Thần Long Ở Rể

chương 84: vỡ tan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những trái với sự mong đợi của Hồ Cửu, trải qua năm năm bị mọi người bàn tán làm cái đích cho mọi người nhắm tới.

Lại bị Lục gia từ bỏ như món đồ, thêm nữa trong lòng Lục Thạc luôn cho rằng Hồ Cửu chín vì may mắn có ơn với người của Chiến thần mà được lợi lạc như bây giờ.

Anh lại không có chí tiến thủ gì, khiến cô càng chán nản hơn, nhiều lần anh luôn thể hiện bản thân quá mức làm cô xấu hổ.

Lục Thạc có muốn tin cũng tin không được nữa.

“Hồ Cửu à Hồ Cửu.

Năm năm trước anh tài giỏi là vậy, dù bị người hãm hại vẫn có thể làm lại mà.

Anh may mắn hơn Dung Vị, anh không bị cầm tù, vậy mà bao năm trở về anh nhờ vào cơ duyên giúp đỡ Chiến thần mà từ đó anh ỷ lại.”

Bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu giờ như chợt trào ram Lục Thạc cũng bất chấp có cha mình và người lạ.

Hồ Cửu nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, anh không nghĩ trong lòng cô lại nghĩ anh tệ như vậy.

Nhưng phía bên này trợ lý Bác vừa tiếp nhận một thông tin động trời, thì ra Hồ Cửu là có người có cơ duyên giúp đỡ người của Chiến thần, chính vì vậy mà anh có được những quyền lợi khác.

Điều này cũng giải thích lý do tại sao không điều tra ra nguồn tài chính của anh, nhưng anh vẫn có thể bình thường sinh hoạt ở môi trường rất xa xỉ.

“Em không tin anh? Những gì anh làm em đều không cảm nhận được?” Hồ Cửu nhíu mày.

Lòng anh có chút thắt lại, bao năm qua lăn lộn, vết thương chi chít trên người cũng không làm anh đau như bây giờ.

“Đúng! Nhờ vào ân huệ của người ta mà anh mới có thể giúp tôi, anh cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng không đánh nhau thì anh làm được gì?” Lục Thạc như muốn gào lên.

“Ly hôn đi! Tôi không quan tâm anh có về gia tộc kia hay không.

Tôi chỉ muốn thoát khỏi anh.” Lục Thạc lại lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn.

Hồ Cửu bóp vỡ ly trong tay, mảnh vỡ tung tóe, găm chặt vào tay anh đến chảy máu.

Màu đỏ của máu từng giọt nhỏ xuống đất, anh lại không cảm thấy đau đớn, nhìn tay anh ai cũng sợ hãi.

Trợ lý Bác chợt nhận ra một chuyện nữa, chính là Hồ Cửu dùng sức hơi mạnh hơn một chút đã dễ dàng bóp nát ly thủy tinh kia.

Phải biết loại ly này thủy tinh rất dày, độ cứng khá ổn định, rất bền, dù là nhỡ tay làm rơi xuống đất chưa chắc có thể gây sứt mẻ.

Cho dù là cố ý ném mạnh cùng lắm chỉ làm vỡ một góc va chạm, hoặc nứt ly mà thôi.

Nhưng trên tay Hồ Cửu chính là mảnh vụn, đây đại biểu cho điều gì? Chính là người có công phu, còn là không tầm thường.

Không! Phải nói là một cao thủ!

Đại gia tộc có ai mà không cần hậu bối có công phu hay biệt tài đặc biệt chứ?

Xem ra anh ta cần bàn bạc lại với ông chủ một chút rồi, chuyến đi lần này thu hoạch khá lớn.

“Xem ra chuyện nhà mọi người vẫn nên tự bàn bạc, Hồ gia vẫn luôn rộng cửa chờ cậu, mong cậu suy nghĩ.” Trợ lý Bạc đứng lên, cúi người một chút thể hiện thành ý.

Tuy nhiên ánh mắt anh ta chỉ có sự tính toán, không hề có một chút tôn trọng nào.

“Tôi xin phép, còn việc.

Lần sau lại đến làm phiền.” Nói rồi trợ lý Bạc đứng lên muốn rời đi.

“Tôi vẫn câu đó.

Tuyệt đối không! Anh cùng đám người Hồ gia, dù là ai cũng đừng đến làm phiền tôi.” Hồ Cửu ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Bạc Tư Văn.

Trợ lý Bạc cũng không cho là phải, dù sao thì có thể sự xuất hiện của anh ta cùng Hồ Lâm quá đường đột, trong phút chốc Hồ Cửu không tiếp nhận được.

Chưa kể, Hồ Cửu lại có dính dáng tới Chiến thần, xem ra đây cũng là lý do mà anh lên mặt.

Không sao cả, Hồ gia có ngàn cách đưa Hồ Cửu về lại Hồ gia, nên suy nghĩ như vậy trợ lý Bạc càng tự tin.

“Cứ từ từ suy nghĩ, không vội.” Trợ lý Bạc nhếch miệng cười rồi tự rời đi.

Nếu là bình thường Hồ Cửu có thể sẽ xử lý anh ta trong một nốt nhạc, nhưng hiện tại anh còn có việc quan trọng cần làm, tạm tha cái mạng anh ta dài một chút.

Sau khi trợ lý Bạc đi khỏi cửa, Hồ Cửu nhìn Lục Thạc, ánh mắt có mấy phần thấy vọng.

“Lục Thạc, em đừng nóng giận.

Chỉ cần em muốn anh sẽ làm, đừng nhắc ly hôn nữa được không.” Hồ Cửu dịu giọng, đứng lên tiến tới chỗ Lục Thạc.

Lục Chỉ nhìn tình hình căng thẳng, có chút khó xử.

Tuy ông không thích bộ dạng hiện tại của Hồ Cửu, nhưng cũng không hẳn là muốn Lục Thạc bỏ chồng.

Dù gì Hồ Cửu tính cách không tệ, có thể năm đó đả kích quá lớn làm Hồ Cửu không gượng dậy nổi.

Hiện tại chỉ cần về Hồ gia chẳng phải mọi thứ sẽ ổn sao?

“Con gái à, chuyện gì cũng từ từ nói, sao mở miệng lại là ly hôn.” Lục Chỉ lên tiếng muốn hòa hoãn một chút.

“Cha, con có thể chờ anh năm năm, nhưng anh ta thì sao? Năm năm sau về còn học thêm tính nói dóc, đã thế còn không biết phấn đấu, cha nhìn đi! Con không thể chịu được.

Hồ Cửu ngơ ngác một chút, đang muốn nắm tay cô chợt dừng lại.

“Vợ à, chẳng phải em muốn anh không đi lung tung, có việc làm sao? Vậy anh có thể đi làm, em muốn mở mày mở mặt anh cũng có thể làm cho em tự hào.” Anh tuyên bố chắc chắn.

“Anh? Làm được sao? Anh nhìn Hào tổng đi, người ta ít nhất còn phấn đấu không ngừng nghĩ.

Dù là ở vị trí cao họ vẫn không ngừng nỗ lực.

Còn anh? Một chút cũng không có tiền đồ.” Lục Thạc chỉ trích anh thậm tệ.

Hiện tại trong lòng cô chán ngán người chồng này, cô vô cùng mâu thuẫn, hễ thấy anh cô vô cùng khó chịu.

“Em…” Hồ Cửu muốn nói gì đó.

“Được rồi.

Cả hai bình tĩnh lại, chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Đừng làm ầm lên thế.” Lục Chỉ lên tiếng khuyên giải.

Lục Thạc nhìn cha mình rồi nhìn Hồ Cửu, ánh mắt kiên định như thể sắp làm ra quyết định gì đó lớn lao..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio