Trong tay hắn bắn ra một viên tinh hạch biến dị thú nhị giai tới chỗ Tiếu Vân:
- Tôi muốn dược vật của mấy người, nhưng cũng sẽ không lấy không, viên nhị giai tinh hạch này đổi lấy dược vật hẳn là dư dả rồi chứ.
- Nhị giai biến dị thú tinh hạch!
- Hắn dĩ nhiên lại có nhị giai biến dị thú tinh hạch, vận khí thực là tốt!
- ……
Sáu kẻ bên người Tiếu Vân nhìn thấy viên tinh hạch kia thì nhãn tình sáng lên, hưng phấn kếu lớn.
Tiếu Vân cầm viên tinh hạch trong tay, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, sau đó đưa mắt nhìn Nhạc Trọng, nhưng vẻ tham lam cũng không đổi.
Sáu người bên cạnh Tiếu Vân cũng đưa ánh mắt tham lam nhìn Nhạc Trọng, bộ dáng muốn động, ở một cái nơi mà pháp luật và trật tự xã hội không tồn tại thì giết người cướp của cũng không phải là chuyện bất thường.
Nhạc Trọng cũng cảm nhận được sự tham lam và ác ý trong lòng đám người kia, cho nên chỉ cười nhạt. Mấy thứ như vậy thì vào lúc mạt thế hắn gặp nhiều rồi, đối phương mà dám rat ay thì hắn cũng không ngại mà tiễn bọn đó xuống âm phủ chơi.
Tiếu Vân tỉ mỉ đánh giá Nhạc Trọng, hắn nhìn đối phương với dáng dấp trấn định vô cùng thì hơi kinh nghi, do dự một chút vẫn bỏ qua sắc tâm, quay về Nhạc Trọng gật đầu:
- Giá trị của viên tinh hạch này là vượt qua giá trị dược vật của ký sinh dăng, chúng ta đồng ý trao đổi, mong mọi người hãy tới thôn của bọn ta, bởi dược vật để ở trong làng.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng nhìn sơn động, sau đó liếc mắt nhìn tới Hàn Sắc và Tôn Lan Lan đang đi tới bên người hắn.
Tôn Lan Lan tới trước mặt hắn, lau nước mắt rồi nói:
- Cám ơn anh Nhạc Trọng, cám ơn anh đã cứu tôi!
Nhạc Trọng đã hai lần cứu mạng Tôn Lan Lan, cho dù nàng ta có chút ích kỷ, ái mộ hư vinh nhưng cũng biết làm sao là cám ơn, Ở một thế giới đầy nguy hiểm như này thì nàng ta cũng muốn bám vào người cường giả như tên Nhạc Trọng này.
- Ừm!
Nhạc Trọng cũng không nói gì, hắn rat ay cứu Tôn Lan Lan cũng vì duyên cớ Hàn Sắc. Hơn nữa có cứu nàng ta cũng chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi, hắn giờ không phải người tốt gì, nhưng nếu có thể tiện tay cứu một mạng người thì hắn vẫn sẽ làm.
Tôn Lan Lan thấy Nhạc Trọng lãnh đạm, cho nên cũng do dự không tiếp tục bám hắn nữa. Nếu như là quá khứ thì nàng sẽ dùng toàn bộ bản lĩnh nữ nhân để bắt lấy cái cây đại thụ, cọng rơm cứu mạn này, nhưng một tuần rồi không tắm, lại còn mang thương tích đầy mình, hiện giờ toàn thân đều là xú khí, cho nên nàng cũng không muốn phá hư hình tượng bản thân trong ấn tượng của Nhạc Trọng.
Đoàn người cẩn trọng đi qua rừng rập, cũng may mắn là không gặp phải đám sinh vật cổ kinh khủng nào cho tới khi đi về tới thôn xóm của Tiếu Vân.
Thôn xóm của bọn họ nằm trên một mảnh bình nguyên, ở nơi đó có mười căn nhà làm bằng gỗ được dựng lên.
Trong làng này hiển nhiên là không có ai có kiến thức về kiến trúc, mấy căn nhà gỗ đơn sơ kia cứ như là mấy căn nhà hình ốc của Cỗ Lão Ấn Đệ An bộ lạc vậy.
Trong làng có khoảng một trăm người, hai mấy tiểu hài tử thấy đám người Tiếu Vân quay về thì hoan hô rồi nhào qua đây.
Một nữ nhân nửa thân trên xíc lõa, da màu đen vàng, dùng cây cỏ bện thành khố chạy tới, giúp đám nam nhân gỡ mồi xuống, sau đó quay qua chăm sóc nam nhân của mình. Mỗi một người nam nhân cũng có tới bốn năm nữ nhân đang vây quanh.
Bên cạnh Tiếu Vân có mười một nữ nhân vây qua, bọn họ mang đám thỏ rừng, hồ ly, mãng xà xuống, sau đó nhiệt tình nhìn Tiếu Vân mà vẫy tay.
Tiếu Vân nhếch mép cười tự hào với Hàn Sắc:
- Hàn Sắc thấy không? Tôi là thợ săn xuất sắc cường đại nhất trong làng này, tôi có mười một nữ nhân nhưng con mồi tôi kiếm được thì hai mươi người ăn cũng không phải là vấn đề, nếu như cô làm nữ nhân của tôi thì chắc chắn cô sẽ không bị đói, mỗi ngày đều cho cô ăn uống no đủ thì thôi!
Ở thế giới này tuy rằng thực vật phong phú nhưng biến dị thú, biến dị côn trùng rồi khủng long, viễn cổ sinh vật một đống, ở thế giới như vậy thì nhân loại cũng sẽ bị vây trong giai đoạn thiếu thực vật, Tiêu Vân có thể săn được nhiều con mồi thì cũng đủ hấp dẫn nhiều nữ nhân tự động hiến thân, làm nữ nhân của hắn.
Thấy Tiếu Vân tự mãn như vậy thì Hàn Sắc, Tôn Lan Lan đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao cái tên này lại có thể như vậy. Song phương ở hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, các nàng ở thế giới của mình còn sinh sống tốt hơn nhiều, cho nên không nghĩ ra được lý do vì sao tên này lại đắc ý tới như thế.
Nhạc Trọng liền cắt đứt cái cảm giác tự hào của Tiếu Vân thản nhiên nói:
- Dược đâu?
Tiếu Vân bị Nhạc Trọng cắt đứt như thế thì cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn chỉ tay về một lão giả nói:
- Dược thì ở trong tay thôn trưởng, tôi dẫn các người đi lấy.
Một lão giả lưng còng tóc bạc đi tới trước mặt mấy người Nhạc Trọng:
- Xin chào, tôi là trưởng thôn Tiếu Thắng, cho dù chuyện có khách nhân tới thăm là chuyện vui, nhưng làng chúng ta không có nhiều thức ăn, chỉ khi nào mấy người gia nhập làng ta thì mới có thể phân thực vật được, còn nếu không thì chỉ có thể để các người ở trong làng, còn về phần thức ăn nước uống thì mấy người tự chuẩn bị thôi.
Nhạc Trọng không chút khách khí:
- Được! Nhưng dược ta muốn đâu?
Tiểu Thắng cẩn trọng lấy từ trong lòng ra một bao thuốc lá, cẩn thận đưa cho Nhạc Trọng, thô tục nói:
- Ở đây! Đây là dược vật ký sinh dăng, đem một nửa rắc vào vết thương, sau đó, tự mình dùng nửa còn lại, dùng khoảng hai bao là có thể khỏi hẳn rồi.
Bàn tay Nhạc Trọng đảo một cái, rồi đưa một lọ nước khoáng cùng bao dược vật kia cho Tôn Lan Lan:
- Đây, uống đi!
Tôn Lan Lan nhận lấy bình nước khoáng và bao dược trị ký sinh dăng kia, cảm kích nhìn Nhạc Trọng nói:
- Cám ơn!
Nhạc Trọng hướng về Tôn Lan Lan khẽ gật đầu tựa như ý nói đã biết.
Tiếu Thắng nói:
- A Hoa, dẫn bọn họ tới phòng khách đi!
- Vâng thưa A Ba!
Một thiếu nữ dùng lá cây che ngực, và phần dưới, lộ ra phần da thịt khỏe mạnh màu lúa mạch, tướng mạo diễm lệ, tưởng như mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi đi tới.
Tiếu Thắng nói:
- Đây là con gái ta, Tiếu Hoa, nó sẽ dẫn mấy người tới phòng khách nghỉ ngơi.
Nhạc Trọng gật đầu rồi đi theo Tiếu Hoa tới một căn nhà gỗ đơn sơ.
Ở trong căn nhà này chỉ thấy một có một cái giường gỗ lớn cùng một ít đồ dùng nhà bếp đơn sơ. Tôn Lan Lan đỏ mặt lên, trong mắt khẽ đung đưa nhìn về phía Nhạc Trọng sau khi thấy cái giường lớn đó.
Tiếu Hoa cười với đám Nhạc Trọng, vung tay chỉ vào phòng:
- Mọi người ở lại đây nhé, trừ thực vật ra thì cái gì cũng có thể tìm tôi, nếu như mọi người đổi ý muốn gia nhập làng tôi thì cũng có thể tìm tôi, Tôi đi đây!
Tiếu Hoa vừa đi, Tôn Lan Lan nhanh chóng mở đám lá cây ra, dựa theo cách trưởng thôn vừa bảo mà dùng đám dược kia.