Công Dương Cực lạnh lùng nói:"Khi nào thì đến phiên ngươi khoa tay múa chân đối với ta, ai cho ngươi mượn lá gan này".
Tại Thần Sa phủ này, ảnh hưởng của lão tổ tông còn rất lớn, Hách Liên Xuân Thủy vội im bặt né sang một bên.
"Thuần Tử Thánh, ngươi vẫn nghĩ như vậy hả". Công Dương Cực chăm chú nhìn Thuần Tử Thánh hỏi lại.
Thuần Tử Thánh gật gật đầu nói:"Đúng vậy, lão tổ tông, ta không đồng ý với biện pháp của người".
"Tốt lắm, không cần ngươi ta cũng có thể giải quyết được tiểu tử cuồng vọng này, Tác nhi, ngươi cũng không cần động thủ".
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói:"Xem ra ngươi cả đời cũng chưa từng nếm qua cái gì là mệt mỏi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thời đại của ngươi đã qua rồi".
Sau đó thân hình hắn lóe lên rồi trong nháy mắt đã xuất hiện trên không trung phía ngoài đại sảnh.
Công Dương Cực tu luyện đã hơn một trăm bốn mươi năm, tu vi đã đạt tới ngũ cấp Võ tông, nguyên lực thâm hậu không thể tưởng tượng được. Dưới chân hắn thanh sắc quang mang hơi lóe lên, khẽ nhấc nhân rồi thấp thoáng một cái hắn đã đứng đối diện với Trương Hiểu Vũ rồi.
Không hổ là Võ tông cường giả, luận về tốc độ so thì so với mình còn nhanh hơn không ít, bất quá chỉ nhìn vào tốc độ là chưa được, muốn đánh bại Trương Hiểu Vũ thì trước tiên phải phá vỡ được Thần ma thể lực đã.
"Tiểu tử, chịu chết đi! Cực phong ba". Trên quải trượng của Công Dương Cực phong kình màu xanh lượn lờ rồi mạnh mẽ lào về hướng Trương Hiểu Vũ, thanh sắc quang mang thật lớn trong nháy mắt hóa thành một làn sóng kình vô cùng khủng bố.
Lão đầu này so với chưởng môn Hắc Liên phái thì còn mạnh hơn không ít, đại khái là tương đương với Nhạc Phong, Trương Hiểu Vũ sau ra tính ra thực lực của Công Dương Cực thì trong lòng đại định.
Hai tay một mảng tối đen, Trương Hiểu Vũ ở dưới ánh mắt giật mình của mọi người vươn tay đẩy về hướng sóng kình, bày ra tư thế Thiên vương thác tháp.
Oành đùng đùng!
Công kích cuồng bạo giống như kinh đào hãi lãng, sóng sau xô sóng trước, một ngọn sóng kình cao quá đầu người lao về phía Trương Hiểu Vũ nhưng lúc này Trương Hiểu Vũ tứ bình bát ổn đứng ở không trung, giống như một dãy đá ngầm đứng sừng sững trăm ngàn năm mặc cho sóng to gió lớn cọ rửa thân thể.
Hách Liên Xuân Thủy và ba vị tộc trưởng kia giờ phút này cảm thấy có chút may mắn vì đã có cùng lập trường với Phủ chủ, từ tình thế hai người giao thủ thì xem ra Trương Hiểu Vũ không phải là kẻ yếu, mặc kệ là khí chất trầm ổn hay là có thể đón đỡ nhất kích của lão tổ tông mà không hề dao động, người như vậy nhìn thế nào cũng không thấy giống như một Võ hùng bình thường.
Ồ, Công Dương Cực kinh ngạc, nhất kích mười thành lực đạo của ngũ cấp Võ tông ít nhất cũng có thể làm cho Đỉnh phong Võ hùng trọng thương thậm chí là tử vong. Không biết tiểu tử trước mắt này đến tột cùng là có cái gì cổ quái. Bất quá mới ngăn trở một kích đầu tiên của hắn vẫn chưa là gì, công kích chân chính vẫn còn phía sau, Công Dương Cực ổn định cảm xúc rồi lại đánh ra đệ nhị chiêu.
"Cực phong ba, xà hình trùng kích!".
Phong kình đầy trời đột nhiên ngưng tụ lại, nó quanh co khúc khuỷu giống như một con đại xà rồi không ngừng du động, thanh thế càng ngày càng lớn, đến cuối cùng nó rít lên một tiếng chói tai rồi lao lại đây.
Trên người quần áo bị kình phong đáng sợ thổi bay phất phới, Trương Hiểu Vũ không cần thể nghiệm cũng biết chiêu này tuyệt đối là khủng bố dị thường, nếu bị đánh trúng người thì cho dù là huyền thiết cũng không chừng bị xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Ngàn cân treo sợi tóc, Trương Hiểu Vũ né sang một bên, tay phải vươn ra chế trụ cổ đại xà rồi thuận thế đẩy đi, một chiêu mượn lực này kêu là Tứ lạng bạt thiên cân.
Phập, một màn kinh người xuất hiện, sân quảng trường trong nháy mắt bị xuyên xuống thành một cái đại động sâu không lường được, cẩn thận nghe rõ ràng vẫn còn có tiếng âm thanh chấn động vọng lên, điều đó chứng tỏ kình lực vẫn chưa tan, vẫn đang lao xuống phía dưới lòng đất.
"Cực phong ba: điểu hình trùng kích!".
Quải trượng trên tay Công Dương Cực lại về phía Trương Hiểu Vũ, một vòng phong kình chuyển hóa thành một đầu quái điểu thật lớn ròi chấn động hai cánh lao đi.
Lại là chiêu Tứ lạng bạt thiên cân, Trương Hiểu Vũ cầm đầu quái điểu lấy cánh tay cùng bả vai làm điểm tựa mà đột nhiên ra lực.
Cát!
Thân thể quái điểu không khỏi bị hất đi bất quá một đôi lợi trảo đã túm được vai Trương Hiểu Vũ mà mang theo hắn bay ra ngoài.
Cơ hội tốt, xem ngươi có chết không, trong đôi mắt đục ngầu của Công Dương Cực tuôn ra duệ mang kinh người, quải trượng giơ cao lên sau đó cực nhanh quật xuống người Trương Hiểu Vũ.
"Cực phong ba: ngư hình trùng kích!".
Phong kình dần dần dao động càng mạnh hơn theo sau hóa thành một con cá lớn vẫy cái đuôi điên cuồng lao vào ngực Trương Hiểu Vũ.
"Thiên lôi ấn". Trương Hiểu Vũ hét to thành tiếng. Nguồn:
Một đạo lôi quang mãnh liệt xuyên qua hư không, thẳng tắp lao vào miệng con cá lớn rồi chui ra từ vĩ bộ, xoay tròn rồi bắn nhanh về hướng Công Dương Cực vẻ mặt đang mờ mịt.
Chiêu này quá đột nhiên, Công Dương Cực có chút trở tay không kịp.
Trên đầu quải trường làm từ kim loại hai màu xanh đen lúc này ngưng tụ Phong nguyên lực nồng đậm, ở đầu trượng hình thành một mũi nhọn, vẻ mặt Công Dương Cực đầy dữ tợn, hắn giơ quải trượng lên điểm trúng vào lôi quang đã gần trong gang tấc.
Đùng!
Một tiếng nổ to vang lên, lôi quang trong nháy mắt tan đi nhưng Công Dương Cực cũng thân bất do kỷ bắn đi, tựa như một mũi tên rời cung.
"Lão tổ tông!" Công Dương Tác không thể tin được hô to thành tiếng.
Lại một đạo lôi quang nữa phá tan quái điểu, Trương Hiểu Vũ thoát ly trói buộc.
Công Dương Cực tuy rằng là ngũ cấp Võ tông nhưng mà Thiên lôi ấn của Trương Hiểu Vũ cũng là xưa đâu bằng nay, chẳng những đạt tới chín phần hỏa hậu mà hơn nữa bởi vì Phong Lôi tề tụ nên sớm đã vượt qua Thiên cấp tiểu thừa vũ kỹ và đang hướng về Thiên cấp trung thừa vũ kỹ đi tới.
"Thiên vũ ấn". Thiên lôi ấn sau khi xuyên qua cá lớn mà tiêu hao mất tam thành năng lượng, sau đó lại bị Công Dương Cực dùng quải trượng điểm trúng nên đã mất đi ít nhất mất năm thành năng lượng rồi. Hai thành cuối cùng thì có ít nhất có một thành đã bị hộ thể nguyên lực tiêu hao đi, cho nên Công Dương Cực cho dù bị trúng Thiên lôi ấn thì nhiều nhất cũng chỉ bị thương nhẹ thôi, còn chưa mất được cái mạng già.
Vô số tia chớp màu lam như lưu tinh phô thiên cái địa truy đuổi sau lưng Công Dương Cực, tràng cảnh cực kỳ hòanh tráng, giống như mưa sao băng vậy.
Phanh, thân thể lão va chạm với giả sơn ở phía đông quảng trường, núi giả lập tức sụp đổ.
Mặt Công Dương Cực đỏ bừng, quải trượng trong tay hóa thành từng đạo huyễn ảnh đánh về phía vô số lưu tinh điện mang kia.
Trương Hiểu Vũ khẽ nhếch miệng, tay phải đánh ra chiêu Thiên Vũ ấn tiếp theo.
Đùng bốp, đùng bốp!
Điện mang thật sự rất nhiều, Công Dương Cực lại bị thương, cái này làm cho khí tức của lão vẫn không thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, việc vẫn bị vây đánh làm cho tâm thần lão không yên, do đủ loại nguyên nhân ảnh hưởng nên quải trượng trong tay chậm dần, nhất thời một tia điện mang đánh vào trên hộ thể nguyên lực khiến cho lão phải lui ra sau một bước.
Tuy nhiên một bước này lại có hậu quả khôn lường, ngay lúc lão lui ra phía sau ít nhất có hơn mười tia lưu tinh điện mang vượt qua được quải trượng huyễn ảnh đánh lên trên hộ thể nguyên lực.
Mỗi lần hộ thể nguyên lực bị công kích, mặt Công Dương Cực đều trắng bệch đi một phần, động tác cũng chậm lại.
"Hồn cực!".
Đột nhiên, từ trong cơ thể Công Dương Cực có mấy đạo quang hoàn hình tròn tuôn ra, đám quang hoàn hình tròn này lần lượt thay đổi nganh dọc rồi hình thành một cái hình tròn đem Công Dương Cực bảo hộ ở trong đó, hơn nữa trong nháy mắt đã bành trướng hẳn lên.
Tạp sát, rắc!
Mặt ngoài quang hòan xuất hiện hơn mười cái khe rất sâu nhưng toàn bộ lưu tinh điện mang đều biến mất, ngay sau đó từ từ trong quang hoàn bay ra vô số phong nhận tốc độ cao, các phong nhận này xoay tròn rồi bắn nhanh về hướng Trương Hiểu Vũ.
"Lôi thiểm!" Trương Hiểu Vũ hóa thành ánh sáng màu lam né tránh phong nhận tập kích.
Công Dương Cực giận dữ hét to:"Tiểu tử, lão phu còn chưa từng bị đánh thảm như thế, hôm nay ngươi không thể không chết, Hồn cực áo nghĩa: Nguyệt khuyết".
Lấy Công Dương Cực làm trung tâm, quang hoàn hình tròn hóa thành lợi nhận vô kiên bất tồi, chỉ thấy giả sơn cùng các công trình kiến trúc xung quanh tỏng nháy mắt đều biến thành bụi phấn.
Hắc Ma thủ đánh lên trên quang hoàn, hỏa tinh văng tung tóe khắp nơi, thân hình Trương Hiểu Vũ cũng bị hất văng đi, thì ra quang hoàn ở trên cao xoay tròn, lực cắt mãnh liệt tuyệt đối có thể cắt đứt huyền thiết.
Lôi thiểm!
Lôi thiểm, lôi thiểm!
Không cứng đối cứng với quang hoàn, thân hình Trương Hiểu Vũ như thiểm điện từng bước tiếp cận Công Dương Cực, khi còn cách đối phương khoảng ba mươi bước thì Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: Đến lúc rồi !
Hắn đứng từ xa nhằm vào Công Dương Cực đánh ra một quyền.
"Thất sát quyền áo nghĩa: Sát thần!".
Quyền kình chưa tới mà sát khí đã ập tới trước, sát khí đậm đặc tuy không nhìn thấy nhưng đã đánh tan nát quang hoàn, cái này lập tức truyền đến Công Dương Cực.
Cái gì? Vẻ mặt Công Dương Cực trong nháy mắt thiên biến vạn hóa, công kích của quang hoàn không tự chủ được chợt chậm lại.
Oanh, Thất sát quyền kình theo sát sau đó lập tức đánh tan hộ thể nguyên lực của đối phương, ngay mặt đánh trúng ngực Công Dương Cực, tiếng xương cốt cách gẫy nát vang lên mười phần rõ ràng.
Có vẻ Công Dương đã bị thương rất nặng vì quang hoàn lập tức tan rã đi thành Phong nguyên khí tối thuần túy. Trương Hiểu Vũ thuấn đi đi tới trước người Công Dương Cực, chân phải đạp lên trên người hắn nói:"Lão già này, ngươi nói ta nên giết ngươi hay là không nên giết".
Công Dương Cực sắc mặt xấu hổ, lúc trước hắn còn nói cái gì sẽ giết Trương Hiểu Vũ, không thể ngờ được mới không bao lâu sau chính mình đã ngã xuống dưới chân kẻ khác, điều này làm cho hắn thực sự bị đả kích.
"Không có khả năng, lão tổ tông sao có thể thua được chứ, cái này tuyệt đối là không có khả năng". Công Dương Tác không tiếp thụ được chuyện này, có chút nói năng lộn xộn.
Thuần Tử Thánh thấp giọng thở dài một hơi, cái này có gì đâu chứ? Nếu đối phương dễ giải quyết như vậy thì ta cũng đâu cần giao hảo với hắn, thật sự là càng già càng cố chấp mà, khó trách Thần Sa phủ năm đó ở trên tay lão đầu này không lớn mạnh nổi.
Trương Hiểu Vũ nói:"Thế giới này vốn là thế giới của kẻ mạnh, hiện tại ta mạnh cho nên ngươi là thực vật, ta đoạn một tay ngươi là được".
Lam quang lóe lên rồi tay phải Công Dương Cực đứt tận gốc, chỗ gãy chỉ thấy điện quang lóe ra mà không có một tia máu tươi nào.
Mặt Công Dương Cực tái nhợt, mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, bất quá bối phận lão tổ tông làm cho hắn không dám kêu lên một tiếng nào.
"Còn ngươi nữa, nếu ngươi đã muốn ta tự đoạn nhất chỉ thì hiện tại nên như thế nào đây?" Trương Hiểu Vũ híp mắt nhìn về phía Công Dương Tác nói.
Công Dương Tác ngoan thanh nói:"Cùng lắm thì ta tự đoạn nhất chỉ".
"Ha ha!" Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói:"Ta có nói cho ngươi đoạn nhất chỉ sao? Lưu lại một chân đi".
Công Dương Tác nghe vậy sắc mặt đại biến, oán độc nói:"Thật ngoan độc, chẳng lẽ khi dễ Thần Sa phủ chúng ta không có người sao?".
Đưa mắt quét qua một vòng, Trương Hiểu Vũ nói:"Không cần sử dụng thủ đoạn nhỏ đó, Trương Hiểu Vũ ta ngay cả Đầu Đà lão tổ còn không sợ, nếu ngươi thật sự muốn gia tộc của người bị diệt môn thì cứ việc đến đây, ta xem ở đây có ai có thể giết được ta".
"Ngươi!" Công Dương Tác đưa tay chỉ vào Trương Hiểu Vũ mà nói không nên lời.
Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nói:"Còn không động thủ đi, để ta phải tới giúp ngươi sao?".
Một chân đối với một võ giả mà nói quá mức trọng yếu, mất chân thì sức chiến đấu ít nhất đã bị suy yếu mất bảy thành, nếu Công Dương Tác tự đoạn một chân thì ngày sau cũng sẽ không còn tiềm lực gì nữa, nghĩ như vậy một chút, hắn quay đầu thê lương nói:"Phủ chủ, chẳng lẽ ngươi thực nhẫn tâm để Thần Sa phủ bị kẻ ngoài khi dễ đến cùng vậy sao".
Hô, một tia hỏa diễm màu đỏ lóe lên rồi bắn vào đùi phải Công Dương Tác.
Công Dương Tác hét thảm một tiếng, hắn không thể tưởng được người động thủ lại là Thuần Tử Thánh nên không kịp né tránh, hỏa diễm cực nóng trong nháy mắt công phu đã đem đùi phải hắn thiêu cháy thành than.
"Ngươi hại lão tổ tông không nói, nay lại còn muốn hại cả những người khác sao, kết cục này hoàn toàn là do ngươi gieo gió gặt bảo, người đâu, bắt hắn dẫn đi cho ta". Thuần Tử Thánh không chút cảm tình nói.
Chuyện lại kết cục như vậy, Trương Hiểu Vũ có lưu lại uống rượu cũng mất hứng nên hắn nhất thời nhìn Thuần Tử Thánh cáo từ nói:"Thuần Tử huynh, ngươi cũng không cần cố ý giao hảo với ta nữa, con người của ta thật không đáng đâu, về sau nếu Thần Sa phủ không chọc tới ta thì ta tự nhiên cũng sẽ không tìm tới gây phiền toái".
Thuần Tử Thánh cười khổ nói:"Hôm nay làm cho Trương huynh đệ chê cười rồi".
"Tốt lắm, ta xin cáo từ !". Hắn đã đi hơn mười ngày rồi, hiện tại trở về mất đại khái bảy tám ngày gì đó là có thể quay về đến Huyền Âm Môn.
Thuần Tử Thánh gật gật đầu cũng không giữ lại. Thân hình hóa thành lam quang, Trương Hiểu Vũ rất nhanh biến mất ở trên không Thần sa thành hướng về phương bắc bay đi cực nhanh.
Công Dương Nhược và Hách Liên Hồng đều nhìn về phía bóng đen rất nhanh biến mất kia mà bất tri bất giác ngây người.