Thần Ma Cửu Biến

chương 463: tiểu hỏa tiến giai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Hiểu Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì không ".

"Ngươi đánh chết Đường Dương, phụ thân hắn là Đường Liệt đã đến Vạn Niên Đường treo giải thưởng, hiện nay có một chi đội mười ba người đang ở Thiết Huyết Thành chờ ngươi".

Vạn Niên Đường, Trương Hiểu Vũ chưa từng nghe nói qua, càng không biết thực lực các thành viên trong đó nên không khỏi nghi hoặc nhìn Tụ Thủy Đại Đế muốn nghe hắn giới thiệu một chút.

Tụ Thủy Đại Đế cười nói : "Ta đã quên nói cho ngươi, thành viên Vạn Niên Đường cũng không phải là thiên tài nhưng là các Đại đế đứng đầu về sống lâu nhất, trình độ đại khái tương đương với hạch tâm đệ tử của lục đại môn phái, có khả năng là mạnh hơn một chút".

Các Đại đế sống lâu nhất, trong lòng Trương Hiểu Vũ có cân nhắc hỏi lại: "Có ai đạt đến trình độ nguyên lực hóa hình và đột phá huyệt khiếu hay không ". Nếu có thì như vậy sẽ cần bàn bạc kỹ hơn, bất quá loại trình độ này hẳn là cứ không phải có thời gian là giải quyết được, cần có đại cơ duyên và đại vận khí cùng với ngộ tính, thiếu một thứ cũng không được.

"Cái này thì ngươi yên tâm, tuyệt đối không có, toàn bộ Vạn Niên Đường cũng chỉ có vài người lĩnh ngộ đến đệ nhất giai đoạn của Vạn vật hô hấp thôi". Tụ Thủy Đại Đế bảo đảm nói.

Trương Hiểu Vũ tạ ơn nói: "Đa tạ".

Tụ Thủy Đại Đế lắc lắc đầu nói: "Ngươi đã cứu tôn nữ Thủy Lê Nhi của ta, ta phải tạ ơn ngươi mới đúng? Huống chi với thực lực của ngươi, cho dù ta không nói trước cho ngươi thì cũng không có vấn đề gì ". Lúc trước khi chưa thấy Trương Hiểu Vũ hắn còn có chút lo lắng, bất quá sau khi nhìn thấy đối phương thâm bất khả trắc, so với trong tưởng tượng của hắn còn cường đại hơn rất nhiều.

"Ta đi trước đây, mặc kệ thế nào, cẩn thận vẫn hơn". Tụ Thủy Đại Đế tối hậu nhắc nhở Trương Hiểu Vũ một chút sau đó đi vào Truyền tống trận.

Nhìn Truyền tống trận phát ra quang mang Trương Hiểu Vũ khẽ cười, Vạn Niên Đường cao thủ, thật đúng là để mắt đến mình, bất quá ngươi thất vọng rồi, Đường Liệt.

Trở lại nơi ở, Lạc Thi Thi hỏi: "Làm sao vậy, Hiểu Vũ".

"Một chút việc nhỏ thôi!" Trương Hiểu Vũ không thèm để ý nói.

Nga, tam nữ biết khẳng định có việc, bất quá cho dù là đại sự Trương Hiểu Vũ cũng mặt không đổi sắc, tự nhiên là các nàng đều không lo lắng.

"Được rồi, Tiểu Hỏa Tiểu Hắc mấy ngày nay thế nào mà không thấy đâu". Trương Hiểu Vũ có chút kỳ quái hỏi, bình thường hai con thú kia cứ hai ba ngày lại tới đây một lần.

Yêu Dạ nói: "Ngày hôm trước Tiểu Hỏa nói hắn cảm giác có dấu hiệu sắp đột phá rồi!".

"Tiểu Hỏa muốn đột phá, đó chính là bát giai hoang thú đó", Trương Hiểu Vũ trong lòng cả kinh nói rồi lại mừng như điên, mấy trăm năm ở chung với nhau, hắn đã sớm coi Tiểu Hỏa trở thành đệ đệ mình rồi, nếu như nó thực sự trở thành bát giai hoang thú thì có thể biến hóa thành nhân hình rồi.

"Chúng ta đi xem đi". Trương Hiểu Vũ nhìn tam nữ nói.

