Nhạc Trọng nói:
- Em không cần quản, cường hóa nó đi!
- Tốt! Em cường hóa nó, thử xem năng lực của mình tới đây.
Đêm qua Trịnh Lỵ Tú phục dụng tiến hóa dược tề, lại ăn thêm huyết mật mà Nhạc Trọng mang từ thế giới thứ ba quay về, tuy đẳng cấp cường hóa của nàng vẫn là cấp , nhưng mà được thiên tài địa bảo, dược tề tẩm bổ cho nên thân thể của nàng cũng cường hóa thật lớn, hiện tại luận cường độ thân thể đã có thể so được với cường giả nhị giai, tinh thần lực sánh ngang với cường giả tam giai. Năng lực của nàng cũng tiến hóa thật lớn, còn mạnh mẽ hơn quá khứ nhiều lăm.
Đương nhiên do sử dụng nhiều thiên tài địa bảo xây dựng mà thành, Trịnh Lỵ Tú chỉ là ngụy cường giả tam giai, sức chiến đấu yếu tới đáng thương, một chiến sĩ bình thường cầm súng trường cũng đủ chém giết nàng.
Trịnh Lỵ Tú đi tới trước người thu cát giả, hai tay đặt lên cơ giáp này, từng đạo bạch quang bao phủ thu cát giả.
Được bạch quang này bao phủ, hai chân máy móc của thu cát giả không ngừng được cường hóa, trong tiếng nổ răng rắc đó vô số linh kiện phát sinh cải biến kỳ diệu, trở nên càng phù hợp vơi đạo lý khoa học, tràn ngập thần bí. Năng lượng truyền càng trở nên hợp lý hơn, càng rộng rãi, trước kia chỉ truyền động năng lượng được một, hiện tại đã biến thành mười. Cả cơ thể đều tiến hóa không ngừng.
Nhạc Trọng nhìn qua thu cát giả không ngừng tiến hóa, trong mắt hiện ra thần sắc nóng rực.
- Bảo bối thật tốt, quả nhiên là bảo bối tốt, lần này mình nhặt được bảo rồi. Đợi đến lúc thu cát giả này tiến hóa hoàn tất, khảm nạm hy vọng chi tâm vào trong đó điều khiển cơ giáp này, mình thậm chí có thể chiến với cường giả lục giai một trận. Ở trên trái đất này hoàn toàn vô địch rồi.
- Tiến vào cái gì?
Bỗng nhiên lúc này tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, quay đầu lại ánh mắt quét qua, nhìn thấy ba mươi tên nam tử mặc đồ đen cầm các loại vũ khí tiến qua bên này.
Một tên nam tử cầm khẩu PRG trực tiếp bóp cò, ánh lửa lóe lên, đạn hỏa tiễn lập tức bắn thẳng vào chỗ Trịnh Lỵ Tú.
Địch nhân tấn công không chỉ nhắm thẳng vào Nhạc Trọng.
An Nhân Biểu là cường giả chiến đấu từ trong gió tanh mưa máu đi ra, cực kỳ tâm ngoan thủ lạt.
Bạch cốt dùng một đoàn năng lượng hộ thuẫn tới bên người của Trịnh Lỵ Tú, vòng năng lượng trên thuẫn hiện ra ngoài, bao phủ nàng vào bên trong.
Oanh!
Nương theo tiếng nổ mạnh và đạn hỏa tiễn có thể bắn nát xe tăng bắn thẳng vào năng lượng hộ thuẫn, nhấc lên từng cơn rung động
- Đám người này đều phải chết!
Trong mắt Nhạc Trọng có sát cơ bắn ra ngoài, nếu như Trịnh Lỵ Tú bị giết, với hắn mà nói đây là nhục nhã vô cùng. Một tên cường giả ngũ giai chính là bá chủ một phương, ngay cả nữ nhân của mình còn không bảo hộ được thì chẳng khác gì phế vật.
Nhạc Trọng điểm chân một cái, trong một chớp mắt đã biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
- Không thấy!! Tại sao không thấy thằng kia đâu? Làm sao có thể?
Bao gồm An Nhân Biểu và đám hắc phong vệ đột nhiên không nhìn thấy Nhạc Trọng đâu thì lập tức bất ngờ. Bọn họ đều là người tiến hóa mạnh nhất của Hàn Quốc, cho dù là siêu cấp cường giả cũng rất tránh khỏi tầm mắt của bọn họ. Đáng tiếc bọn họ không biết Nhạc Trọng chính là người tiến hóa ngũ giai đỉnh phong, thân thể của hắn giống như khủng long vậy, một khi bộc phát tốc độ cao nhất thì cho dù là cường giả tứ giai đỉnh phong cũng chỉ nhìn thấy một tia tàn ảnh mà thôi.
Đám hắc phong vệ này phần lớn là cường giả nhị giai đỉnh phong, An Nhân Biểu là người tiến hóa siêu cấp cũng chỉ là chiến sĩ tam giai, căn bản không cách nào bắt được quỹ tích di động của Nhạc Trọng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Bỗng nhiên lúc này đầu của một tên hắc phong vệ bị bắn nổ tung.
Nhìn thấy một màn này thì đám hắc phong vệ đột nhiên sợ tiểu ra quần, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu:
- Quái vật, hắn là quái vật, tuyệt đối không phải nhân loại!! Hắn là quỷ! Hắn là Ma Thần!! Ma Thần tha mạng!! Đừng giết tôi!! Đừng giết tôi!
An Nhân Biểu cưỡng chế sợ hãi trong lòng, quát lớn.
- Đừng hoảng hốt trương, hắn là nhập, không phải quỷ. Chúng ta nhất định có thể giết chết hắn.
- Xem ra mày chính là thủ lĩnh rồi, vậy mày nên làm khôi lỗi cho tao đi.
Bỗng nhiên Nhạc Trọng xuất hiện sau lưng An Nhân Biểu, tiện tay tát lên đầu của An Nhân Biểu, lực lượng chấn động và trực tiếp chấn ngất An Nhân Biểu, một tam giai khôi lỗi chi phù cũng dung nhập An Nhân Biểu trong đầu.
- Quỷ!
- Chạy mau!
"... "
Đám hắc phong vệ còn lại hoảng sợ bỏ chạy ra bốn phía.
Bước chân Nhạc Trọng điểm mạnh và vô số tàn ảnh hiện ra như quỷ mị, xuất hiện sau lưng một đám hắc phong vệ, tiện tay dám một tấm bùa khôi lỗi vào dầu của những tên này, biến chúng thành khôi lỗi.
Hơn mười tên cao thủ tinh nhuệ của Hàn Quốc nếu như trước khi Nhạc Trọng tiến vào thế giới thứ hai thì vẫn có uy hiếp với hắn, hiện tại ở trước mặt hắn chỉ chống đỡ được vài hô hấp mà thôi.
Kẻ đầu tiên bị Nhạc Trọng biến thành khôi lỗi chính là An Nhân Biểu, đi tới bên người Nhạc Trọng cung kính hành lễ với Nhạc Trọng:
- Nô tài An Nhân Biểu, bái kiến chủ nhân!
Nhạc Trọng không có nhìn qua An Nhân Biểu nhiều, thân hình lóe lên, đi tới bên người Trịnh Lỵ Tú, hắn ôm Trịnh Lỵ Tú đang thoát lực vào lòng, lo lắng noi:
- Lỵ Tú, em không có chuyện gì chứ?
Toàn thân Trịnh Lỵ Tú đổ mồ hôi đầm đìa, trong mắt hiện ra nét vui mừng, ôm Nhạc Trọng và hôn môi hắn thật sâu, sau một hồi nói:
- Đại thúc, em không có chuyện gì cả. Cám ơn anh bảo hộ em. Cơ giáp này quá lớn, lực lượng của em không đủ, trước mắt chỉ có thể cường hóa một phần. Muốn hoàn toàn cường hóa nó cũng cần thời gian ba ngày.
Nhạc Trọng hôn lên cai trán xinh xắn của Trịnh Lỵ Tú, nói:
- Ba ngày thì ba ngày, em không sao là được rồi.
Trịnh Lỵ Tú cười cười ngọt ngào, ôm chặt cánh tay phải của Nhạc Trọng, dùng bộ ngực nhỏ của nàng cọ vào cánh tay của Nhạc Trọng. Nàng muốn lợi dụng toàn bộ những gì của nàng bắt lây trái tim của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng phất phất tay bảo An Nhân Biểu tới, sắc mặt trầm xuống hỏi:
- Là ai phái mày tới!
An Nhân Biểu cung kính không có khí khái cao thủ, nói:
- Chủ nhân, là Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội Thôi Nguyên Vượng ra lệnh cho tôi làm. Tôi trước kia là phó đội trưởng hắc phong vệ, thống soái ba mươi sáu tên hắc phong vệ.
- Thôi Nguyên Vượng, hỗn đản đáng chết, nhưng muốn giết ta thì đừng trách ta hạ thủ vô ttình, diệt hắn!
Sát cơ trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, đột nhiên hỏi:
- Vì cái gì Thôi Nguyên Vượng muốn giết tôi?
Nhạc Trọng không nghĩ r hắn và Thôi Nguyên Vượng không oán không cừu, cả hai còn chưa gặp mặt, vì cái gì đối phương lại điều động cao thủ tới, phái cao thủ tới giết hắn.
Là một thủ lĩnh hợp cách thì khi gặp được cường giả thì ưu tiên đầu tiên chính là lôi kéo, kế tiếp là hợp tác, lôi kéo, hợp tác không thành mới dùng thủ đoạn cuối cùng là diệt sát đối thủ.
An Nhân Biểu nói:
- Cha của hội trưởng Thôi Nguyên Vượng chết trong chiến tranh Triều Tiên. Hắn là phần tử dân tộc cực đoan, tràn ngập cừu hận với tung của. Cho dù là người bình thường tung của bước vào địa bàn của hắn đều có kết cục thê thảm. Nam bị giết chết, nữ làm nô lệ. Sau khi hắn nghe nói ngài là cường giả tung của, đã hạ lệnh nhất định phải giết ngài.