Thần Ma Cửu Biến

chương 139: đào bạc: thần ma cửu biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đạo, pháp tắc, cuộc nói chuyện Mộc Không chắc chắn đã đem Trương Hiểu Vũ dẫn tới một thế giới mới, một nơi lạ lẫm tràn ngập hấp dẫn. Thì ra là công pháp chỉ để cho chúng ta quen thuộc thuộc với thuộc tính mình tu luyện tính trước, chỉ có hiểu rõ những đặc điểm cơ bản, mới có thể phát triển cao hơn, trong một quá trình, đây là bước không thể thiếu đi được.

"Vậy trên Đại Lục còn có người nắm giữ Đạo ư?"

Mộc Không lắc đầu, "Nếu có thì Lục Đại Võ Tông cũng sẽ không có uy phong như vậy, nắm giữ Đạo cũng tương đương với nắm giữ lực lượng pháp tắc cơ bản, thậm chí ở một số phương diện có thể thay thế tự nhiên, ngươi nói có cường đại hay không?" .

Đâu chỉ là cường đại, Võ Tông cường giả ở trước mặt họ chính là cặn bã! Nhưng mà Đằng Vân Đại Lục này lớn như thế, vì sao một Võ Tôn cao thủ cũng không thể sinh ra, điều này cũng có vẻ vô lý.

"Những chuyện này ta cũng không rõ lắm, theo điển tịch Huyền Âm Môn ghi lại, dường như cả Đằng Vân Đại Lục cùng với phạm vi mấy ngàn vạn dặm xung quanh có cái hạn chế gì đó, một khi đạt tới cảnh giới nắm giữ Đạo đều bị trục xuất ra ngoài, chỉ có mỗi một vạn năm qua đi mới có một thời gian trăm năm không bị trục xuất, khi nào qua trăm năm này, hạn chế sẽ lập tức khởi động." Mộc Không nhớ lại nội dung trên điển tịch nói.

Đây là hạn chế gì, chẳng lẽ là một vị đại thần lo lắng những người nắm giữ Đạo phá hủy nơi này, hạ cấm chế, hoặc là diễn hóa quy tắc trời đất, sự hình thành của tự nhiên. .

Không đợi Trương Hiểu Vũ phỏng đoán, Ngọc Đỉnh Sơn sôi trào lên.

"Môn phái nhất lưu đều đã vào bàn, xem ra Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng cũng nên xuất hiện rồi!" Đại hội lần này có thêm Hắc Liên Phái mới trở thành môn phái nhất lưu, tổng cộng có bảy môn phái nhất lưu, trong đó Thiên La quốc có một cái, Đấu Chiến quốc có hai cái, Đại Thân quốc có hai cái, Chu Tước Quốc có một cái, và cuối cùng dĩ nhiên là Thần Sa Phủ sa mạc Đôn Hoàng.

Trương Hiểu Vũ âm thầm cười khổ một tiếng, hẳn là đã sớm nghĩ đến Thần Sa Phủ tới tham gia đại hội Tông Môn, dù sao sa mạc Đôn Hoàng cũng thuộc về Nam Vực.

Phủ chủ Thần Sa Phủ này chắc hẳn đã tiến giai đến cảnh giới Võ Tông rồi! Điều kiện cơ bản của môn phái nhất lưu là trong môn phái phải có người đạt tới cảnh giới Võ Tông, chỉ có Võ Tông mới có khả năng chấn nhiếp, giống như bom hạt nhân của kiếp trước vậy, tiếng nói của quốc gia không có bom hạt nhân không hề có trọng lượng.

Phủ chủ Thần Sa Phủ chú ý tới ánh mắt cỉa Trương Hiểu Vũ, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, tựa như phát giác được cái gì, khóe miệng lộ ra sự tươi cười khó hiểu.

Diệp Tiêu Đình lúc trước dùng hồn lực công kích hắn cũng có mặt ở đây, bên cạnh hắn còn có Tiêu Linh và Mộ Dung Tuyết.

Lúc này Tiêu Linh đã chú ý tới Trương Hiểu Vũ, mỉm cười chắp tay chào hỏi hắn một cái, về phần Mộ Dung Tuyết thì nhìn thoáng qua Lạc Thi Thi bên cạnh Trương Hiểu Vũ, không biết nàng có chủ ý gì.

Nếu hỏi trong tất cả những người ở đây, người có nhân khí lớn nhất là ai, thì chắc chắn là chưởng môn Yêu Dạ của Hoa Gian phái, Chu Tước Quốc. Nàng chừng ba mươi mấy tuổi thành thục xinh đẹp, mặc một bộ trường bào rộng rãi chẳng những không làm nàng kém xinh đẹp đi chút nào mà ngược lại còn mông lung hấp dẫn hơn, làm người ta hận không thể đi tới kéo áo bào lên quan sát thật kỹ.

Nhưng mà mọi người cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, trong số chưởng môn của bảy môn phái nhất lưu, thực lực của nàng cao nhất, nghe nói còn kém một bước nữa đã có thể đạt tới cảnh giới Khuy Đạo, đến lúc đó Lục Đại Võ Tông của Đằng Vân Đại Lục sẽ trở thành Thất Đại Võ tông, một bông hoa hồng gai như vậy ai dám đụng vào, chỉ sợ cả Đầu Đà Lão Tổ cũng phải suy nghĩ thật kĩ.

Trong giây lát, một tiếng cười cởi mở từ phía trên truyền đến.

Chỉ thấy một người thân cao chừng hai thước năm, trên đầu không có tóc, vòng kim cô phủ lầy cái đầu trọc, hạ xuống dưới, lập tức một cỗ khí thế hùng bá thiên hạ không giận mà uy bắn ra, bao phủ cả Ngọc Đỉnh Sơn.

Hảo một cái Đầu Đà Lão Tổ, bất kể là thân thể, khí thế, tu vi đều ở mức tuyệt đỉnh, vào lúc này nguyên lực vốn hoạt bát trong cơ thể Trương Hiểu Vũ cũng có cảm giác bị áp chế.

tiếng cười của Đầu Đà Lão Tổ vừa dứt, vị trí bên phải cũng đã ngồi xuống một người áo đen, thân hình cũng không thấp hơn Đầu Đà Lão tổ bao nhiêu, chừng hai thước ba, con ngươi màu đen, trường bào màu đen, cả áo choàng cũng màu đen, hắn giống như hoàng đế của bóng tối, bễ nghễ thiên hạ khí thế vô thanh vô tức tràn ngập ở đỉnh núi, làm cho người ta nhận lấy áp lực khôn cùng.

"Hắn xuất hiện từ lúc nào? Thật mạnh! Không hổ là Dạ Chi Hoàng nổi tiếng thiên hạ." Đồng tử Trương Hiểu Vũ co lại một chút.

Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng ngồi cách xa nhau hơn mười mét, hai cỗ khí thế tuy nhiên khác nhau về tính chất, nhưng khí thế cùng hùng bá thiên hạ làm cho cả Ngọc Đỉnh Sơn lặng ngắt như tờ, mỗi người đều ngừng thở, sợ không cẩn thận một cái sẽ làm hai người chú ý.

"Ha ha! Hôm nay chẳng những là đại hội Tông Môn mười năm một lần, mà còn là năm thứ một trăm vạn theo lịch Đằng Vân, ý nghĩa vô cùng phi phàm." Thanh âm Đầu Đà Lão Tổ như liên tục giống như tiếng sấm vang vọng ở trên Ngọc Đỉnh Sơn.

"Đằng Vân Lịch? Đây là cái lịch gì?" Trương Hiểu Vũ nhìn về phía Lạc Thi Thi.

Lạc Thi Thi giải thích nói: "Nghe nói một trăm vạn năm trước Đằng Vân Đại Lục cũng không có tên, mà Đằng Vân Lịch bắt đầu tính từ ngày đặt tên, vì không quá thường dùng, nên người thường đều không rõ lắm, dù sao tất cả mọi người sinh hoạt ở trong nước, dùng Thiên La Lịch là đủ."

Thì ra là thế, người thường làm gì có ai dùng Đằng Vân lịch đi tính thời gian, cũng chỉ có nhân vật như Đầu Đà Lão Tổ bao trùm trên cả hoàng quyền mới dùng Đằng Vân Lịch để tính thời gian.

