"Ha hả, Thánh kỵ sĩ, hảo đại uy phong, bất quá cho dù cả ngũ đại Thánh kỵ sĩ tới cũng không cứu được mạng mấy ngươi, Hoa khai dẫn lực". Trương Hiểu Vũ vươn tay phải ra, Thiên Tinh dẫn lực kinh khủng đem mấy người kia hút vào tại hư không kết thành một viên dẫn lực hạt giống.
Đợi đến khi hạt giống nở thành đóa hoa thì mấy người Thánh Lang Bang này phát hiện ra bị một cổ vô hình lực hút vào không thể động đậy được.
"Đây là Áo nghĩa gì vậy, ngươi dám giết chúng ta sao". Mấy người này lúc này đã cảm thụ được cường liệt sát khí của Trương Hiểu Vũ thì không khỏi sợ hãi rít lên.
"Tiểu Tuyết, nhắm mắt lại". Trương Hiểu Vũ đưa tay trái che tầm nhìn của tiểu cô nương, sau đó tay phải bỗng nhiên nắm chặt lại.
"Hoa khai hoa diệt!".
Phốc, trong hư không chợt phóng xuất ra một đóa huyết hồng hoa đẹp đẽ.
Để không cho Tiểu Tuyết nhìn thấy máu tanh, Trương Hiểu Vũ xé mở không gian, đem đóa huyết hồng hoa này ném vào trong phản không gian.
"Đại ca ca, bọn họ đâu rồi?" Tiểu Tuyết nhìn thấy mấy người kia tiêu thất thì không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Ta tiễn bọn họ đi một thế giới khác rồi, đi thôi! Đưa ta đi thăm mụ mụ muội". Nói xong liền đem nguyên giới trên mặt đất hút vào tay rồi nhét vào tay Tiểu Tuyết.
Nhà Tiểu Tuyết là nhà bình dân, đây hẳn là di ba ba nàng lúc còn sống lưu lại, bất quá tại Nguyên thủy tinh các nơi đều có cấm chế bao phủ và cần tiêu hao nguyên tinh nên khoản chi phí này đối với mẫu tử các nàng mà nói cũng khó mà có thể chống đỡ được.
Buồng ngủ nhìn qua rất là đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái bàn, trên giường có một nữ nhân gầy gò đang nằm, chỉ có thể dùng hình ảnh gầy như que củi để hình dung nữ nhân này, ánh mắt bà ta vô thần chỉ khi thấy Tiểu Tuyết thì mới hơi lộ ra một tia sinh cơ mà thôi. Nguồn:
Trương Hiểu Vũ hơi cau mày, trong thân thể nữ nhân này có ẩn chứa ma lực thâm độc, chúng liên tục thôn phệ sinh mệnh lực của nàng, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
"Tiểu Tuyết, hắn là ai vậy?" Nữ nhân yếu ớt nói.
Tiểu Tuyết nhu thuận nói: "Mụ mụ, hắn là một hảo tâm đại ca ca, không chỉ mua Tử Tiên Hoa của con mà còn cho con đan dược, nhất định ca ca sẽ chữa khỏi cho mẹ". Nói xong Tiểu Tuyết lấy từ nguyên giới ra một viên bạch sắc đan dược nhét vào bên mép nữ nhân muốn nàng nuốt vào.
Nữ nhân vừa nhìn thấy bạch sắc đan dược thì thân hình chấn động, trượng phu nàng lúc còn trên đời cũng thường đi mua bán ở chợ, trong đó thi thoảng có mua bán đan dược, thứ Bất Tử Đan này nàng nhận ra được, giá thấp nhất cũng phải đến một trăm vạn đê giai nguyên tinh.
"Vị tiên sinh này, thực sự là đa tạ ngươi, ta có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là bởi vì thương tiếc Tiểu Tuyết mà thôi, nghĩ không ra nó lại gặp được đại quý nhân như ngươi". Trong mắt nữ nhân chảy xuống một giọt nước mắt khô cạn nói.
Trương Hiểu Vũ biết nữ nhân này đã gần như dầu hết đèn tắt, phỏng chừng bởi vì không muốn để tiểu nữ nhi sống lẻ loi trên đời nên mới cố gắng chống đỡ nhưng xem ra không được bao lâu nữa nên nhân tiện nói: "Muốn Tiểu Tuyết hạnh phúc thì ngươi phải hảo hảo sống sót, khỏa Bất Tử Đan này có thể làm cho sinh cơ của ngươi tẫn phục, không cần lo lắng".
Tiểu Tuyết cẩn cẩn dực dực đem Bất Tử Đan bỏ vào trong miệng mẹ mình rồi điềm nhiên hỏi: "Mụ mụ, mẹ mau ăn xuống ! Chờ khi mẹ khỏe, con sẽ cho mẹ một đóa Tử Tiên Hoa".
Nữ nhân nghẹn ngào rồi gian nan nuốt vào Bất Tử Đan. Trong Bất Tử Đan ẩn chứa sinh cơ bất khả tư nghị, sau vài lần chớp mắt nó đã giúp nữ nhân khôi phục lại sinh cơ, làn da khô gầy từ từ có hơi nước tràn ngập quang hoa nhàn nhạt.
Trong mắt đã tràn đầy thần thái, nữ nhân rên một tiếng rồi từ trên giường đứng lên, phảng phất như chưa từng thụ thương vậy.
"Đa tạ ân công đã cứu mạng!" Nữ nhân từ trên giường xuống liền quỳ xuống trước mặt Trương Hiểu Vũ nói.
Trương Hiểu Vũ phóng xuất ra nhu lực nâng đối phương lên rồi nói: "Ngươi hẳn là nên cảm tạ đã có một nữ nhi kiên cường thế, nàng thật giỏi".
Không cần phải nói, nữ nhân cũng biết mình nữ nhi chỉ có bảy tám tuổi của mình mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm đến ngoại vi ác ma sâm lâm để hái hoa đi bán lấy tiền, nàng thân là mẫu thân nhìn thấy và trong lòng đau đớn.
"Tiểu Tuyết, khổ cho con rồi!" Nữ nhân ôm lấy Tiểu Tuyết khóc rống lên nói.
Tiểu Tuyết khi thấy nữ nhân khôi phục thì trong nháy mắt lệ đã chảy ra như mưa, thời gian dài đằng đẵng điều nàng lo lắng duy nhất là sợ mụ mụ có thể bỏ nàng mà ra đi hay không, nàng rất sợ, mỗi buổi tối đều gặp ác mộng. Nay rốt cục mụ mụ đã khỏi bệnh, Tiểu Tuyết nhắm mắt lại ngã ra.
"Tiểu Tuyết, con làm sao vậy?" Nữ nhân thất kinh hét lên.
Trương Hiểu Vũ đón lấy Tiểu Tuyết sắc mặt tái nhợt từ trong lòng nữ nhân kiểm tra một chút rồi nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là không được nghỉ ngơi trong thời gian dài mà thôi, hơn nữa dinh dưỡng không đủ nên mới hôn mê". Nói xong, hắn móc ra một quả Bất Tử Đan bỏ vào trong miệng Tiểu Tuyết để cho nàng nuốt xuống phía dưới.
"Hiện tại nàng đang ngủ, ngươi đem nàng ôm vào trong ngực, ta muốn giải quyết một sự việc". Trương Hiểu Vũ đã cảm giác được có cao thủ ở cạnh, hẳn là đám Thánh Lang Bang cao thủ kia.
Đem Tiểu Tuyết trả lại cho nữ nhân, Trương Hiểu Vũ đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, một đám người đứng ở trên bầu trời, đứng đầu là một thanh bào trung niên, trên ngực trái đeo một quả kim sắc huân chương, mặt trên điêu khắc ba chữ Thánh kỵ sĩ, bên cạnh còn có hai ngôi sao.
"Là ngươi giết chết thủ hạ của ta hả". Thanh bào trung niên lạnh lùng hỏi.
Trương Hiểu Vũ nói: "Ngươi là Thánh Lang Bang bang chủ hả, nhanh như vậy đã có tin tức, xem ra Thánh Lang Bang tai mắt thật đúng là quá nhiều".
"Bang chủ hỏi ngươi đó, tai điếc hả". đại hán bên cạnh người đeo Thần thánh liệp thủ huân chương phẫn nộ quát to.
"Người Thánh Lang Bang ngay cả một cái tiểu cô nương cũng khi dễ, đây là bang quy của Thánh Lang Bang sao". Trương Hiểu Vũ cũng không nổi giận, những người này rất nhanh sẽ trở thành người chết thôi.
Thanh bào trung niên nói: "Thành viên Thánh Lang Bang ta có phạm sai lầm thì cũng không tới phiên ngươi đi quản, nếu chuyện này lan ra ngoài thì Thánh Lang Bang ta còn có mặt mũi nào tồn tại ở Thánh thành nữa".
Trương Hiểu Vũ nói: "Theo ta mà nói thì Thánh Lang Bang các ngươi xác thực là không nên tiếp tục tồn tại nữa".
"Chỉ bằng vào ngươi là nhị tinh cấp đệ tử Chiến thần cung thôi sao". Thanh bào trung niên nhìn trúng thân phận Trương Hiểu Vũ bằng không vừa tới đã không hạ sát thủ ngay.
"Vậy là đủ rồi!".
"Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng ngươi là đại sư huynh Chiến thần cung - Ma đế hả? Coi như là Ma đế cũng không dám nói với bang chủ chúng ta như vậy đâu".
Trương Hiểu Vũ lạnh lùng cười: "Ma đế không dám đối với các ngươi thế nào? Thực sự là buồn cười, đã quên nói cho các ngươi, ta là Chiến thần cung Ma đế -- Trương Hiểu Vũ!".
Thanh bào trung niên tái mặt, đám thành viên Thánh Lang Bang thì càng kinh hãi, vừa rồi bọn họ nói cũng chỉ là nói đùa một chút mà thôi, thực sự đối mặt với đệ nhất nhân trên Đại đế bảng là Ma đế thì bọn họ căn bản là ngay cả dũng khí mở miệng nói cũng không có.
"Nguyên lai là Ma đế, đây hoàn toàn là hiểu lầm thôi, cho chúng ta một chút mặt mũi đi, chuyện này cứ như thế quên đi nhé". Thanh bào trung niên sắc mặt biến ảo, hắn tuy rằng là Thánh kỵ sĩ Thánh thành thế nhưng cũng không có chắc chắn là có thể sống sót được trên tay Ma đế, cây có bóng người có tên, sự đáng sợ của Ma đế bọn họ sớm đã nghe thấy rồi.
Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nói: "Xin lỗi, ta không cấp cho người chết mặt mũi bao giờ". Nói xong, một quyền trực tiếp đánh ra, quyền kình bàng bạc đem cả nhóm người này bao phủ ở bên trong.
Ngoại trừ thanh bào trung niên ra, những người còn lại dưới một quyền này không hề có sức phản kháng đều bạo liệt ra mà hóa thành huyết vụ.
Thanh bào trung niên sau khi tiếp một quyền này thì sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, thân thể bay ra ngoài rồi liều mạng chạy về hướng xa xa.
Muốn chạy trốn sao, Trương Hiểu Vũ cười lạnh một tiếng, thân thể tiêu thất tại chỗ rồi sử dụng tốc độ cực nhanh đuổi theo.
"Kia không phải Thánh Lang Bang bang chủ Tà Lang Đại Đế sao? Dĩ nhiên lại bị người ta truy sát!".
"Tà Lang Đại Đế là một trong ngũ đại Thánh kỵ sĩ của Thánh thành, thực lực mạnh không gì sánh được, nếu như tham gia Đại đế bảng bài danh thi đấu thì ít nhất cũng có thể vào được trong Top 10, người truy sát phía sau là ai, thật là bất khả tư nghị".
"Trời, là Ma đế, dĩ nhiên là Ma đế đang truy sát Tà Lang Đại Đế!".
"Tà Lang Đại Đế thật đúng là muốn chết rồi, ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại đi chọc vào Ma đế chứ, Ma Đế này là người hắn có thể chọc vào sao".
Trên bầu trời Thánh thành, lưỡng đạo lưu quang một trước một sau tốc độ cực kỳ mau lẹ bay đi, phía dưới cư dân Thánh thành nhìn thấy màn này thì náo nhiệt nghị luận.
"Chết đi cho ta !" Tà Lang Đại Đế tốc độ mặc dù nhanh thế nhưng sao có thể nhanh hơn Trương Hiểu Vũ được, sau vài lần chớp mắt đã bị đuổi kịp, một quyền của Trương Hiểu Vũ liền đánh trúng mục tiêu.
Phanh, Tà Lang Đại Đế ngay cả thời gian kêu thảm thiết cũng không có, cả người bạo liệt ra. Phía dưới dõi xem còn có không ít Thánh thành cao thủ, cả đám kinh ngạc há hốc mồm, mắt mở trừng trừng nhìn Tà Lang Đại Đế nổi danh chết ở trên tay Trương Hiểu Vũ.