Rắc Rắc, oành
Công kích va chạm với đại trận phòng hộ, băng vụn văng ra khắp nơi. Cơ Nguyệt vận linh lực, khuếch đại âm thanh khiến cho nó vang vọng cả Tội Ác chi thành
-Lăng Sơn, lăn ra nhận lấy cái chết.
-Hôm nay Cơ Nguyệt ngươi điên cái gì vậy. Ta Hắc Dạ các chọc đến ngươi à.
Lăng Sơn từ trong Hắc Dạ các bay ra. Hắn có chút buồn bực, dù sao thì ai bị người ta đến tận cửa đỗi liền tâm tình không tốt được. Theo sau hắn là vị trưởng lão của Hắc Dạ các, thuần sắc Tiên Thiên cảnh.
-Giờ ngươi còn hỏi, chịu chết đi, Băng Vũ
Cơ Nguyệt không muốn nói nhiều, vừa lên là lập tức tấn công, không cho Lăng Sơn cơ hội nói. Đầy trời tuyết rơi, mỗi bông tuyết tương đương với công kích của Tiên Thiên đỉnh phong hướng về Lăng Sơn công kích. Đám trưởng lão liên tục lui lại, cùng cảnh giới Tiên Thiên nhưng người đều không phải loại bình thường Tiên Thiên cảnh. Bọn hắn lập tức thành thành thật thật đứng bên xem chiến. Lăng Sơn thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, tránh thoát đại bộ phận công kích, vừa phòng thủ Lăng Sơn vừa hét lớn
-Ngươi nổi điên cái gì vậy, ta chọc đến ngươi à.
Thật ra người đều là Tiên Thiên đỉnh phong lâu năm loại hình. Đánh nhau chỉ là muốn lưỡng bại câu thương kết cục hạ tràng. Lăng Sơn lúc này thật không muốn cõng nồi của người khác nên lập tức muốn hỏi rõ nguyên do.
-Cướp đi Hoàng Diệu quả, làm bị thương Cửu trưởng lão và Thập trưởng lão của Bích Thủy các, như vậy đủ để ngươi nhận lấy cái chết chưa?
Đang nói, Cơ Nguyệt cũng không dừng lại tấn công, tiện tay rút ra Băng Phách kiếm chém về phía Lăng Sơn. Né tránh đòn công kích của Cơ Nguyệt, Lăng Sơn nhanh chóng lui lại hét lớn
-Trước dừng lại, chắc chắn có hiểu nhầm, Hắc Dạ các lúc nào đi cướp đồ Bích Thủy các các ngươi.
-Thánh nữ Cơ Ngưng Tuyết làm chứng, con trai ngươi Lăng Dạ cướp Hoàng Diệu quả của chúng ta, ngươi còn gì để nói
Nói đoạn nàng nâng kiếm định lần nữa tấn công. Thấy thế Lăng Sơn lập tức gấp
-Trước từ từ lại nói, ta để Lăng Dạ ra cùng nhau đối chất.
Lăng Dạ đã sớm chú ý tình huống bên này, người ta đã đến trước cửa rồi, cũng không thể làm nghĩa phụ khó xử được. Hắn nhanh chóng đến bên người Lăng Sơn, cúi người
-Nghĩa phụ - quay về phía Cơ Nguyệt – Gặp qua Cơ Các chủ
-Hừ
Cơ Nguyệt hừ lạnh tiếng, nhìn sang Lăng Sơn ý bảo ngươi nhìn mà xử lí
Lăng Sơn ho nhẹ, nói
-Dạ nhi, Cơ các chủ nói ngươi cướp Hoàng Diệu quả, làm bị thương Cửu trưởng lão và Thập trưởng lão của Bích Thủy các, có việc này không?
-Nghĩa phụ, không có. Hoàng Diệu quả là thiên tài địa bảo, người gặp có phần. Ta dựa vào bản lãnh mà được, sao có thể nói là cướp của Bích Thủy các được.
Cơ Nguyệt hừ lạnh
-Miệng lưỡi trơn tru, bất kể thế nào, hôm nay ta đến là đòi công đạo. Công đạo chưa có, thì đừng nghĩ đến lui thân.
Ánh mắt Lăng Sơn lóe lên tia sắc bén rồi lập tức trở lại bình thường. Bây giờ chưa phải lúc, kế hoạch còn cần hắn, chưa thể hạ thủ được. Lăng Sơn nhanh chóng suy tính, lập tức đưa ra quyết định
-Dạ nhi hắn nói đúng, thiên tài địa bảo, người gặp có phần, có phải do Bích Thủy các các ngươi trồng ra hay sao??
Lăng Dạ trong lòng lập tức một trận ấm áp. Lăng Sơn bảo vệ hắn như thế làm hắn cảm động.
-Ngươi nhất quyết bảo vệ hắn?
Khuôn mặt Cơ Nguyệt lập tức trở nên băng lãnh, trong giọng nói tràn ngập hàn ý, nhiệt độ cũng nháy mắt giảm xuống, không khí đông kết, tuyết rơi.
-Thật nghĩ ta sợ ngươi sao… haha
Lăng Sơn cười lên ha hả, tay nắm lấy Lăng Dạ ném trở về Hắc Dạ các, thân hình hắn lập tức tiêu thất. Giọng nói hắn trở lên phiểu miêu, như vang lên từ phương hướng.
-Đã lâu không hoạt động, thân thể có chút rỉ sét, mọi người đều quên Lăng Sơn ta rồi.
Một thanh chủy thủ âm u thò ra hướng về sau ót của Cơ Nguyệt đâm tới. Hàn mang chủy thủ lóe ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, nhưng lại bị tầng băng cản lại.
-Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là thiên địch của ngươi.
Cơ Nguyệt nở nụ cười tuyệt mĩ, ngón tay chỉ hướng Lăng Sơn
-Băng phong
Rắc rắc
Lăng Sơn bị đông thành băng điêu.
-Hahah, ngươi chơi xong chưa? Chơi với khối sắt vui lắm à? Nếu thích ta đưa ngươi thêm vài khối. Mặc môn khôi lỗi đặc chế, đặc thù chế tạo, dùng thay thế bản thể chịu công kích. Đáng tiếc là chỉ dùng được lần, nguyên liệu cũng rất trân quý. Ngươi làm ta khó chịu
Lăng Sơn hiện ra thân hình, tay nắm thanh chủy thủ đã cắm đến sau lưng Cơ Nguyệt. (Lăng Sơn) trong băng điêu tan vỡ, hóa thành đống linh kiện.
-Khụ khụ, ta xem thường ngươi, xem ra những năm này tiến bộ không ít, nhưng ngươi có biết ta đang định tặng ngươi cái gì để tạ ơn không?
Nghe thế, Lăng Sơn lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. (chạy) Lăng Sơn lập tức hiện lên suy nghĩ, hắn không do dự lập tức lui lại, chủy thủ cũng không thèm để ý.
-Trễ
Không gian đông cứng, phạm vi trượng băng phong. Lần này Lăng Sơn liền thành thật trở thành bức băng điêu. Cơ Nguyệt lúc này đã đứng ngoài trượng nhìn về bên này, khóe miệng nhếch lên. Sau lưng nàng, vết thương do chủy thủ của Lăng Sơn gây ra vẫn đang chảy máu, còn mang theo tia màu đen, dấu hiệu trúng độc.
Rắc rắc
Băng điêu vết nứt lan tràn, tan vỡ, Lăng Sơn từ bên trong đi ra. Chiếc mặt nạ kim sắc đã không còn. Khuôn mặt trung niên hiền lành điển hình xuất hiện trong tầm mắt, đáng tiếc là vết sẹo dài kéo từ khóe mắt trái sang bên cằm phải phá hủy hình tượng hiền lành của hắn. Phun ra ngụm máu, Lăng Sơn cười lớn
-Lật thuyền rồi, không nghĩ ngươi còn có trò này… khụ khụ
-Ngươi cũng khá lắm, lần sau gặp mặt sẽ tính cả gốc lẫn lời
Cơ Nguyệt khóe mắt chuyển hướng Lăng Dạ rồi lại nhìn về Lăng Sơn, lập tức hóa thành đạo độn quang rời đi.