"Tốt rồi, ta cũng không nói nhảm nhiều, chuyện thứ nhất của đại hội Tông Môn lần này nhất định phải được các vị ủng hộ, tin tưởng mọi người nhất định nể tình." Đầu đà lão tổ tiếng nói vừa chuyển, bắt đầu đi vào chính đề.

Một chưởng môn phía dưới mở miệng nói: "Nếu Lão Tổ đã nói, thì chúng ta có thể không ủng hộ sao? Tin tưởng cũng không có ai dám không ủng hộ."

Vuốt mông ngựa cũng quá rõ ràng, Trương Hiểu Vũ cười nhạt.

Đầu Đà Lão Tổ mỉm cười nói: "Mọi người đều biết phần đông kỳ vật ở hải ngoại, Đằng Vân Đại Lục phi thường rất thưa thớt, gần đây chúng ta phát hiện ra một tòa Ô Kim Mạch Khoáng to lớn ở trên một hòn đảo, phỏng chừng đại khái, bên trong số lượng trong mỏ Ô Kim không ít hơn hai trăm vạn cân, ta và Dạ Chi Hoàng chuẩn bị tổ chức một đội tàu, đem tất cả Ô Kim vận chuyển về, đương nhiên giai đoạn chuẩn bị cần số bạc thiên văn, mỗi môn phái đều phải bỏ ra chút ít bạc."

Hai trăm vạn cân Ô Kim, Trương Hiểu Vũ âm thầm tắc luỡi, giá cả của Ô Kim trên Đằng Vân Đại Lục cũng không thấp hơn huyền thiết bao nhiêu, một cân ô kim giá trị chừng năm trăm lượng hoàng kim, hai trăm vạn cân ô kim đã có giá trị mười tỷ lượng hoàng kim. Trương Hiểu Vũ khẳng định, số lượng của Ô Kim tuyệt đối nhiều hơn lời của Đầu Đà Lão Tổ, số nhiều ra nhất định là hắn và Dạ Chi Hoàng chia đều với nhau, bất quá cái này cũng không có biện pháp, ai bảo nhà người ta thế lớn chứ.

"Không biết số bạc cần bỏ ra là bao nhiêu." Có người nói.

Lúc này Dạ Chi Hoàng mở miệng:"Đội tàu này gồm có ba mươi chiến thuyền cấp Hải Thú, cùng với một con thuyền cấp Hải Vương, trên mỗi con thuyền cần năm trăm người, đồng thời cũng cần phân phối năm mươi khẩu hỏa pháo, cộng tất cả lại ước chừng cần hai mươi triệu lượng hoàng kim."

Ba mươi chiến thuyền cấp hải Thú, còn có một chiến thuyền cấp Hải vương, thật đúng là mẹ nó khí phái, thuyền của thế giới này phân làm năm cái cấp bậc, nhỏ nhất tự nhiên là thuyền loại nhỏ, sau đó là thuyền cỡ trung, thuyền cỡ lớn, thuyền cấp Hải Thú, thuyền cấp Hải Vương. Nói như vậy, thuyền cỡ lớn đạt đến độ dài bảy mươi mét, cấp Hải Thú đạt tới một trăm mét, còn cấp Hải Vương không phải muốn tạo là tạo được, ít nhất phải dài hai trăm mét mới được xếp vào cấp Hải Vương.

Mà pháo là do Thiên Công Tộc Minh chế tạo, uy lực tương đương với một kích toàn lực của Võ Vương cấp sáu, là vũ khí áp chế trọng yếu, gặp hải tặc đoàn lớn phải dựa vào chúng nó. Số lượng hơn một ngàn cỗ hỏa pháo nhất định phải đến Thiên Công Tộc mua sắm, giá cả của một khẩu pháo cao đến dọa người, khoảng chừng hơn mười vạn lượng hoàng kim.

Khó trách, muốn xây dựng phải tốn hai mươi triệu lượng hoàng kim, bất kể là phí tổn đóng thuyền, mua pháo, mua đạn dược, tiền lương thuyền viên và công nhân đào quáng, tiền mua sắm thực vật, tiền trang bị vũ khí, cái nào cũng phải tốn một mớ tiền.

"Bạch Đà Sơn và Hắc Thiên Tông ra tất cả mười ngàn vạn lượng hoàng kim, môn phái nhất lưu ra ba ngàn vạn lượng hoàng kim, nhị lưu môn phái một ngàn vạn lượng hoàng kim, tam lưu môn phái hai trăm vạn lượng hoàng kim, không đủ thì Bạch Đà sơn và Hắc Thiên Tông chúng ta bổ sung." Đầu Đà Lão Tổ nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Vậy không biết sau khi ô kim vận chuyển về thì chia làm sao." Đây là vấn đề tất cả mọi người chú ý, đừng thấy các đại môn phái đều có sản nghiệp của chính mình, một năm kiếm tiền nhiều đến dọa người, nhưng có kiếm nhiều thì cũng không thể bỏ không! Một năm kiếm được một trăm vạn lượng thì cũng phải tiêu mất tám mươi vạn lượng. Không bỏ tiền thì làm sao phát triển môn phái? Đây là vấn đề giống như gà sinh trứng vậy.

Dạ Chi Hoàng nói: "Phân phối theo số bạc đã bỏ ra, các vị không có ý kiến gì chứ!"

Lúc này lại có người thay đổi vấn đề:"Đóng thuyền không phải chuyện ngày một ngày hai, cụ thể phải tốn thời gian bao lâu mới có thể rời bến, lúc nào có thể trở về."

Lúc này Đầu Đà Lão Tổ nói: "Vấn đề đóng thuyền chúng ta đã tìm Mại gia, tin tưởng rất nhanh sẽ xuất phát, còn khi nào trở về thì ta không dám xác định chắc chắn. Nhưng ta cam đoan, sau một năm nhất định có thể nhìn thấy ô kim."

"Trên biển rộng có rất nhiều hải tặc, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ!"

Dạ Chi Hoàng thản nhiên nói: "Chí ít có hai vị Võ tông và hơn mười vị Võ Hùng sẽ theo đội tàu, nếu như các vị muốn bỏ ít bạc hơn thì cũng có thể phải cao thủ đi theo, một Võ Vương tương đương năm mươi vạn lượng hoàng kim, Võ Hùng tương đương hai trăm vạn lượng hoàng kim."

Nói giỡn, môn phái nhị lưu bất quá mới có một hai Võ Hùng, ai sẽ nguyện ý đem trụ cột của mình ra ngoài, cho nên chuyện này chắc hẳn không có người chịu làm.

Lúc này Lạc Thi Thi có chút thịt đau, một ngàn vạn lượng hoàng kim, chính là một triệu lượng bạc, cơ hồ là một nửa tài sản Huyền Âm Môn, phải biết vừa rồi Huyền Âm Môn đã trả nợ hết vài trăm vạn lượng bạc, hơn nữa môn phái lớn như vậy mỗi một ngày ăn uống đều tốn số bạc trên trời.

Trương Hiểu Vũ buồn cười nói: "Một ngàn vạn lượng hoàng kim quăng ra ngoài, một năm có thể lợi nhuận bốn ngàn vạn lượng, chuyện tốt như vậy đi tìm ở đâu, huống chi Huyền Âm Môn cũng không phải không có bạc."

Lạc Thi Thi buồn bực nói: "Ai biết sẽ xảy chuyện gì, trên biển rộng tùy tiện xuất hiện một cơn bão lớn, sẽ làm cho tất cả hóa thành hư vô, chưa kể tới vô số đoàn hải tặc nữa."

Nói cũng đúng, Trương Hiểu Vũ sờ lên cái cằm.

"Xuy, bão táp trên biển rộng cũng không quá khủng bố, những hải tặc kia càng không cần phải nói, đội tàu có đến hai vị Võ Tông và hơn mười vị Võ Hùng."

Thấy có người khinh bỉ Lạc Thi Thi, Trương Hiểu Vũ cười lạnh mắng trả lại: "Ý ngươi là Võ Tông là vô địch thiên hạ sao, chẳng lẽ trên biển rộng không có Võ tÔng cao thủ, dường như ta nghe nói bảy người cường đại nhất trên biển đều là Võ Tông, được là Thất Võ Võ Hải, thực lực cũng không kém Lục Đại Võ Tông." Những thứ này Trương Hiểu Vũ đọc được ở một số sách hải ngoại du ký, xem ra lúc này đã vừa vặn phát huy công dụng.

