Thần Ma Cửu Biến

chương 460: hảo đại uy phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nàng ở nơi này!", hai bên trái phải Bạch diện thanh niên có người chỉ vào cổ điển mỹ nữ đang ở câu cá phía dưới nói.

Bạch diện thanh niên đưa ánh mắt dò xét qua rồi sắc mặt lập tức trầm xuống, cổ điển mỹ nữ kia và một thanh niên tóc nâu đang ngồi cười nói với nhau.

"Dám trêu chọc thê tử tương lai của ta, tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!" Bạch diện thanh niên rít lên từ khe hai hàm răng, vẻ dữ tợn không gì sánh được.

Đám người phía sau bạch diện thanh niên đều lộ ra vẻ hả hê, bọn họ đã xem qua nhiều lần tình địch của thiếu thành chủ bị đánh chết, nữ bằng hữu cũng bị thiếu thành chủ cướp đi.

"Ngươi bình thường đều tới nơi này câu cá phải không?" Trần Băng và Thủy Lê Nhi ngồi cách nhau một thước, mắt nhìn mặt nước ôn hòa nói.

Thủy Lê Nhi trên mặt vẫn duy trì vẻ mỉm cườinhàn nhạt nói: "Đúng vậy! Ta mỗi tháng đều tới Thiên Bộc Hồ một lần, ở chỗ này có thể làm cho ta cảm thụ được được thiên nhiên đẹp thế nào".

"Nhưng một mình thì quá tịch mịch đi!".

"Không sao, năm đó ngươi bị người ta bán đứng là do chuyện gì xảy ra". Thủy Lê Nhi hỏi.

Trần Băng khẽ cười nói: "Đó là thế lực ngư nhân của Hải Thần Thiên Cung, tại Mê Vụ Chi Hải bọn chúng đánh lén ta bất quá lại làm cho ta may mắn tiến vào được Thần Ma Cốc, trong Thần Ma Cốc ba năm tương đương với một tháng ở ngoại giới, ta ở bên trong đó tu luyện đến Thiên Tôn cảnh giới". T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Thần Ma Cốc, ta hình như đã nghe nói qua về địa phương này rồi, có người nói bên trong đó là phần mộ của Thần Ma hả". Thủy Lê Nhi nghọe đầu suy nghĩ một chút rồi nói.

"Không sai, bên trong người chết đều là thần thánh phi thường cường đại, ngay chỉ đứng gần xương cốt đã khiến ta cảm thụ được áp lực vô cùng ".

Thủy Lê Nhi đột nhiên nói: "Ngươi muốn theo đuổi ta hả!".

Trái tim Trần Băng giờ khắc này như muốn ngừng đập, hắn hít thật sâu một hơi thở rồi cười khổ nói: "Vẫn bị muội nhìn ra rồi, ta vừa thấy mặt muội là đã bị hấp dẫn rồi, ta cảm giác người ta muốn tìm chính là muội".

"Ngươi cũng không tệ lắm, so với đám người theo đuổi ta kia thì chân thành hơn, bất quá tình cảm thì cần được chậm rãi bồi dưỡng, nói không chừng sau này ta sẽ thích ngươi đó".

Đối phương vừa nói như thế, Trần Băng liền biết hiện nay nàng đối với mình còn chưa có cảm giác gì, bất quá có một khởi đầu như vậy cũng không tệ, hắn tin tưởng mình cuối cùng sẽ thành công.

"Đáng tiếc là hắn không còn cơ hội nữa!", một thanh âm lạnh lẽo chợt từ trên trời vọng xuống.

Thủy Lê Nhi ngẩng đầu lên thì thấy trên đầu có một con thuyền xa hoa lơ lửng trên đó, một bạch diện thanh niên anh tuấn nhưng đầy tà khí đang đứng ở đầu thuyền nhìn xuống nói.

"Ngươi là ai?".

"Ta là phu quân tương lai của muội, Thủy Lê Nhi". Bạch diện thanh niên nhìn Thủy Lê Nhi nói.

Thủy Lê Nhi cau mày nói: "Xin lỗi, ta không nhận ra ngươi nên không có khả năng là thê tử của ngươi được, mời ngươi đi đi, không nên quấy rầy chúng ta".

"Là hay không là thê tử của ta hẳn là nên do Đường Dương ta nói mới tính, Thủy Lê Nhi tiểu thư". Bạch diện thanh niên đi một bước hướng về phía Thủy Lê Nhi nói.

Thủy Lê Nhi nghe bạch diện thanh niên nói hắn là Đường Dương thì biến sắc nói: "Ngươi là thiếu thành chủ Sí Hỏa Thành Đường Dương sao, ta đây càng không muốn trở thành thê tử của ngươi, cũng không muốn có quan hệ gì với ngươi cả".

Đường Dương từ từ đi tới gần Thủy Lê Nhi, chợt trên đường xuất hiện thêm một bóng người, đó là một phổ thông lão bà ăn mặc y phục màu xám không có gì bắt mắt.

"Xin lỗi, thiếu thành chủ Đường Dương, ngươi không thể đi về phía trước được nữa". Lão bà thản nhiên nói.

Đường Dương hai mắt hơi nheo lại, hắn thấy lão bà này không đơn giản, dĩ nhiên là một Đại đế cao thủ, bất quá hắn cũng không đặt vào trong mắt vì hắn chính là một vị Đại đế, tại khu vực Tây bắc cũng có thể bài đến trong Top 100.

"Bà có biết ngăn trở Đường Dương ta thì sẽ có hậu quả gì không?" Đường Dương nhe răng cười nói.

Trong mắt lão bà hiện lên thần sắc phức tạp nhưng vẫn nói: "Xin không nên bức bách ta, ngươi đường đường là thiếu thành chủ Sí Hỏa Thành hẳn là không đến mức đi gây khó dễ cho người thường như chúng ta chứ!".

"Không có ý tứ, ta lại thích nhất là đánh chết người thường, cút đi cho ta". Trong tay Đường Dương chợt xuất hiện một cây ám hồng sắc trường côn, mặt trên điêu khắc rất nhiều hoa văn cổ phác, hỏa quang rừng rực lượn lờ ở phía trên, theo cánh tay Đường Dương chém ra mà quét về phía lão bà.

Không ngờ Đường Dương không hề có dấu hiệu mà liền đã động thủ, lão bà vội vung chưởng ra đón lấy trường côn.

"Cẩn thận!" Trần Băng hiểu rõ ràng về mức độ phá hoại khi Võ đế cao thủ chiến đấu, càng không cần phải nói về cao thủ trình độ Đại đế giao chiến nên lập tức kéo tay Thủy Lê Nhi thối lui ra xa.

Ầm ầm, tiểu đảo lắc lư không ngừng, hồ nước phụ cận cũng nhộn nhạo khởi kinh đào hãi lãng, phảng phất như có con thủy quái đáng sợ xuất hiện.

Lão bà kêu lên một tiếng đau đớn rồi liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước, mỗi một bước hạ xuống đều khiến cho mặt đất sụp đổ, thổ thạch nổi lên cuồn cuộn, qua đó có thể thấy được lực đạo này hung mãnh bao nhiêu.

Đưa ánh mắt tàn nhẫn nhìn về hướng Trần Băng, thấy hắn dám lôi kéo tay Thủy Lê Nhi thì bạch diện thanh niên nhếch miệng cười nói: "Tiểu tử kia, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, bất quá cũng chỉ thế thôi, xuống địa ngục đi!" Nói xong trường côn nhằm về hướng Trần Băng đâm tới, tốc độ mau lẹ tuyệt luân.

Lão bà thầm kêu không ổn, không nói trường côn này có khả năng ngộ thương đến tiểu thư mà Trần Băng bị giết thì Ma đế kia có thể trách tội bà ta nữa.

"Chậm giết người đã", trong tay lão bà có một thanh đại đao răng cưa lắc mình ngăn ở trước người Đường Dương.

Đường Dương cả giận nói: "Muốn chết hả! Như vậy thì chớ có trách ta".

Côn đao giao tiếp, Trần Băng và Thủy Lê Nhi trực tiếp bị dư ba đánh bay đi ra ngoài vài trăm thước, cũng may là trên người Trần Băng xuất hiện một tầng quang tráo mà tiêu giảm đi rất nhiều lực đạo rồi.

Cả tòa tiểu đảo đột nhiên bị tách thành hai nửa, nước hồ phóng lên cao khiến rất nhiều người bị hấp dẫn mà đem ánh mắt hiếu kỳ chú ý tới tình huống bên này.

Phun ra một ngụm tiên huyết, lão bà áo lảo đảo, dáng dấp chật vật quát to lên: "Đường Dương, ca ca tiểu thư nhà ta là đệ tử Quy Nguyên Phái, lẽ nào ngươi một chút tình cảm cũng không nói đến".

"Chính là một đệ tử Quy Nguyên Phái, có gì ghê ghớm chứ, huống chi ta và tiểu thư ngươi kết thành thân gia thì đây là tình cảm lớn nhất cho các ngươi rồi còn gì".

Nghe vậy đưa mắt nhìn về phía tiểu đảo đối diện, lão bà vội la lên: Ma đế, ngươi sao còn chưa ra, nếu ngươi không tới thì bằng hữu của ngươi sẽ chết tại đây đó.

Đường Dương chú ý tới ánh mắt lão bà nhưng vẫn cười nói: "Không cần nhìn nữa, ngày hôm nay ai tới cũng vô dụng thôi, nữ nhân mà Đường Dương ta muốn chưa từng thất thủ lần nào đâu".

"Phải? Hảo đại uy phong quá, ta đây ngược lại muốn nhìn xem Đường Dương ngươi có bao nhiêu đại bản lĩnh mà dám kiêu ngạo ở trước mặt ta ". Một thanh âm lãnh liệt đột nhiên truyền tới.

Đường Dương nghiêng đầu âm trầm nói: "Bằng hữu, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác, bằng không chịu không nổi hậu quả đâu".

"Thiếu thành chủ, người nọ để ta đi giải quyết". Lúc này chợt có một đạo nhân ảnh từ trên trời lao xuống đứng cạnh Đường Dương, đó là một hắc y lão giả.

Chợt nước hồ phóng lên ngập trời, một hồng bào thanh niên cưỡi sóng nước vô thanh vô tức xuất hiện đối diện Đường Dương.

"Hiểu Vũ!" Trần Băng thở phào một hơi nói, có Hiểu Vũ thì sẽ vô sự thôi, đối phương là một trong Nguyên thủy tinh tam đại đế mà.

Thủy Lê Nhi nhẹ giọng nói: "Người nọ là bằng hữu của ngươi hả?".

Trần Băng gật đầu nói: "Hắn và ta đều từ Nguyên tinh đến".

"Đường Dương là thiếu thành chủ Sí Hỏa Thành, cậu hắn là một trong ba chấp sự trưởng của Thái Nhất Môn nên cái này khả không dễ làm đâu". Thủy Lê Nhi cau mày, luận về thực lực mà nói, nhiều người lợi hại hơn Đường Dương nhiều thế nhưng lại rất ít kẻ dám đắc tội hắn, chỉ là một cái danh thiếu thành chủ đã đủ để cho đại bộ phận Đại đế cao thủ tránh lui ba thước, huống chi cậu đối phương còn là cao tầng của Thái Nhất Môn nữa.

"Hẳn là không có việc gì đâu!", Trần Băng cũng không xác định lắm, hắn đã nghe Trương Hiểu Vũ nói qua, Thái Nhất Môn là một trong lục đại môn phái, chấp sự trường là đê giai Võ thánh, địa vị so với thành chủ cao hơn không biết bao nhiêu.

Lão giả chú ý tới việc Trương Hiểu Vũ mặc chiến bào đỏ sậm cùng với trên ngực trái có nhị tinh huân chương chiến sĩ thì ánh mắt nhất ngưng nói: "Ngươi là đệ tử Chiến thần cung ".

"Hãy bớt sàm ngôn đi, dám chú ý tới nữ bằng hữu của bằng hữu của lão đại ta, thực sự là chán sống rồi". Loại chuyện náo nhiệt này Tiểu Hỏa thích nhất, nó lập tức chạy tới châm lửa.

Thủy Lê Nhi nghe vậy thì mặt đỏ lên, tiểu trư này sao lại thích nói bậy như vậy chứ, ta thành nữ bằng hữu của bằng hữu của lão đại ngươi lúc nào.

Đường Dương xem thường nói: "Thì là ngươi là đệ tử Chiến thần cung, khuyên ngươi nên cút đi cho ta". Thấy thực lực Trương Hiểu Vũ còn cao hơn cả hắn nên hắn thoáng có chút kiêng kỵ nói.

Nhếch miệng cười, Trương Hiểu Vũ nói: "Tên Đường Dương ngươi khi ta vừa tới Nguyên thủy tinh cũng đã nghe nói rồi, bất quá nếu đã có ngày hôm nay thì ta sẽ giết ngươi".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio