Thần Ma Cửu Biến

chương 120: nghịch thế công pháp: thần ma cửu biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từng chữ đều lớn cỡ mấy mét, bên trong tựa như quán chú máu tươi, sát khí kinh người tràn ra, áp bách tâm thần người xem.

Nơi này là Thần Ma Cốc, như vậy cổ chiến trường là cái gì, Tiêu Linh từng nói cổ chiến trường chính là Thần Ma Cốc, Trương Hiểu Vũ vận khởi nguyên lực xua tan sát khí mang đến ảnh hưởng bất lương, trong lòng tự hỏi.

Trực giác nói cho Trương Hiểu Vũ biết, trong Thần Ma Cốc nhất định cất dấu bí mật kinh người, nói không chừng có thể ảnh hưởng Đằng Vân Đại Lục thậm chí cục diện của toàn bộ thế giới, bởi vì nơi này thật sự quá tà môn, cũng thật là quỷ dị, làm cho hắn thời thời khắc khắc đều ở trong áp lực cực độ.

Quan sát cốc thâm bất khả trắc, Trương Hiểu Vũ nuốt nuốt nước miếng, kiên trì đi vào.

Trong Thần Ma Cốc không có bạch sắc khô lâu, càng không có khô lâu hình chim, một đường đi qua, đều là một mảng hài cốt màu trắng, hơn nữa càng đi vào trong, qui mô của hài cốt càng lớn, ít nhất cái đầu lâu to cao hơn mười tuhớc vừa rồi làm cho Trương Hiểu Vũ càng hoảng sợ.

Điều Trương Hiểu Vũ ngoài ý muốn là, thiên địa nguyên khí trong Thần Ma Cốc cực kỳ nồng đậm mẫn cảm, cơ hồ là gấp mấy chục lần bên ngoài, thử tu luyện một canh giờ, hiệu quả có thể so với ba ngày khổ công bên ngoài.

"Thật năng!" Từ trên mặt đất nhấc một đoạn xương ngón cái dài một thước lên, Trương Hiểu Vũ nhịn không được thốt ra một tiếng sợ hãi thán phục, đoạn xương ngón cái này lại nặng hơn một vạn cân, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Hơn ba tháng đi qua, mỗi ngày Trương Hiểu Vũ hành tẩu một trăm dặm đường một ngày, rốt cục đi được một vạn dặm, trước mắt xuất hiện một tòa cung điện.

Theo như Trương Hiểu Vũ giải thích, tòa cung điện này hẳn là cho cự nhân thân cao trăm mét hơn ở lại, chỉ là hai cái đế đền bình thường bên đường đã cao hơn một trăm thước, mà tòa cửa sắt đứng vững thì hoàn toàn không nhìn tới đỉnh, đã bị mây mù màu trắng che khuất.

Từng dãy thủ vệ cao hơn trăm thước, mặc thiết giáp cầm vũ khí trong tay đứng ở hai bên, vẫn không nhúc nhích, trên người không có bất kỳ sinh cơ và dấu hiệu của vật còn sống nào, tựa hồ như chỉ là pho tượng hoặc là vật bài trí.

Cung điện thật sự quá lớn, giống như một con kiến nhỏ, Trương Hiểu Vũ từng bước một đi qua con đường hơn mười dặm, tiến vào trong đại điện nguy nga to lớn.

Hô, hô, hô. . .

Ở trong nháy mắt Trương Hiểu Vũ bước vào, toàn bộ đế đèn trong đại điện sáng lên, một ngọn lửa cao mấy chục hừng hừng thiêu đốt trên đèn, phóng ra ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng làm cho Trương Hiểu Vũ nhịn không được nhắm mắt con ngươi lại, một lúc sau vừa mở mắt ra, chợt đột nhiên lui về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Là cái gì làm cho Trương Hiểu Vũ vẫn luôn bình tĩnh thất kinh, theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy trên đại điện ngồi một bạch sắc khô lâu, khác với những khô lâu ngoài kia, kích thước của bạch sắc khô lâu không nhân loại bao nhiêu, thậm chí là giống như đúc, ngồi ở chỗ kia cao hơn ba thước, so với thiết giáp thủ vệ bên ngoài nhỏ hơn mấy chục lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Uy áp khủng bố theo hỏa diễm sáng lên điên cuồng đè ép Trương Hiểu Vũ, lúc này Trương Hiểu Vũ như là thuyền lá nhỏ bé ở trong biển rộng khôn cùng, tùy thời đều có thể thuyền hủy người vong.

Thần uy như ngục, thần uy như hải, Trương Hiểu Vũ giờ phút này mới biết được uy áp chính thức là khủng bố như thế nào, so sánh với uy thế bạch sắc khô lâu tán ra, uy nghiêm nhân gian đế vương y như tiểu hài tử chơi đùa, không đáng kể chút nào.

Nguyên lực trong cơ thể toàn bộ bị áp súc vào trong đan điền, một tia cũng không thể nhúc nhích, tâm thần cũng bị ép vào trong não hải, nghiêm trọng nhất là Trương Hiểu Vũ thời thời khắc khắc đều chịu lực ép xuống cực mặt, cơ thể xương cốt cứng cỏi phát ra âm thanh ken két.

Cái bạch sắc khô lâu này chẳng lẽ khi còn sống thật sự là thần, nếu không như thế nào sau khi chết lại có thể tràn ra uy áp làm người ta hít thở không thông, tin rằng nếu không phải Trương Hiểu Vũ thân thể cường tráng hơn xa người thường, lại mặc Thiểm Lôi Chiến giáp, liền sớm biến thành một bãi thịt nát, chết không thể chết lại lần nữa. Mặc dù như thế, hắn đã cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thân thể cũng tựa như tùy thời bị phá hủy.

Một ngày!

Hai ngày!

Một tuần lễ!

Lại là nửa tháng đi qua, ra ngoài ý định Trương Hiểu Vũ không có ngã xuống, ngược lại ở trong quá trình đối kháng tấn cấp đến Võ Vương cấp ba, cường độ thân thể gia tăng gấp mấy lần, toàn thân cơ thể giống như được đúc bằng sắt, tâm thần cũng càng cứng cỏi nhạy cảm, nếu như không phải tác dụng của uy áp, tùy thời đều có thể phá tan nhân thể trói buộc.

Thùng, một cước trùng trùng về phía trước giẫm ra, khóe miệng Trương Hiểu Vũ lộ ra mỉm cười, nửa tháng từ không đứng im thành bước ra một bước, đây tuyệt đối là một chuyện đáng để cao hứng.

Cánh cửa tòa đại điện chỉ cách xa vài dặm, nhưng mà vài Trương Hiểu Vũ lại tốn mất thời gian hơn một tháng mới khó khăn lắm đi đến đó, sự gian nan từ cơ thể phồng lên và nhô gân xanh ra của Trương Hiểu Vũ cũng có thể thấy được.

Thời gian đã qua một năm, bọn họ hẳn là cũng đã trở về! Chẳng lẽ thật phải ở chỗ này ngây ngốc mười chín năm, ngồi trên mặt đất, Trương Hiểu Vũ rất buồn rầu, đồng thời cũng rất mờ mịt, không biết mười chín năm kế tiếp nên vượt qua như thế nào, chẳng lẽ cả ngày làm bạn với thần khô lâu này.

Đem thức ăn bên trong nguyên giới lấy ra, Trương Hiểu Vũ phát hiện mình cũng không có cảm giác đói chút nào, hình như ở bên trong Thần Ma Cốc vĩnh viễn cũng không xảy ra cảm giác đói và mỏi mệt.

Đứng lên, Trương Hiểu Vũ và đối mặt với thần chi khô lâu, chợt khuôn mặt hiện lên thần sắc ngạc nhiên, ở trong lồng ngực đối phương có một đoàn cửu thải quang cầu, không ngừng xoay tròn phát ra tia sáng yếu ớt.

Cái kia là cái gì, Trương Hiểu Vũ khống chế không nổi hai chân của mình, từng bước một đi tới.

Càng tới gần thần chi khô lâu, chịu đựng uy áp càng lớn, đến phạm vi mười thước uy áp so với lúc trước mạnh không chỉ gấp mười lần, Trương Hiểu Vũ trọn vẹn tốn mất nửa năm thời gian rốt cục đi đến trước mặt thần chi khô lâu, đưa tay có thể bắt được cửu thải quang cầu nọ.

Trên người Thần chi khô lâu ngoại trừ tràn uy áp ra, cũng không có bất cứ cái sinh cơ gì, nhưng mà uy nghiêm của thần không phải phàm nhân có thể mạo phạm được, cho dù là thần đã tử vong, cho nên khi bàn tay Trương Hiểu Vũ tiếp xúc đến thần chi khô lâu, một cỗ khí thế hào hùng mênh mông cuồn cuộn và một tia ý thức rót vào bên trong não hải của hắn.

Rồi đột nhiên hét thảm một tiếng, đầu Trương Hiểu Vũ giống như bị thiết chùy hung hăng đánh trúng, lại tựa hồ như bị cưa sắt cưa ngang, lập tức thất khiếu chảy máu, thần sắc trắng bệch, hắn đã hôn mê.

Ông, lúc này, ngọc bài lúc trước dung nhập vào trong cơ thể Trương Hiểu Vũ đột nhiên xuât hiện trên đỉnh đầu hắn, khí thế vô lượng mênh mông cuồn cuộn so với thần chi khô lâu tán không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, đồng thời cửu thải quang cầu trong lồng ngực thần chi khô lâu lập tức bị hút ra, sáp nhập vào trong cơ thể Trương Hiểu Vũ đã hôn mê.

Trong thế giới to lớn bao la hùng vĩ, hai bên đại quân đang chiến đấu, trong đại quân binh lính bình thường nhất cũng có được năng lực phá núi chém sóng, mấy vạn người chiến đấu lập tức làm cho cả không gian đều trở thành một mảng hỗn độn, nhật nguyệt vô quang.

Trong đó có mười người dẫn đầu chiến đấu phi thường khủng bố, mỗi một lần công kích đều có thể làm không gian vỡ ra, lỗ đen đen kịt không ánh sáng thôn phệ tất cả chung quanh, kể cả hồ nước lớn hay núi cao mấy vạn thước.

Người thấp bé nhất một mình đấu với chín người, hắn cao chừng năm thước, trên vài có một áo choàng dài, con ngươi tia sáng chín màu khiếp người.

"Thần Ma Cửu Biến, chết đi cho ta."

Thân hình thấp bé đột nhiên biến thành ma thần màu xanh cao vạn thước, một quyền đánh ra, long trời lở đất, lực lượng khủng bố một mực kéo dài đến mười vạn dặm ngoài chân trời.

Chín người đối địch với người thấp bé bị quyền kình xé thành nát bấy trong nháy mắt, biến thành năng lượng tinh thuần nhất biến mất trong không khí.

Khóe miệng lộ ra sự tươi cười khinh thường, người thấp bé dẫn thành ma thần màu xanh một quyền đánh về phía binh sĩ địch quân, mặt đất phạm vi trọn vẹn mấy trăm dặm bị quyền kình đánh sập, lúc thật sâu vào trong lòng đất.

Địa hỏa vô tình phun ra, người thấp bé khôi phục chân thân, đứng ở bên vách núi ngửa mặt lên trời cười lớn, thần uy như ngục, thần uy như hải.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio