Nhạc Trọng nhìn qua Phác Thải Anh cùng Triệu Anh Ân hai nữ và tiện tay ném một bao mì gói cho Phác Thải Anh:
- Tôi không có hứng thú với các người, đây là cho cô. Trả lời mấy vấn đề của tôi, nếu như tôi thỏa mãn thì tôi còn cho các người thêm đồ ăn.
Nhìn thấy bao mì gói này, con mắt của Thôi Hiếu Kính xanh lên, yết hầu đều nuốt nước bọt nhiều lần, nếu không phải Nhạc Trọng là cường giả, chắc chắn bọn họ sẽ lao lên giật lấy gói mì ăn liền của Phác Thải Anh rồi.
- Đáng chết!! Nếu mình biết tiếng khựa thì tốt rồi! Phác Thải Anh đê tiện này không có xinh đẹp như mình, bằng không đã nhận được ban thưởng rồi. Nếu như mình biết tiếng khựa thì đồ ăn sẽ là của mình!
Trong mắt Triệu Anh Ân hiện ra thần sắc điên cuồng và ghen ghét, giống như nhìn thấy đại gia trước tận thế tùy tiện ném một viên kim cười mười cara như rác rưởi cho Phác Thải Anh vậy.
Trong tận thế đồ ăn cực kỳ trân quý, một gói mì ăn liền có thể dẫn phát huyết án.
Phác Thải Anh hưng phấn cười cười, nàng cầm chặt gói mì ăn liền và nói với Nhạc Trọng:
- Cám ơn Nhạc Trọng đại nhân!! Cám ơn Nhạc Trọng đại nhân!! Tôi biết cái gì chăc chắn sẽ trả lời toàn bộ.
Nhạc Trọng hỏi:
- Nơi này là chỗ nào?
Phác Thải Anh cung kính nói:
- Nơi này chính là Điền Trấn gần Thủ Nhĩ. A, không! Nơi này là Điền Trấn gần Seoul, cách Seoul năm mươi cây số. Đi lên hướng bắc chính là Triều Tiên, hướng nam chính là Seoul.
Vì muốn chiếm được niềm vui của Nhạc Trọng nên Phác Thải Anh trực tiếp thay thế Thủ Nhĩ thành Seoul, đồng thời lời nói càng cung kính.
Trong tận thế vì sống sót cho dù bán đứng thân thể cũng không phải là chuyện gì, chỉ cần nịnh nọt lấy lòng có thể sống sót thì người hèn mọn hơn cả Phác Thải Anh cũng có vô số.
Nhạc Trọng tiện tay ném một bánh mì vào trong tay Phác Thải Anh:
- Seoul có thế lực gì cô biết không?
Mỗi một quốc gia có người xuất sắc khác nhau, Nhạc Trọng tại tun của mới tổ kiến chính phủ mới. Hàn Quốc bên này chắc chắn cũng có thế lực cường đại.
- Thật có lỗi, vấn đề này tôi không biết. Xin ngài chờ một chút, thủ lĩnh Thôi Hiếu Kính của chúng tôi có thể biết đấy.
Phác Thải Anh nhìn qua Nhạc Trọng áy náy cười cười, đứng lên, đi tới bên cạnh Thôi Hiếu Kính tự thuật lời của nàng và Nhạc Trọng cho hắn nghe.
Thôi Hiếu Kính nhìn qua Nhạc Trọng rất cẩn thận rụt rè, sợ làm Nhạc Trọng tức giận.
- Ngài khỏe chứ, Nhạc Trọng đại nhân. Tôi là Thôi Hiếu Kính. Ở gần Thủ Nhĩ có một căn cứ lớn, ở đó có một tổ chức là Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội. Tôi hy vọng ngài có thể dẫn chúng tôi qua bên kia, với tư cách trả thù lao, Phác Thải Anh, Triệu Anh Ân hai nữ nhân này sẽ tặng cho ngài.
Nhạc Trọng nhìn qua Phác Thải Anh:
- Phác Thải Anh, Thôi Hiếu Kính phải đưa cho tôi, anh có ý kiến gì không?
Trong mắt Phác Thải Anh hiện ra hào quang khát vọng, quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu nói:
- Có thể trở thành nữ nhân của Nhạc Trọng đại gia là vinh hạnh của tôi. Tôi nguyện ý đi cùng ngài. Tôi biết nấu cơm, giặt quần áo, làm ấm giường, khiêu vũ, uống rượu, xin ngài nhận lấy tôi. Tôi ăn cái gì cũng được.
Phác Thải Anh lăn lộn trong xã hội nhiều năm, biết cách nắm lấy cơ hội. Nàng biết rõ nếu theo chân cường giả như Nhạc Trọng thì trong tận thế này không phải sợ đói, tử vong uy hiếp.
Nhạc Trọng cười nói:
- Được rồi. Tôi vừa vặn thiếu người phiên dịch. Thôi Hiếu Kính, tôi sẽ mang các người đi tới căn cứ lớn.
Nhạc Trọng cũng muốn nhìn một chút nhân kiệt của Hàn Quốc bên này có bộ dạng gì, hơn nữa nhìn thấy Hàn Quốc bên này phát triển và khôi phục như thế nào.
Khó có khi xuất ngoại một lần, Nhạc Trọng cũng muốn nhìn xem cao thủ bên này kiến thiết thế lực như thế nào.
Thôi Hiếu Kính mừng rỡ trong lòng lầnvà nhìn qua Nhạc Trọng cảm tạ:
- Đa tạ đại nhân!
Nhạc Trọng dễ dàng giết vào trong trấn, tìm một chiếc xe buýt còn hoạt động.
Mọi người tiến vào trong xe.
Xe buýt khởi động và chạy ra khỏi trấn.
Thôi Hiếu Kính nhìn qua xe buýt và lo lắng:
- Nhạc Trọng đại nhân, chiếc xe buýt này chỉ sợ không cách nào vượt qua đám tang thi.
Những người còn lại lo lắng nhìn qua Nhạc Trọng.
Ở trong thi bầy có không ít L tiến hóa đã có lực lượng khủng bố lật tung xe buýt, một khi xe buýt lật tung trong thi bầy thì sau đó chiếc xe sẽ bị tang thi xé nát vụn.
- Tôi có chủ ý của mình, bạch cốt, xuất hiện đi.
Nhạc Trọng nhìn qua nhiều tang thi bên ngoài, tâm niệm vừa động, bạch cốt đã nhảy ra khỏi hư không, cầm búa lớn trong tay, hóa thành một đoàn phong bạo tiến vào trong đám tang thi.
Không lâu, vô số mảnh vụn tang thi hiện ra, một con đường đã xuất hiện.
- Thật đáng sợ! Quá thần bí!
Nhìn thấy bạch cốt đột nhiên xuất hiện, lại thấy bạch cốt đại khai sát giới đám tang thi, người trên xe biến sắc, lập tức chấn động nhiều hơn.
Phác Thải Anh, Triệu Anh Ân hai nữ nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt dị sắc chớp động. Nếu như các nàng có thể đi theo cường giả như Nhạc Trọng, như vậy các nàng sẽ có cơ hội sống sót cao hơn rất nhiều.
Con đường lớn đi thôi tới căn cứ tùy ý có thể nhìn thấy L, S, L, S các tang thi tiến hóa. Con đường này đối với người bình thường chính là tuyệt lộ, thế nhưng mà những tang thi tiến hóa kia bị bạch cốt chém giết như cắt cỏ.
Hai giờ sau chiếc xe buýt chạy tới căn cứ gần Thủ Nhĩ!
- Dừng lại!
Nhạc Trọng nhìn thấy người tiến tới gần xe buýt, bốn tên cầm súng trường trong tay, đám phần tử vũ trang này hung thần ác sát ngăn cản đường đi, dùng súng chỉa vào bọn họ.
Nhạc Trọng nhíu mày, cho xe buýt dừng lại.
Một đám người tiến vào trong xe buýt.
Bốn tên phần tử vũ trang tiến vào trong xe buýt nhìn thấy Phác Thải Anh, Triệu Anh Ân hai nữ thì trong mắt có sắc quang bắn ra ngoài:
- Nữ nhân, ở đây có hai nữ nhân không tệ.
Phác Thải Anh, Triệu Anh Ân hai nữ trước tận thế là người mẫu, sau tận thế nhận hết tra tấn nhưng vẫn xinh đẹp hơn không ít nữ nhân. Thoáng cái đã câu dẫn sắc tâm của đám người này.
Mọt tên phần tử vũ trang chỉ vào Phác Thải Anh và cười nói:
- Tao muốn con này!
Một tên phần tử vũ trang khác tò tay bắt lấy Triệu Anh Ân, cười nói:
- Tao muốn con này! Chờ tao chơi xong chúng ta lại đổi!
Hai tên phần tử vũ trang còn lại nhìn thấy màn này và cười to, giống như nhìn thấy đồ chơi lý thú vậy.
Phác Thải Anh, Triệu Anh Ân hai nữ kêu lên hoảng sợ.
Đám nam nhân Thôi Hiếu Kính thì im lặng không nói, lạnh lùng nhìn qua tất cả. Phác Thải Anh, Triệu Anh Ân đã bị bọn họ tặng cho Nhạc Trọng, bọn họ tự nhiên không quan tâm tới đồ vật không thuộc về mình.
Nhạc Trọng nhìn qua bốn tên phần tử vũ trang, nói:
- Thật phiền phức, giết sạch chúng đi, bạch cốt!
Bạch cốt bước lên như mũi tên, một búa chém xuống.
Trong một chớp mắt đầu của bốn tên phần tử vũ trang này bay lên cao, máu tươi văng khắp nơi, qua một hồi lâu thi thể của chúng mới ngã xuống.
- Thật đáng sợ, tuyệt đối không nên làm hắn tức giận!
Nhìn thấy một màn kinh khủng này, bọn người Thôi Hiếu Kính cảm thấy nội tâm phát lạnh, giờ mới hiểu được Nhạc Trọng nhìn như dễ nói chuyện đáng sợ như thế nào.