Ngọn núi Trương Hiểu Vũ cư ngụ rộng tới hơn mười dặm vuông, chỗ mấy người ở chỉ là một tòa núi cao nhất trong đó, còn lại đại bộ phận địa phương đều là khe núi và rừng cây.

Trong phụ cận một chỗ sơn động, Tiểu Hỏa béo phì đang ngồi chồm hổm ở đó ngẩng đầu nhìn trời mà phun ra nuốt vào cự lượng thiên địa nguyên khí, Tiểu Hắc thì ngồi cách đó không xa canh chừng.

"Ngươi cả ngày lười biếng, ăn ngon ngủ kỹ, nghĩ không ra đi sau lại vượt trước đột phá trước cả ta, thực sự là làm cho người ta không nói được lời nào cả mà". Tiểu Hắc trong lòng tuy rằng khó chịu, bất quá vẫn tỉ mỉ tra xét bốn phía đề phòng có người đến quấy rối.

Theo thời gian trôi qua, tốc độ Tiểu Hỏa phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí càng lúc càng nhanh, đến tối hậu một đạo thiên địa nguyên khí hình thành năng lượng từ trên trời giáng xuống rồi bị Tiểu Hỏa hít vào trong miệng.

"Thật mạnh vô cùng... xem ba động thì xem ra khoảng cách tới lúc đột phá cũng không xa nữa". Trên bầu trời, bốn đạo lưu quang bắn tới, hắc thanh niên trong đó lẩm bẩm nói.

Lạc Thi Thi che miệng cười nói: "Tiểu Hỏa mập mạp trông thập phần khả ái, không biết sau khi biến hóa thì nó lựa chọn bộ dáng gì nữa".

Lý Tú trong ánh mắt lóe quang mang nói: "Để hắn biến thành đại hài tử bảy tám tuổi đi!".

Trương Hiểu Vũ đảo cặp mắt trắng dã kỳ quái nói: "Tú nhi, muội đây là có ý gì ".

"Người ta chỉ là tùy tiện nói thôi mà sư phụ". Lý Tú đỏ mặt nói.

Yêu Dạ nhìn đôi thầy trò này, khóe miệng câu dẫn ra vẻ gợi cảm trêu chọc nói: "Tú nhi có đúng là muốn sinh nhi tử cho sư phụ ngươi hay không. "Sư nương, nào có!" Lý Tú trong lòng đại xấu hổ nhưng lại chợt len lén liếc mắt nhìn Trương Hiểu Vũ nói.

Trương Hiểu Vũ cười hắc hắc, cũng không thèm để ý đến Lạc Thi Thi và Yêu Dạ đang nhìn hắn mà nhẹ nhàng ôm Lý Tú vào trong lòng, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng thấp giọng nói: "Tối hôm nay sư phụ ăn tươi nuốt sống muội có được hay không".

Lý Tú dúi đầu vào trong lòng Trương Hiểu Vũ nói: "Tất cả đều nghe sư phụ cả". Thật đúng là một cảnh động lòng người.

Khi bốn người đi tới phụ cận năng lượng trụ thì Tiểu Hắc lập tức phát hiện ra bọn họ và sử dụng Hồn lực truyền âm nói: "Lão đại, Tiểu Hỏa đang đột phá, nhỏ giọng một chút".

"Ta biết rồi, được mấy ngày rồi".

"Đã một ngày một đêm rồi".

Lặng yên hạ xuống cây đại thụ cạnh Tiểu Hắc, Trương Hiểu Vũ nhìn chăm chú nhìn về phía Tiểu Hỏa, lúc này làn da Tiểu Hỏa nổi lên màu hắc hồng sắc như ngọc sáng bóng hiển nhiên là đang ở tiến hóa.

"Tiểu Hắc, ngươi cũng nhanh đi chứ!" Trương Hiểu Vũ nói.

Tiểu Hắc lắc lắc đuôi nói: "Còn thiếu chút nữa, nghĩ không ra Tiểu Hỏa lại đột phá trước cả ta, thực sự là làm cho ta thật mất mặt!".

Trương Hiểu Vũ ha hả cười nói: "Yên tâm đi, ngươi so với hắn lớn hơn một vạn tuổi, hắn cũng nên gọi ngươi là lão ca mà".

"Đó là điều đương nhiên rồi, bằng không chờ ta đột phá xong sẽ không tha cho hắn".

Lạc Thi Thi lấy tay chỉ vào Trương Hiểu Vũ rồi thấp giọng hỏi nói: "Hiểu Vũ, trước đây ngươi nói Tiểu Hỏa có năng lực không tầm thường, liệu có phải vì trong cơ thể hắn có huyết mạch thần bí gì hay không ".

"Hẳn là vậy, trước khi chưa thôn phệ Địa Hành Long, trong cơ thể hắn tồn tại vài loại huyết mạch, trong đó có một loại hẳn là khiến cho nó đột phá nhanh như vậy". Tiểu Hỏa ngay khi đang ngủ cũng tu luyện thần thông, chuyện này Trương Hiểu Vũ đã biết rồi, bất quá hắn cũng không rõ lắm về loại năng lực cường đại này của hoang thú, chờ lần này xong về Chiến thần cung tra cơ sở dữ liệu một chút.

Tiểu Hắc nói: "Người này thật là ngốc mà có phúc, không muốn tu luyện thế nhưng mỗi thời mỗi khắc đều có tiến bộ, hỏa diễm kia của hắn uy lực so với hỏa diễm của ta còn cường đại hơn mấy lần ".

"Các ngươi mỗi người mỗi vẻ, Huyễn vựng thần thông lúc rất hữu dụng mà".

"Lão đại ngươi nghĩ rằng ta đang đố kị sao, không nên nói giỡn như vậy, mặc dù hình như cũng có một chút như vậy ".

Lý Tú len lén tựa vào bên người Trương Hiểu Vũ rồi bỗng nhiên kinh dị nói: "Trong năng lượng trụ nguyên khí ba động lại gia tăng rồi, thật mạnh, sao có thể cường đại như thế chứ".

"Nhanh quá". Trương Hiểu Vũ nhìn chăm chú không nháy mắt đồng thời nói.

Rống, cái mồm mập mạp bỗng nhiên khép kín lại sau đó lại mở ra, Tiểu Hỏa rống lên một tiếng như rồng ngâm hổ gào vậy, âm thanh chấn động cả trời đất.

Dưới ánh mắt của mọi người, thể hình Tiểu Hỏa bắt đầu biến hóa to lên, đầu tiên là lân phiến trên người chuyển hóa thành màu hồng sau đó thân thể dài ra, bốn vó giang ra thò ra năm cái móng vuốt sắc bén, trông giống như long trảo vậy.

Rống rống, vừa rít lên vài tiếng như sấm, tốc độ biến hóa của Tiểu Hỏa càng thêm mau lẹ, thân thể khi thì như long, khi thì như kỳ lân, khi thì tựa hồ và voi ma mút vậy.

Xì!

Một cây, không phải là hai cái sừng từ trên trán màu hồng như san hô phá thể mà ra, cái này trông rất giống long giác, hỏa hệ năng lượng đáng sợ ở trên mặt hội tụ mà phát ra hỏa tinh rừng rực.

Ngay sau đó đầu nó cũng biến thành đầu Giao long, hai tròng mắt màu hồng tràn ngập vẻ uy nghiêm, hai sợi long tu dài đến vài thước phiêu đãng hai bên môi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

"Là Giao long?" Nhìn đến nơi đây Lạc Thi Thi chần chờ nói.

Lạc Thi Thi vừa dứt lời thì thân thể Tiểu Hỏa lại đột nhiên rút ngắn lại sau đó lại bành trướng lên biến thành thân thể như trâu vậy, cường tráng mà hữu lực.

"Là kỳ lân!" Lý Tú nói.

Bất quá hai người đều đã đoán sai, bốn vó Tiểu Hỏa có dáng dấp long trảo nhưng không phải là kỳ lân chân, trên bốn cái chân tráng kiện hữu lực màu hồng đầy long lân, trong mỗi một phiến vẩy đều ẩn chứa hỏa hệ năng lượng kinh người.

Tối hậu, cái đuôi từ đuôi lợn biến thành đuôi bò cạp màu hồng, trông giống như tạo ra từ hồng ngọc vậy, cái đuôi cong như trăng tàn vậy, phía cuối mơ hồ có nhất điểm hồng quang lóe ra.

"Đây là cái gì vậy?".

Mọi người hai mặt nhìn nhau!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio