Đây là chuyện gì xảy ra, lúc trước còn đánh ngang nhau, sao bây giờ lại biến thành chiến đấu nghiêng về một phía, hơn nữa Vũ Si, Vũ Si lại nhận thua, đây chính là chuyện trước đó chưa từng có!
"Lại làm cho sát ý ngưng tụ làm một, thật không đơn giản!" Đứng ở trên một ngọn núi khác, La Đạo Nhân tự nhủ.
Vũ Si trực tiếp nhận thua, làm cho một số người vốn muốn khiêu chiến Trương Hiểu Vũ tiêu tan ý niệm trong đầu, muốn giẫm lên Trương Hiểu Vũ mà bò lên đã là chuyện không có khả năng. Mà những người có thể đánh bại Trương Hiểu Vũ, danh khí lớn hơn so với Trương Hiểu Vũ hiện tại, càng không có khả năng đi khiêu chiến Trương Hiểu Vũ.
"Vốn ta cho rằng chỉ cần lực công kích mạnh mẽ là được, xem ra vẫn còn thiếu sót rất nhiều, cám ơn ngươi đã chỉ cho ta một con đường mới, lần sau gặp lại Thất Thương Quyền của ngươi sẽ không còn tác dụng nữa." Kỳ thật đơn thuần uy lực của Thất Thương Quyền kém hơn Tam Trọng Sơn không ít. Nhưng nó lại có thể tập trung sát khí thành một đoàn, ảnh hưởng đại não của hắn. Sau khi thua trận, Vũ Si cũng không mất hứng một chút nào, ngược lại còn hết sức kích động. Dung nhập khí thế vào công kích thuần túy, đây là một con đường mới rộng thênh thang!
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Đừng quá tự tin, ta sợ lần sau ngươi không có dũng khí khiêu chiến ta."
Vũ Si nói: "Chờ xem! Ta đi trước!" Nói xong thân hình nhoáng một cái, hóa thành một đạo ảo ảnh màu vàng bay về hướng Bắc.
"Cha, ngươi có thể đánh bại hắn không?" Một nữ tử còn trẻ đứng bên cạnh Chưởng môn Tử Hà Kiếm Phái Tôn Tùng, dung mạo của nàng vô cùng mỹ lệ, đúng là Tôn Nguyệt Hương từng có quan hệ với Trương Hiểu Vũ, từ sau khi Vạn Trác Minh chết, ngạo khí của nàng đã thu liễm rất nhiều. Nhưng không biết tại sao, hôm nay chứng kiến danh vọng và thực lực của Trương Hiểu Vũ, trong nội tâm nàng lại vô cùng khó chịu.
Tôn Tùng lắc đầu: "Không đánh thì không biết rõ được, nhưng mà phòng ngự của hắn rất mạnh!"
"Phòng ngự mạnh thì có làm được cái gì đâu, cha ngươi không phải trung phẩm nguyên khí Tử Hà Kiếm do tổ sư truyền thừa à? Chẳng lẽ hắn còn có thể ngăn trở một kích của Tử Hà Kiếm."
"Chúng ta không có thù với hắn, đi gây phiền toái với hắn làm gì, trở về thôi!" Đối với người không nắm chắc, từ trước đến nay Tôn Tùng không muốn đi kết thù, đây là không có lý trí.
. . .
Sau trận chiến ở Mạnh Giao Sơn, dưới sự truyền bá của mười vạn người, với tốc độ kinh người lan ra, đại danh Trương Hiểu Vũ thoáng cái như mặt trời ban trưa ở Thiên La Quốc, hắn đã trở thành thiên tài chói mắt nhất trong vòng ngàn năm củaThiên La Quốc.
Không tới hai mươi tuổi!
Giết cao thủ bài danh thứ bảy Ô Lương Vũ!
Lại để Vũ Si luyện võ thành si nhận thua!
Mỗi một chuyện đều đủ để một người dương danh Thiên La quốc, huống chi là chuyện đồng thời sinh ra trên người Trương Hiểu Vũ, không thể không khiến nhiều người tin tưởng vững chắc, một ngày nào đó trong tương lai, tên của Trương Hiểu Vũ sẽ oanh động Đằng Vân Đại Lục, trở thành sự kiêu ngạo của Thiên La quốc.
Còn hơn nửa tháng nữa là lúc diễn ra Tông Môn Đại Hội, Huyền Âm Môn đã xác định những người đi tham gia đại hội.
Lạc Thi Thi là Huyền Âm Môn môn chủ tất nhiên sẽ đi, Mộc Không là Đại trưởng lão, thực lực đạt đến Võ Vương cấp năm, tự nhiên cũng có một phần, mà Trương Hiểu Vũ càng không thể thiếu. Dù sao Tông Môn Đại Hội là họa hay phúc còn chưa biết được, nếu như không có Trương Hiểu Vũ, thì hai người Lạc Thi Thi và Mộc Không không khống chế được tràng diện. Trừ ba người bọn họ ra, còn có hai mươi tên đệ tử tinh anh thực lực đạt tới Đại Võ Sư, những người này đi để tránh người khác nói Huyền Âm Môn không có đệ tử tinh anh.
Ngọc Đính Sơn, tọa lạc tại vị trí trung ương của Nam Vực, chiều cao ngàn mét, phương viên Ngọc Đính Sơn lớn hơn mười dặm, nếu như không cử hành Tông Môn Đại Hội trong này, nó bất quá là một danh sơn nho nhỏ mà thôi.
Đem địa chỉ tổ chức Tông Môn Đại Hội tuyển trong này kỳ thật cũng có hai lý do, thứ nhất nơi này là trung tâm lãnh thổ phía Nam, thứ hai là địa hình ngọn núi này có chút đặc thù, đỉnh núi giống như bị người ta dùng một kiếm cắt ngang, hình thành một khuôn viên bằng phẳng rộng mấy ngàn thước, tự nhiên thành nơi dung nạp mấy vạn người.
Hôm nay, Trương Hiểu Vũ, Lạc Thi Thi tất cả hai mươi ba người cỡi thượng đẳng Bôn Mã Thú - Xích Huyết Chiến Mã, bắt đầu tiến về hướng Ngọc Đính Sơn.
"Trương công tử! Kẻ hèn này là Hoa Minh môn chủ Hổ Đao Môn." Trên đường, đi gặp được một đội nhân mã, cưỡi Hổ Văn Câu kém hơn Xích Huyết Chiến Mã không biết bao nhiêu, hai mắt của trung niên dẫn đầu khi nhìn thấy Trương Hiểu Vũ sáng lên, hắn bước tới chào hỏi.
Hổ Đao Môn ở Thương Dương Quận Thành cũng thuộc về thế lực nhị lưu, bất quá phóng tới cả Nam Vực miễn cưỡng vào được tam lưu. Mười năm trước càng không có phần của bọn họ, năm nay lần đầu tham gia Tông Môn Đại Hội, có vẻ Hoa Minh sắp có một tương lai sáng lạn.
Trương Hiểu Vũ nói: "Thì ra là Hoa môn chủ, hữu lễ."
Huyền Âm Môn là môn phái đứng đầu Thương Dương Quận Thành, Hoa Minh biết rõ thế lực của nó hùng hậu vô cùng. Huống chi từ sau khi Ô Lương Vũ chết, lại có thêm hai vị Võ Hùng. Sau này đi ra khỏi Thương Dương Quận Thành, sẽ trở thành nhất lưu thế lực của Thiên La quốc. Hiện tại có cơ hội giao hảo với Huyền Âm Môn, hắn sao có thể buông tha được, vội vàng nói: "Chắc vị này chính là Lạc môn chủ! Quả nhiên là một nữ hào kiệt, dưới sự dẫn dắt của Lạc môn chủ Huyền Âm Môn nhất định sẽ phát triển không ngừng."
Đồng dạng là Võ Vương Hoa Minh liếc mắt đã nhìn ra được tu vi của Lạc Thi Thi cũng đạt tới Võ Vương. Từ trước đến nay nữ nhân trở thành Võ Vương đã rất ít, huống chi bộ dáng Lạc Thi Thi mới khoảng hai mươi tuổi.
Lạc Thi Thi lễ phép nói: "Hoa môn chủ quá lời rồi, có thể bảo trụ cơ nghiệp Huyền Âm Môn này Thi Thi cũng đã thỏa mãn."
"Nếu Trương công tử và Lạc môn chủ không ngại, thì mọi người cùng nhau đồng hành được không, trên đường đi cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau." Hoa Minh đề nghị.
Trương Hiểu Vũ không nói gì cả, dù sao Lạc Thi Thi mới là môn chủ.
Lạc Thi Thi chần chờ một chút, khẽ gật đầu: "Vậy thì đi cùng nhau đi!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Thương Dương Quận Thành ở phía Tây Bắc của Thiên La, là một quận thành cách Ngọc Đính Sơn gần nhất, nhưng mà cho dù là vậy cũng phải đi lộ trình hơn một vạn dặm. Xích Huyết Chiến Mã và Hổ Văn Câu ngày đi nghìn dặm, hơn nửa tháng khó khăn lắm mới có thể đi kịp. Nếu không thì phải đổi ngựa khác, phải đi tới Ngọc Đính Sơn trước khi bắt đầu đại hội.
Ra khỏi biên cảnh Thiên La quốc, mọi người đã có thể nhìn thấy Ngọc Ấn Sơn Mạch ở xa xa, Ngọc Đính Sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ trong Ngọc Ấn Sơn Mạch mà thôi.
"Đến đường Đằng Vân rồi, chúng ta đi thẳng theo nó là có thể tới Ngọc Đính Sơn." Đập vào mọi người là một con đường lớn, rộng đủ để mấy chục con ngựa cùng sóng vai di chuyển.
Hoa Minh cảm khái nói: "Người đời nói Đằng Vân Đạo là con đường số một của Đại Lục, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là khí phái vạn phần."