Trên sân tràn đầy những hệ thống vũ khí tiên tiến, đồng thời dưới sân còn chôn thật nhiều bom năng lượng.
Một khi bị vây tại nơi này, kíp nổ bom năng lượng dưới đất, dù là cường giả lục giai cũng sẽ bị tạc đến tan xương nát thịt, Mị Ảnh bất quá chỉ đạt tới ngũ giai sơ cấp, hơn nữa năng lực khuynh hướng ám sát, một khi bị vũ khí phát động nàng chỉ còn con đường chết.
Mười mấy dân nghèo bị tia bắn trúng biến thành từng mảnh thịt vụn.
Những người còn lại nhìn thấy một màn khủng bố kia, nắm chặt tấm thẻ thân phận trong tay run rẩy nhìn khắp bốn phía.
Từng đạo hào quang không ngừng phân hình khắp thân thể mọi người, mỗi một lần ánh sáng quét lên thân thể Mị Ảnh, nàng liền lạnh run hai tay gắt gao ôm chặt Nhạc Trọng đứng bên cạnh.
- Sự phân hình chấm dứt! Không phát hiện dị thường!
Nương theo thanh âm tiếng máy móc vang lên, cửa hợp kim đóng chặt mở ra, từng tên quân nhân võ trang đầy người tiến vào.
Một gã quan quân cầm đầu nhìn mọi người lớn tiếng rít gào:
- Một đám phế vật, con mẹ nó cút ra đây cho lão tử. Xếp hàng theo trật tự, nếu không lão tử liền bắn chết đám hỗn cầu các ngươi!
Dưới tiếng rít gào của tên sĩ quan kia, những người dân như nước thủy triều hội tụ thành hàng dài hướng bên ngoài đi tới, trật tự tỉnh nhiên, không ai dám chen ngang.
Thấy một màn như vậy lúc này Mị Ảnh mới thở ra một hơi, qua được cửa ải này nàng sẽ dễ làm hơn.
Ở bên ngoài quảng trường, ngừng lại nhiều chiếc xe vận tải cỡ lớn, hơn ngàn nạn dân bị lùa lên trên xe, Nhạc Trọng cùng Mị Ảnh cũng tiến vào trong một xe vận tải.
Phanh!
Cửa xe khép kín, từng chiếc xe nhanh chóng chạy đi xa.
Bên trong xe tràn ngập mùi vị hôi thối, những người dân đi đường dài đương nhiên không được tắm rửa, thật sự tanh tưởi không chịu nổi.
Một nam tử trung niên quần áo rách nát, sắc mặt vàng vọt, gầy trơ xương đột nhiên nói:
- Chúng ta sẽ bị đưa đi đâu?
Một gã nam tử trung niên vẻ mặt dữ tợn, nhìn qua tựa như từng làm việc trong lò mổ heo nói:
- Nơi này là Thiên Đô hoàng thành, nếu chúng ta bị đưa tới nơi đây hẳn là dùng đổ đầy xóm nghèo chung quanh hoàng thành. Có lẽ nơi này xảy ra bệnh dịch đại quy mô, nhân thủ không đủ nên mới đem chúng ta cưỡng chế tới nơi đây!
Vệ sinh xóm nghèo cực kém, thường xuyên xảy ra tình huống bệnh dịch, ở thời điểm như vậy sẽ từ địa phương khác phân phối một ít nhân khẩu bù đắp vào.
Ngồi trong một góc xe là một nam tử trung niên có vẻ nhát gan sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm:
- Chúng ta đều sẽ chết! Chúng ta đều sẽ chết! Tôi biết! Lần này chúng ta chết chắc rồi!
Tên nam tử vẻ mặt dữ tợn giận dữ quát:
- Mẹ nó, phải chết ngươi đi chết đi, còn nói lời xui xẻo như vậy cẩn thận lão tử đánh chết ngươi!
Trung niên nam tử nhát gan câm miệng, nhưng thân thể không ngừng run rẩy, trong mắt chớp động vẻ sợ hãi vô tận.
Bên trong xe toàn bộ mọi người sắc mặt tái nhợt, cuộn tròn thành một đoàn, không ai nói chuyện. Không ít người thấp giọng khóc lóc, những người bị tia bắn chết cũng có người thân ở đây, vừa nghĩ tới một màn thân nhân mình bị chết thảm bọn họ lại đau đớn khóc lên.
Tên nam tử dữ tợn chợt nhìn Nhạc Trọng chào hỏi:
- Vị huynh đệ kia, xưng hô như thế nào? Tôi gọi là Ngô Hằng!
Trong một mảnh không khí buồn bã, chỉ có Nhạc Trọng ôm Mị Ảnh vẻ mặt không chút thay đổi ngồi một bên, không hề có vẻ sợ hãi đối với tương lai, điểm này liền hấp dẫn lực chú ý của Ngô Hằng.
Nhạc Trọng ngắn gọn nói một câu:
- Nhạc Trọng!
Ngô Hằng tiếp tục hỏi:
- Nhạc Trọng, anh thấy thế nào? Những người đó muốn đem chúng ta đưa đi đâu?
Nhạc Trọng lãnh đạm nói:
- Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết!
Ngô Hằng á khẩu, trong mắt chợt lóe lên giận dữ, vừa muốn động thủ nhưng nghĩ tới những chiến sĩ trong hoàng thành như hung thần ác sát, liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cưỡng chế vẻ tức giận, lộ ra nụ cười giả tạo, hướng người bên cạnh nói chuyện.
Chiếc xe vận tải chạy không biết bao lâu, bỗng nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, từng tên chiến sĩ xuất hiện, một gã quan quân lớn tiếng quát:
- Đều cút xuống cho lão tử!
Dưới tiếng gầm giận dữ của tên quan quân, tất cả mọi người từ trên xe đi xuống.
Sau khi xuống xe, Nhạc Trọng nhìn xung quanh.
Lúc này đoàn người đang ở bên trong một ngục giam hoặc là một trại tập trung cực lớn, chung quanh là tường vây cao tới hai mươi thước, trên tường trải đầy hàng rào điện, nơi nơi tràn ngập trang bị cùng máy cảm ứng giám thị.
Ở lối ra duy nhất xây dựng những lô cốt vô cùng chắc chắn, chung quanh lô cốt còn trang bị thật nhiều vũ khí chiến tranh tự động hóa.
Nhiều chiến sĩ võ trang tận răng đang không ngừng đi tuần tra, bọn hắn dùng ánh mắt âm lãnh đánh giá những người mới đến.
Bên trong trại tập trung thật lớn xây dựng những doanh trại màu trắng, doanh trại kia chính là chỗ ở của những dân nghèo.
Một gã quan quân chỉ vào doanh trại màu trắng lớn tiếng rít gào:
- Đám phế vật các ngươi nghe rõ cho lão tử, từ hôm nay trở đi nơi này là chỗ ở của các ngươi, không cho phép đi ra. Không được giết người, đừng gây thêm phiền toái cho chúng ta, nếu không chúng ta sẽ bắn bạo đầu các ngươi. Phá hỏng trang bị theo dõi bên trong, chúng ta cũng sẽ bắn bạo đầu của các ngươi!
Dứt lời mọi người bị đuổi vào trong doanh trại màu trắng kia.
Nhạc Trọng vừa đi vào bên trong liền phát hiện bên trong đầy ắp người. Hắn tính toán sơ lược thêm nhóm người vừa đến nhân số nơi này đã lên tới năm trăm. Đồng thời trong phòng này nam nữ già trẻ đều ở chung một chỗ, không hề phân biệt giới tính chút nào.
Ở một góc doanh trại hơn mười nam tử tụ thành một đoàn, tám đôi nam nữ đang làm tình không chút kiêng kỵ, tiếng rên rỉ kịch liệt quanh quẩn trong phòng nhưng không người nào thèm quản tới.
Sau khi đi vào phòng, Nhạc Trọng nhìn một vòng chung quanh, sau đó mang theo Mị Ảnh đi về hướng mười nam tử tụ cùng một chỗ ở phương hướng kia.
Nhạc Trọng vừa đi tới gần nhóm người kia sắc mặt trầm xuống lớn tiếng quát:
- Cút ngay!
- Hắn bảo chúng ta cút ngay!
- Ngu xuẩn! Muốn tìm cái chết sao?
- …
Hơn mười nam nhân nhìn Nhạc Trọng, tựa như nhìn một tên hề.
Một gã nam tử tóc vàng mắt xanh đứng dậy liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, trực tiếp hộc ra ngụm đàm xuống đất sau đó chỉ xuống lạnh lùng nói:
- Liếm sạch sẽ cho tao, nếu không tao lấy hai chân của mày. Ở trong này chỉ cần không chết người sẽ không có ai quản tới!
- Liếm sạch sẽ!
- …
Từng tên nam tử vây tới, trong mắt chớp động vẻ hưng phấn. Bên trong căn phòng phong bế này chỉ có chơi nữ nhân cùng lăng nhục người khác làm tiêu khiển.
Đại bộ phận mọi người lạnh lùng ngồi một bên căn bản không thèm để ý bên này, bọn họ đang tràn ngập nỗi sợ hãi đối với tương lai của mình.
- Ngu xuẩn!
Nhạc Trọng tiến lên một bước dài, một quyền oanh thẳng lên mặt tên nam tử kia, đem mặt hắn đánh vỡ, sau đó nắm tóc hắn ném sang một bên, văng tới bên tường.
- Lên! Xử lý hắn!
Những nam tử còn lại nổi giận gầm lên một tiến, lập tức vọt về hướng Nhạc Trọng.