Sau khi Trần Kiếm Phong nghe được tình huống của Nhạc Trọng đã biết lúc ấy Nhạc Trọng đến căn cứ thật sự có lòng muốn sẵn sàng góp sức. Nếu như lúc đó hắn có thể gặp được thanh niên này, có lẽ đã đem Nhạc Trọng gia nhập căn cứ dốc sức cho hắn. Nhưng sau đó Nhạc Trọng bị Băng Vương Hội bức bách rời đi, hắn đã biết thanh niên kia không còn ý nghĩ muốn đi nhờ vả căn cứ Lũng Hải lần nữa. Hôm nay hắn nhìn Nhạc Trọng đã mang theo khí chất của một thượng vị giả, chỉ biết không còn cách nào mời chào được hắn.
Trần Kiếm Phong trực tiếp mời chào:
- Chào cậu! Nhạc Trọng, tôi là Trần Kiếm Phong. Cậu có nguyện ý tới Lũng Hải giúp tôi không, nếu cậu tới giúp tôi, tôi có thể cho cậu làm phó tổng đội trưởng đặc cảnh đại đội, cấp bậc phó phòng!
Trong thể chế đại lục nếu muốn thăng lên thành phó phòng, bên trên không người thật không biết cần dùng bao nhiêu năm. Cho dù sau cuối thời trong căn cứ Lũng Hải khi Trần Kiếm Phong nói cho Nhạc Trọng làm phó phòng cũng phải đứng vững trước thật nhiều áp lực trùng điệp. Dù sao bên trong chính phủ mặc dù ở nhiều thời điểm là do Trần Kiếm Phong quyết định, nhưng vẫn còn có những lãnh đạo khác tồn tại, không phải do một mình hắn định đoạt.
Nhạc Trọng nhàn nhạt cười, trực tiếp cự tuyệt:
- Trần chủ tịch, ý tốt của ngài tôi tâm lĩnh. Nhưng tôi không có hứng thú, chúng ta nên bàn chuyện thu phục kho lương tốt hơn.
Ánh mắt Trần Kiếm Phong chớp động một lúc nói thẳng:
- Được! Bên chúng tôi cần làm chuẩn bị, thời gian hành động định tại buổi sáng h ba ngày sau. Hai bên mỗi bên đưa ra ba trăm người, hai bộ binh chiến xa, cùng nhau đến huyện Thượng Lâm thu phục kho lương!
Nhạc Trọng nhướng mày nói:
- Thời gian cùng địa điểm tôi không có dị nghị. Nhưng nhân số xuất chiến cùng chiến xa tôi có ý kiến. Bên chúng tôi nhiều nhất chỉ ra năm mươi người, một bộ binh chiến xa!
Dân cư căn cứ Lũng Hải đông đảo, tùy tiện thì có thể điều động ba trăm người, nếu Nhạc Trọng một lần điều động ba trăm người, như vậy binh lực cả Thạch Mã trấn đều không còn.
Ánh mắt Trần Kiếm Phong chớp động, đáp ứng lời đề nghị của hắn.
- Được rồi, chúng ta mỗi bên ra năm mươi người, một bộ binh chiến xa. Nhưng tôi hi vọng song phương đều phải đưa ra bộ đội tinh nhuệ, theo biểu hiện tình báo số lượng con chuột biến dị bên kho lương rất lớn, hơn nữa sức chiến đấu phi phàm!
Nhạc Trọng gõ nhẹ ngón trỏ lên tay vịn, tự hỏi một lúc nói:
- Không có vấn đề!
Kho lương huyện Thượng Lâm chẳng những vô cùng trọng yếu đối với căn cứ, đối với Nhạc Trọng cũng thập phần quan trọng. Trong tay có lương, trong lòng không hoảng hốt. Chỉ cần có được lương thực sung túc là có thể ổn định lòng người, thu thập càng nhiều người sống sót.
Căn cứ Lũng Hải hiện tại có chút đau đầu đối với người sống sót không ngừng đến gia nhập, bởi vì bọn họ không còn bao nhiêu lương thực. Nếu có đủ lương thực, như vậy những người sống sót kia chính là tài nguyên tốt nhất.
Hai người lại thương nghị một ít khâu nhỏ, xác nhận một ít mấu chốt hành động sau đó Nhạc Trọng mới rời khỏi nơi này.
Nhạc Trọng vừa đi ra, trong một gian phòng bên cạnh phòng khách chợt đi ra một gã nam tử dáng người khôi ngô, làn da ngăm đen, hai tay đầy vết chai, hai mắt chớp động tinh quang, trên người mang theo một cỗ khí tức quân nhân đi tới bên người Trần Kiếm Phong.
Trần Kiếm Phong nhìn nam tử hỏi:
- Vệ Phi! Hắn thế nào? Anh có nắm chắc xử lý được hắn không?
Vệ Phi chính là tổng đội trưởng đại đội đặc công của Trần Kiếm Phong. Trước cuối thời hắn là bộ đội đặc chủng trong đặc chủng binh tinh nhuệ nhất của quốc gia xuất ngũ, chấp hành nhiều nhiệm vụ, đã có hơn hai mươi người chết trong tay của hắn. Sau cuối thời hắn phát hiện sử dụng binh khí trong Thần Ma hệ thống có thể đạt được cường hóa, Vệ Phi mượn nhờ Thần Ma hệ thống đạt được cường hóa, hiện tại đã là cường hóa giả cấp, hơn nữa trên người trang bị đều là tốt nhất, sức chiến đấu phi phàm.
Vệ Phi tràn ngập tự tin cường đại nói:
- Người kia rất nguy hiểm! Chỉ sợ có thực lực như tôi cungx khoong lafm gif dduowcj. Chẳng qua nếu tôi cùng hắn chiến đấu sinh tử, người sống sót nhất định sẽ là tôi!
Kỹ xảo chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu thập phần trọng yếu khi đối chiến, Vệ Phi xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thuật sát nhân trong chiến đấu cực kỳ tinh thông. Trước khi hắn chưa trở thành cường hóa giả, đã dùng tay không giết qua một gã cường hóa giả cấp, ám sát một gã cường hóa giả cấp. Đủ loại chiến tích đã gầy dựng lòng tự tin cường đại trong tim hắn.
Trần Kiếm Phong vô cùng hài lòng nói:
- Vậy thì tốt rồi!
Chỉ cần có người có thể chế trụ Nhạc Trọng, Trần Kiếm Phong an tâm rất nhiều. Đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu hắn mời Nhạc Trọng tới đây, hắn muốn đánh giá thực lực cùng nhìn xem Nhạc Trọng là người như thế nào.
Nhạc Trọng vừa gặp lại bộ hạ thì Khổng Đào đã mang theo vẻ mặt mỉm cười đón chào nói:
- Nhạc Trọng, hôm nay chúng ta cùng tới Thiên Thượng Nhân Gian buông lỏng một chút đi, tôi mời khách!
Trong tay Khổng Đào nắm giữ một ít phí quan hệ xã hội, đặc biệt dùng chiêu đãi khách nhân như Nhạc Trọng. Nhưng khó được một lần thủ lĩnh một thế lực như Nhạc Trọng đã đến, hắn lại có cơ hội dùng khoản công quỹ kia tiêu xài một phen. Hôm nay Nhạc Trọng đến đây hắn liền nương cơ hội sử dụng công quỹ đi hưởng lạc, ngoài ra còn có cơ hội kết giao với thủ lĩnh thế lực nhất phương, xem như lo trước đường lui của mình trong tương lai.
- Thiên Thượng Nhân Gian?
Nhạc Trọng vừa nghe được tên này, liền hiểu được đó là địa phương gì, hắn thoáng ngẫm nghĩ một lúc gật đầu đồng ý nói:
- Được!
Khổng Đào mừng rỡ dẫn Nhạc Trọng đi tới địa phương phong nguyệt cao nhất trong đặc khu.
Bên trong đặc khu mỗi người quần áo ngăn nắp, trật tự tỉnh nhiên, cũng tương tự như trước cuối thời. Thậm chí Nhạc Trọng còn thấy được có không ít quý phụ nhân mặc quần áo xinh đẹp mang theo mèo hoặc chó đi dạo ở gần bên.
Nhạc Trọng nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng thầm nhủ:
- Bên ngoài là người bình thường ngay cả cơm ăn không đủ no, bên trong không ngờ còn có người còn tâm tư nuôi mèo nuôi chó, nếu như chính phủ mất đi lực lượng đàn áp, ngọn lửa phẫn nộ nhất định sẽ đem toàn bộ cơ sở này thiêu thành tro tàn!
Theo Khổng Đào dẫn dắt, đoàn người Nhạc Trọng đi vào một câu lạc bộ trang hoàng xa hoa rực rỡ.
Một mỹ phụ chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vóc diễm lệ trắng nõn mặc bộ quần áo chức nghiệp, có vẻ thập phần khí chất đi tới nhìn Khổng Đào cười nói:
- Khổng chủ nhiệm, thật sự là khách ít đến ah, mời bên này!
Khổng Đào hăng hái nói:
- Trương Trữ, đi gọi tiểu thư xinh đẹp nhất nơi này tới đây, cẩn thận hầu hạ vị huynh đệ đi chung với tôi thật tốt!
Trương Trữ nhìn Nhạc Trọng tò mò hỏi:
- Vị này chính là?
Khổng Đào nhìn Trương Trữ nói:
- Vị này chính là Nhạc Trọng, cô chỉ cần biết anh ấy là khách quý của Trần chủ tịch là được, đi thôi!
- Tốt! Thiến Nghi, đưa Khổng chủ nhiệm cùng bạn của anh ấy đến Thiên Khuyết Sương!
Trương Trữ gọi một nữ phục vụ bộ dạng vô cùng thanh thuần tới dặn dò.
- Mời!