"Phó môn chủ chạy rồi!"
Đại chiến đến nay, phó môn chủ gần đây ít xuất hiện ở Huyền Âm Môn chẳng biết từ lúc nào đã ở bên ngoài vài trăm mét, toàn lực bỏ chạy về phía xa.
Phanh, đột nhiên Huyền Âm Môn phó môn chủ giống như chim nhạn trên bầu trời bị người ta dùng một mũi tên bắn trúng, dứt khoát rớt xuống đất, cũng không biết ngã vào chỗ nào ở dưới chân núi.
"Ha ha, hôm nay cho dù giết ta, ngươi cũng sẽ không sống dễ chịu, Đầu Đà Lão Tổ sẽ không bỏ các ngươi, hơn nữa Hô Hòa Liệt người ngươi mới đánh trúng là cháu ruột của hắn." Ô Lương Vũ khảm thật sâu vào trong vách tường Huyền Âm Tháp thấy một màn như vậy, nở nụ cười hắc hắc, chỉ có hắn và Lâm Nguyên Nghi mới có thể chứng kiến, vừa rồi Trương Hiểu Vũ lấy tốc độ nhanh chóng đến mức mắt thường không thể nhận ra được đánh một quyền, rồi sau đó không khí bị áp súc thành thực chất, bắn trúng Hô Hòa Liệt giống như mũi tên.
Trương Hiểu Vũ khẽ cười một tiếng, bàn tay nhắm ngay Ô Lương Vũ, nói: "Chuyện này cũng không nhọc ngươi hao tâm tổn trí, đi thế giới ngươi nên đi đi!" Bàn tay rất nhỏ run lên, không khí lập tức bị áp súc vào một chỗ, toàn bộ đè ép lên người Ô Lương Vũ.
Tạp sát tạp sát, cả tiếng kêu thảm thiết Ô Lương Vũ cũng không kịp phát ra đã bị đè ép thành thịt nát, huyết thủy chậm rãi chảy xuống Huyền Âm Tháp.
"Giết!" Bọn người Mộc Không nhìn thấy Trương Hiểu Vũ ra tay không lưu tình, đều bắt đầu đại khai sát giới, đem tám Võ Vương cao thủ còn thừa lại vây vào chính giữa.
Đệ tử Huyền Âm Môn phía dưới nhìn thấy đại thế đã mất, lớp chạy trốn, lớp đầu hàng, chỉ có một số nhỏ còn đang ương ngạnh chống cự, bên trong Huyền Âm Môn là một mảnh hỗn loạn, huyết khí tràn ngập.
Bàn chân đạp ở trên đỉnh tháp Huyền Âm, Trương Hiểu Vũ giống như thần bao quát tất cả phía dưới, thân thể hùng tráng dưới sự chiếu rói của ánh mặt trời chói lọi vạn trượng.
Lạc Thi Thi si mê nhìn Trương Hiểu Vũ lúc này, trên mặt là một mảnh ráng hồng.
Lâm Nguyên Nghi cũng hít một hơi thật sâu mới khôi phục tinh thần, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Hiểu Vũ mang theo một tia kính sợ, đó là bản năng của người dưới đối mặt với người trên. Không cách nào tự chủ khống chế được, hiện tại khí chất của Trương Hiểu Vũ không cách nào hình dung, cũng không biết hình dung như thế nào, nếu như cố gắng nói một chút thì hắn giống như thần vậy.
Trương Hiểu Vũ tự nhiên không biết hắn cho người khác cảm giác như thế nào, hơn nữa hắn cũng không biết rõ những biến hóa kia mình, chỉ biết là thân thể hiện tại quá cường đại, cường đại đến mức hắn cũng bị run rẩy. Nhưng theo tin tức từ trong đầu thì hắn còn xa xa chưa đạt tới đệ nhất biến Thần Ma Cửu Biến.
Không đạt tới đệ nhất biến cũng đã mạnh mẽ như thế, Trương Hiểu Vũ không dám tưởng tượng Thần Ma Cửu Biến là công pháp cấp bậc gì, đại nhân vật dạng gì mới có thể sáng tạo ra nó.
Huyền Âm Môn cao thủ mất đi niềm tin một người tiếp một người bị trọng thương, chỉ trong chốc lát đã bị diệt. Dù sao khi một người đánh mất niềm tin của mình thì có thể phát huy được bảy tám phần thực lực đã không tệ rồi.
Đem biến hóa sinh ra trên người mình xem kỹ mấy lần, lúc này Trương Hiểu Vũ mới nhảy xuống Huyền Âm Tháp, nói với chúng nhân: "Hôm nay bọn Ô Lương Vũ đã chết, các ngươi có nguyện ý ở lại Huyền Âm Môn hay không, đương nhiên môn chủ nhất định là Thi Thi."
Kỳ thật bọn họ đã nguyện ý trợ giúp Lạc Thi Thi đoạt lại Huyền Âm Môn, sao có thể rời đi, chỉ là Trương Hiểu Vũ làm bạn trai Lạc Thi Thi, hơn nữa thực lực có thể làm họ kinh sợ, tự nhiên là phải hỏi một chút.
Chuyện kế tiếp cũng đơn giản hơn rất nhiều, Lạc Thi Thi bổ nhiệm Lạc Hành Không là phó môn chủ, Mộc Không là Đại trưởng lão, những người còn lại hoặc là Tam trưởng lão, hoặc là Đường Chủ, Phó Đường Của Nội Đường, Ngoại Đường. Những việc lớn việc nhỏ tự nhiên là do bọn họ đi làm, môn chủ như Lạc Thi Thi chỉ cần tu luyện và chấp chưởng quyền lực môn chủ là được.
Lâm Nguyên Nghi là sư phụ Lạc Thi Thi,nàng trở thành thái thượng hộ pháp của Huyền Âm Môn, không đến lúc sinh tử tồn vong sẽ không dễ dàng ra tay.
Về phần Trương Hiểu Vũ, hắn không định gia nhập Huyền Âm Môn, một cái Huyền Âm Môn với hắn thì thật sự quá nhỏ, hơn nữa nếu Lạc Thi Thi là môn chủ, có khó khăn hắn nhất định sẽ giúp, gia nhập hay không gia nhập căn bản không khác nhau bao nhiêu.
Suốt ba tháng đi qua, Huyền Âm Môn tẩy trừ từ trên xuống dưới lần thứ nhất, ngoại giới cũng cũng biết Huyền Âm Môn sinh ra biến cố, tất cả đều giữ thái độ dò xét, bàng quan.
Lưu Thị, thợ rèn thế gia cách Huyền Âm Môn trăm dặm.
"Gia chủ, không tốt rồi, người của Huyền Âm Môn đến." Thủ vệ cuống quít chạy vào thông báo.
Lưu Thông Thiên nhíu mày, thầm nghĩ: Huyền Âm Môn này tới làm gì, chẳng lẽ tới cảnh cáo chúng ta, không đúng! Thợ rèn thế gia chúng ta từ trước đến nay không tham dự tranh quyền đoạt thế mà.
Làm gia chủ thợ rèn thế gia, Lưu Thông Thiên tự nhiên biết rõ Huyền Âm Môn hôm nay nằm trong tay một nữ nhân, không đoán được tâm tư của đối phương, đành phải ngừng suy nghĩ đi ra ngoài đón khách.
"Không biết khách quý đên, không có tiếp đón từ xa, rất mong được lượng thứ." Lưu Thông Thiên cực kỳ khách khí nói.
Người tới là Đường chủ ngoại đường Quách Phong, hắn mỉm cười nói: "Lưu gia chủ, ta là đường chủ Ngoại Đường Quách Phong của Huyền Âm Môn, lần này đến đây để trả tiền."
Trả tiền, Lưu Thông Thiên có chút do dự, đúng là Huyền Âm Môn thiếu nợ bọn họ ba mươi vạn lượng bạc, bất quá vì Huyền Âm Môn thế lớn, bọn họ cũng không dám đi thúc dục, huống chi khi đó vẫn là Ô Lương Vũ cầm quyền.
"Lưu gia chủ không cần phải lo lắng, môn chủ nhà ta nói, trước kia khi Ô Lương Vũ đương quyền có cái gì mạo phạm thì mong Lưu gia không để trong lòng, từ nay về sau mọi người sẽ hợp tác nhiều hơn, nhất định sẽ không để cho ngươi có hại." Quách phong vừa nói, vừa rút từ trong lòng ngực một một xấp kim phiếu, mỗi một tờ có giá trị một ngàn lượng, tổng cộng ba mươi tờ, cộng lại là ba vạn lượng hoàng kim, tương đương ba mươi vạn lượng bạc.
Lưu Thông Thiên nhìn thái độ thành khẩn của đối phương, trong nội tâm đã biết tân nhậm môn chủ quả thật không tệ, nàng có ý làm quan hệ giữa họ trở nên họ hòa hoãn. Vốn ba mươi vạn lượng bạc này thợ rèn thế gia của hắn cũng không quan tâm, nhưng không thu chính là xem thường người khác, dễ làm người khác hoài nghi, hắn liền dứt khoát nhận lấy kim phiếu, hào sảng nói: "Lạc môn chủ rất có tâm tư, yên tâm, thợ rèn thế gia chúng ta sau này sẽ hợp tác với Huyền Âm Môn nhiều hơn, giá cả tự nhiên hợp lý."
"Tốt! Lưu gia chủ quả nhiên là người có lòng dạ rộng lớn là, nếu đã nhất trí như vậy thì Quách Phong sẽ không quấy rầy." Sự tình xong xuôi, Quách Phong liền vội vàng trở về, trong môn rất nhiều chuyện cần sửa sang lại, chỉ sợ bận đến cuối năm mới có thời gian rảnh rỗi.
Lưu gia chủ khách khí nói: "Quách đường chủ ở lại uống vài chén rượu!" Nguồn:
"Để sau, để sau, hiện tại Huyền Âm Môn có rất nhiều việc phải làm, ta thật sự không có thời gian!" Quách Phong vẫy tay ly khai thợ rèn thế gia.
Trong một tháng, Huyền Âm Môn đem tất cả nợ lớn, nợ nhỏ từ khi Ô Lương Vũ nắm quyền trả hết, một ít môn phái Huyền Âm Môn kết thù cũng đi xin lỗi, dĩ nhiên đối phương có chấp nhận không thì lại là việc khác. Những điều nên làm thì Huyền Âm Môn đều làm, Lạc Thi Thi chỉ muốn nói cho thế nhân, hiện tại Huyền Âm Môn không còn là Huyền Âm Môn ỷ thế hiếp người trước kia, mà là đại phái một phương, người không phạm ta, ta không phạm người.
Bên trong thư phòng ở đại sảnh của Huyền Âm Môn.
Lạc Thi Thi ngồi ở trên đùi Trương Hiểu Vũ, nhíu mày nói: "Ô Lương Vũ này thật quá tệ hại, hắn nắm quyền Huyền Âm Môn đã hơn một năm, chẳng những không có lợi nhuận mà còn thiếu nợ hơn hai ngàn vạn lượng bạc, may là lúc trước phụ thân tích lũy rất nhiều tài phú, nên mới có khả năng trả được."
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Vì tìm kiếm nguyên giáp, phần lớn thời gian trong một năm Ô Lương Vũ đều ở sa mạc Đôn Hoàng, chỉ sợ hắn còn không biết đã thiếu nợ nhiều bạc như vậy."
"Hiểu Vũ, ngươi nói Đầu Đà Lão Tổ sẽ tới tìm chúng ta gây phiền toái hay không, nếu hắn đến thật đến thì làm sao bây giờ." Lạc Thi Thi lo lắng nói.
"Nên đến thì đến, lo lắng cũng vô dụng, bây giờ chúng ta cứ làm Huyền Âm Môn lớn mạnh, chào mời nhiều cao thủ. Để cho Đầu Đà Lão Tổ có chủ ý đánh Huyền Âm Môn, cũng phải nghĩ kĩ trước." Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói. Đột nhiên, Lạc Thi Thi nhảy xuống từ trên đùi Trương Hiểu Vũ, lấy ra một cái nhẫn, Trương Hiểu Vũ vừa thấy đã biết đó là một nguyên giới.
"Hiểu Vũ, đây là nguyên giới của cha ta, bên trong có hơn một ngàn khối hạ phẩm nguyên thạch, mười khối trung phẩm nguyên thạch, ngươi không trách ta trước kia không có nói cho ngươi biết chứ!" Lạc Thi Thi không dám nhìn mắt Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ nàng đầu, "Nhìn ngươi kìa, ta nhỏ mọn như vậy à? Đúng rồi, xem ra sản lượng nguyên thạch cũng không cao!"
Lạc Thi Thi gật gật đầu, "Mạch khoáng nguyên thạch chỉ xuất hiện ở trong rặng núi nguyên khí cực kỳ nồng đậm, dưới tình huống bình thường một cái mạch khoáng to lớn chỉ có thể khai thác mấy vạn hạ phẩm nguyên thạch, gần ngàn trung phẩm nguyên thạch, thượng phẩm nguyên thạch thì phải xem vận khí. Mà mạch khoáng loại nhỏ thì chỉ có một ngàn hạ phẩm nguyên thạch, trung phẩm nguyên thạch nhiều nhất hơn mười khối. Chỉ có thế lực cường đại mới có tư cách đi khai thác, Huyền Âm Môn chúng ta ở Thương Dương Quận Thành có thể nói là số một số hai, nhưng cũng mới khai thác mạch khoáng loại nhỏ lần đầu."
"Nguyên thạch có thể gia tăng tốc độ tu luyện, sao ta không thấy ngươi dùng qua bao giờ thế?" Trương Hiểu Vũ có chút tò mò.
Lạc Thi Thi nói: "Nguyên thạch có thể gia tăng tốc độ tu luyện, nhưng mà phải ở trong tình trạng cảnh giới vượt qua tu vi, nếu cảnh giới quá thấp thì dù cho có thượng phẩm nguyên thạch cũng không có tác dụng gì, bởi vì ngươi căn bản không thể nào khống chế nhiều nguyên lực như vậy."
Nói đến cảnh giới, gần đây Trương Hiểu Vũ chưa từng có loại khổ não này, đại đa số thời gian đều là cảnh giới chạy ở phía trước, tu vi đi theo sau mông của hắn.
"Ta nghe cha ta nói, sau khi đạt tới Võ Hùng cảnh giới, nguyên khí trong thiên địa đã không cách nào thỏa mãn được, nhất định phải dùng trung phẩm nguyên thạch mới không tu luyện chậm chạp. Hoặc có thể tìm một tu luyện phúc địa, hiện tại ngươi sẽ đạt tới Võ Hùng cảnh giới rất nhanh, những trung phẩm nguyên thạch này cho ngươi một nửa, còn lại một nửa lưu lại cho sư phụ!" Lạc Thi Thi đem hơn mười khối trung phẩm nguyên thạch từ trong nguyên giới ra, đưa một nửa cho Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ cũng không chối từ, đem trung phẩm nguyên thạch thu vào trong Nguyên giới, sau đó nói: "Những hạ phẩm nguyên thạch kia để không cũng là lãng phí, không bằng cho những người có thực lực hoặc có thiên phú trong môn đi, như vậy cho thấy ngươi là người coi trọng nhân tài, đồng thời gia tăng cao thủ cho Huyền Âm Môn."
Lạc Thi Thi do dự một chút, liền gật đầu, có nguyên thạch tương trợ, ít nhất tốc độ tu luyện có thể tăng lên gấp hai, hơn nữa một khối hạ phẩm nguyên thạch có thể cung cấp cho Đại Võ Sư tu luyện trong vòng một tháng, Võ Vương cũng có thể tu luyện năm ngày, hơn một ngàn khối có thể dùng trong thời gian rất lâu.
Ngày này, Huyền Âm Môn trong tình cảnh sục sôi, đa số đệ tử Huyền Âm Môn đều cho rằng Lạc Thi Thi là môn chủ anh minh.
Thì ra là Lạc Thi Thi nghe theo lời Trương Hiểu Vũ, đem toàn bộ hạ phẩm nguyên thạch phân phối ra, Võ Vương cao thủ cung ứng nguyên thạch trong ba tháng, mỗi người mười tám khối, nhân tài có thiên phú cũng cung ứng ba tháng, mỗi người ba khối. Rồi sau đó đặt nguyên thạch trong khó của Huyền Âm Môn, đặt thêm một cái môn quy, với những người có cống hiến đạt tới mức nhất định với Huyền Âm Môn, thì có thể đổi một khối hạ phẩm nguyên thạch.
Khi môn quy này được lập ra, nhưng người tư chất vượt trội thì không để ý lắm, nhưng những đệ tử tư chất bình thường lại mừng rỡ như điên, phải biết rằng đại đa số bọn họ vẫn chỉ là Võ Sư thậm chí Võ giả, một khối hạ phẩm nguyên thạch cũng đủ để bọn họ dùng tới mấy tháng thậm chí lâu hơn, mà điều cần phải làm bất quá là kiếm được chút cống hiến mà thôi.
Nghĩ ra biện pháp này tự nhiên là Trương Hiểu Vũ, có động lực này thì các đệ tử sẽ cố gắng cống hiến cho Huyền Âm Môn, sau đó đổi nguyên thạch để tu luyện. Khi dùng hết một khối thì cống hiến để đổi khối thứ hai cũng đã tích lũy đủ, cứ luân phiên như vậy có thể cam đoan sự phát triển phồn thịnh lâu dài của Huyền Âm Môn.
Lạc Thi Thi và các vị cao tầng đều bị đại kế của Trương Hiểu Vũ thuyết phục, hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, địa vị Trương Hiểu Vũ ở Huyền Âm Môn càng càng tăng thêm, tương ứng theo đó là địa vị môn chủ của Lạc Thi Thi càng thêm ổn định.
Mấy ngày nay, Trương Hiểu Vũ một mực ở trong Tàng Thư các, cũng không phải hắn muốn đọc nhiều sách vở để bổ sung kiến thức, lịch sử văn hóa Đằng Vân Đại Lục. Mà hắn đang tìm kiếm tin tức về nhục nguyên lực, cốt nguyên lực. Nếu có được hai loại nguyên lực này, không biết Thần Ma Cửu Biến thức thứ nhất sẽ có uy lực như thế nào.
Tìm suốt sáu ngày, Trương Hiểu Vũ rốt cuộc cũng tìm ra một chút tin tức về nhục nguyên lực.
Đó là quyển sách có tên Đại Lục du ký , trên đó viết "Một ngày, đi vào Kỳ Liên Sơn Mạch đông vực, chợt gặp phải sơn phỉ, toàn thân sơn phỉ biến lớn lên, khí lực vô cùng lớn, chúng ta cầm kiếm đấu hơn ba trăm chiêu mới chế phục được. Sau khi hỏi rõ mới biết đó là nhục nguyên lực, nguyên lực có thể ga tăng lực lượng cơ thể vô cùng hiếm thấy. Nhục nguyên lực, thật là kỳ diệu."
Thực sự có nhục nguyên lực, thật là quá kỳ diệu, thế giới này quả nhiên mới chỉ lộ ra một góc băng sơn, giống như hạt gạo mà so với mặt trăng, Trương Hiểu Vũ ghi nhớ cái tên Kỳ Liên Sơn Mạch Đông Vực này, chờ Huyền Âm Môn yên ổn phải đi xem một cái.
Đương nhiên, trước đó Trương Hiểu Vũ phải đi tìm một người - Huyết Đao, hai năm đi vào Đằng Vân Đại Lục, hắn chỉ thấy một mình Huyết Đao có huyết nguyên lực.