"Ngươi cho rằng Võ Tông cao thủ đều là cường đạo chưa thấy qua bạc à."

Võ tông chẳng phải người sao, huống chi đội thuyền trị giá trên trăm tỷ lượng hoàng kim, ai mà không đỏ mắt, Trương Hiểu Vũ đang muốn phản bác Đầu Đà Lão Tổ ở trên đã lên tiếng.

"Tốt rồi, chuyện này quyết định như vậy, kế tiếp là tông môn giao dịch hội, mọi người cứ tự nhiên."

Lần này Huyền Âm Môn mang đến một ít dược liệu quý hiếm, như ngàn năm Phân Hà Ô, năm trăm năm Xích Âm Thảo, những thứ này do có thể luyện thành đan dược, nên giá trị rất xa xỉ. Về phần những thứ muốn đổi thì rất nhiều, chủ yếu là Huyền Âm Môn có vài phần dược phương cấp năm, nhưng tài liệu cũng chưa tìm được toàn bộ, một ít dược liệu hiếm có, chỉ có thể đến tông môn giao dịch hội thử thời vận.

"Ngàn năm huyền thiết đổi Băng Phách Thảo." Bên kia đã bắt đầu có tiếng hô, những vật phẩm được rao lên đều là bảo vật, tỷ như ngàn năm huyền thiết trị giá gấp mười lần huyền thiết bình thường, Băng Phách Thảo xếp thứ bảy mươi tám trên Linh Thảo Bảng, chỉ có ở nơi cực hàn mới có thể tìm được.

"Hiểu Vũ, ở đây có dược liệu chúng ta cần, đi qua xem thử." Lạc Thi Thi chỉ vào vị trí của một môn phái tam lưu nói.

Ừ, Trương Hiểu Vũ đứng lên đi theo sau lưng Lạc Thi Thi.

"Các vị, ta đã nói qua, ta chỉ cần Hổ Văn Thảo một ngàn năm, cái khác thì không cần." người nói chuyện là một trung niên ngoài năm mươi tuổi, trên người mang theo một tia nho khí.

Bầy ở trên mặt bàn là một cái hộp ngọc, trong hộp có đặt hai quả trái cây đỏ bừng, lớn cỡ chừng ngón cái, hình dáng tròn vo, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, người biết hàng đều nận ra đây là Chu Quả bài danh thứu sáu mươi lăm trên Linh Thảo Bảng. Năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết quả, năm trăm năm chín, nếu như chín ba ngày mà không có người ngắt lấy, sẽ tự động điêu tàn, hóa thành chất dinh dưỡng tiếp tục bồi bổ cây Chu Quả, luận độ quý trọng thậm chí không thua mười linh thảo đứng đầu. Dù sao cũng phải nắm chắc thời gian nó chín mới hái được, hơi không chú ý đã có khả năng công dã tràng.

"Không biết Hổ Văn thảo chín trăm năm thì như thế nào?" Lạc Thi Thi tiến lên dò hỏi.

Trung niên nho nhã nhìn Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi liếc, lắc đầu, "Không được, chín trăm năm kém quá xa." Tuy chín trăm năm và một ngàn năm chỉ kém một trăm năm, nhưng trong thảo dược có một cái định lý, một ngàn năm là một cái cột mốc, phải vượt qua nó thì mới có sự biến đổi về chất. Cho dù chín trăm chín mươi chín năm cũng không được.

Lạc Thi Thi có chút thất vọng, Huyền Âm Môn có một dược phương cấp năm, gọi là Ngũ Khí Triều Nguyên đan, sau khi sử dụng có thể cho làm cho nguyên lực tăng vọt trong nháy mắt, phát huy ra thực lực vượt xa bản thân, thời gian có thể đạt tới một phút đồng hồ. Nhưng mà nó cần phải có năm loại thảo dược, đến nay chỉ tìm được bốn loại, thật vất vả mới thấy được loại thứ năm, nhưng không cách nào đổi đến, không thể không nói làm cho người ta vô cùng bất đắc dĩ và tiếc nuối.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio