chĩa mũi dùi về cậu một lần nữa.
“Coi như những lời con nói là sự thật, vậy vì sao hết lần này tới lần khác, những người này chỉ có xung đột với con, tình trạng thi thể còn rất hoàn hảo?”
Hoàn hảo?
Giáo hoàng lại cho rằng cái thi thể bị lấp đầy lông chim trong người đến mức trào hẳn ra ngoài kia của cậu Griffin kia là hoàn hảo?
Morren cảm thấy hoang đường, thậm chí không biết lễ nghi mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt giáo hoàng.
Thế nhưng khi đối diện với đôi mắt kia, trong lòng cậu bỗng run lên.
Rõ ràng đó là ánh mắt có thể giết chết một người.
Lạnh như băng, không có tình cảm.
Từ trước đến giờ Morren không phải kẻ ngu xuẩn, vào giờ phút này, sau lưng cậu đổ mồ hôi hột, bỗng nhiên hiểu ra được ba cách giải quyết mà những người quyền to chức trọng ở đây sẽ thực hiện đối với chuyện này.
Giáo hoàng muốn đẩy hết việc này cho cậu, sau đó giết cậu để làm vật phẩm cúng tế.
Sau khi chuyện này được lắng xuống thì sẽ lấy lí do là con người tranh đấu với nhau, không cho phép dân chúng phát hiện ra bất kỳ một yếu tố ma quỷ nào.
Linh mục Tommy có vẻ liêm chính, vì vậy bằng lòng đẩy hết nguồn gốc của chuyện này về phía Dạ Oanh.
Một vị linh mục khác chẳng biết vì sao lại thay đổi suy nghĩ, dựa trên phương án của Tommy mà muốn săn lùng tàn sát tất cả các loài chim.
Đây chính là tòa thánh hay sao?
Đây chính là nơi thần linh chân lý sẽ hạ xuống nhân gian hay sao?
Bọn họ không có ham muốn muốn tìm hiểu chân tướng, chỉ muốn đưa ra một phương án giải quyết cho xong, cho dù nó có qua quýt đến mức nào.
Cả người Morren như bị rơi xuống hố băng, toàn thân rét lạnh.
“Lúc con rời đi thì cậu ta vẫn còn sống, bởi vì chim của cậu ta bị thương nên mới kêu gào.” – Thật ra cậu biết mình có biện hộ hay không thì cũng vô dụng.
Chỉ cần giáo hoàng muốn cậu trở thành hung thủ để kết thúc chuyện này, vậy thì cậu phải là hung thủ.
“Không sai.” – Tommy lại lên tiếng, chẳng qua là giọng nói của ông lần này không có lực cho lắm – “Ta và ngài Fokx đều nhất trí quan điểm, chắc hẳn đây là dịch bệnh do bầy chim lây lan.
Giáo hoàng, bằng không…”
Fokx méo miệng, “hừ” một tiếng, nói: “Đúng vậy.”
“…Ta biết.
Nếu trong lòng mọi người đều đã có câu trả lời, vậy thì đốt hết những thi thể chướng mắt này đi.” – Giáo hoàng nhìn bọn họ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Ông ta ngồi về vị trí, ra lệnh cho phó tế mang thi thể đi.
Người còn ở lại chính điện ngày càng ít.
Morren thở một hơi dài khi đã kìm nén quá lâu, cậu lại nghe được một ngữ điệu mang vẻ thương hại vang lên lần nữa.
“Đứa nhỏ đáng thương, trước tiên con cứ ngủ lại chỗ này đi.
Hôm nay khổ cực cho con rồi, thần Ymirga chân lý sẽ ghi nhớ những gì con bỏ ra.” – Giáo chủ mỉm cười nhìn xuống phía cậu, giơ tay ra lệnh, có một vị phó tế ngay lập tức đỡ cậu đứng dậy, dẫn cậu rời khỏi chính điện.
Dáng vẻ này của giáo hoàng tựa như không muốn đẩy Morren vào chân tường vậy.
Ấy thế nhưng, Morren không thể nào quên được ánh mắt ban nãy, trong lòng không sinh ra bất kỳ một cảm giác ấm áp nào.
Đi đến cửa, lập tức lại có thần tử khác xuất hiện bên ngoài.
Cứ mỗi một lần ra ngoài, Morren nhất định không thể thoát khỏi phạm vi theo dõi của nhân viên tòa thánh.
Không chịu thả cậu về Paddinglitan, cũng không cho cậu được tự do hoạt động.
Morren bỗng dưng như bị giam lỏng.
Vị thần tử im lặng đi theo cậu đột nhiên hỏi cậu một câu: “Có khỏe không?”
Cả người Morren sớm đã mỏi mệt, thậm chí không biết những lời này là nói với mình, thẳng thừng nhắm mắt làm ngơ.
Cho đến khi thần tử đột nhiên dừng lại động tác, khiến Morren đụng phải lưng đối phương.
“Người ở bên trong đó ăn hiếp cậu sao?” – Vị thần tử đó quay người lại, chau mày.
“……” – Morren ngạc nhiên, quả thực không biết nên trả lời như thế nào.
Trong tòa thánh lại có một thần tử to gan như vậy, dám dùng một cụm từ hời hợt “người ở bên trong” để gọi giáo hoàng và linh mục, thật sự khiến người ta bất ngờ.
“Cũng không phải.”
Mặc dù cậu cảm thấy hoang đường, nhưng bộ dạng của đối phương nghiêm túc đến khác thường khiến cho cậu không tự chủ được mà trả lời.
Vị thần tử kia “ừ” một tiếng, sau đó im lặng đưa Morren trở về căn phòng trước đó.
Sắp đến cửa, bỗng nhiên cậu ta lại mở miệng một cách khó hiểu, trong giọng nói chỉ có vẻ chân thành, giống như đang bảo đảm điều gì đó:
“Nếu như… nếu có chuyện gì, có thể cầu nguyện tượng thánh mô phỏng thần linh của cậu.
Thần chắc chắn sẽ bảo vệ cậu, cũng sẽ thực hiện nguyện vọng của cậu…”
“Bất kỳ một nguyện vọng nào.” – Ánh mắt của cậu ta dao động, ngắm nhìn đôi mắt của Morren, bổ sung thêm như vậy.
Trái tim Morren trong nháy mắt đập rộn ràng.
Cậu vội vàng gật đầu, không ngừng nghỉ một giây nào mà bước vào trong.
Đập vào mắt cậu chính là bức tượng thánh trắng ngà kia.
Morren dừng bước, nhìn nó không chớp mắt.
Cậu như thể bỗng dưng phát hiện ra, bức tượng cao quý này có chút khác biệt nào đó với những bức tượng thánh khác.
Rõ ràng chỉ là một bức tượng được điêu khắc bằng loại đá lạnh ngắt vô cảm, nhưng trông nó sao lại dịu dàng đến thế.
___________________________
Chính điện: Gian chính của nhà thờ, miếu, chùa…
Phó tế: hay thầy sáu trong tiếng Việt cổ, cũng gọi là trợ tế hay chấp sự, là một chức vụ giáo sĩ trong các giáo hội Kitô giáo nhưng có sự khác biệt giữa về thần học và trách nhiệm trong từng giáo hội đó.
(Nguồn tham khảo: Wikipedia).