Uy lực viên đạn cách âm quá nhỏ, không đủ xỏ xuyên áo giáp rắn nước biến dị trên người hắn. Dù là như thế nhưng hắn vẫn kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Thích khách kia ẩn nấp sát khí, bổn sự cực kỳ đáng sợ, ngay khi người kia vừa nổ súng hắn mới cảm giác được nguy hiểm. Đây tuyệt đối là chuyện chỉ có thích khách đỉnh cấp mới có thể làm được.
Diêu Diêu, Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao đều trốn vào sau công sự che chắn.
Ánh mắt Nhạc Trọng chớp động nhìn thoáng qua phương hướng viên đạn bắn tới, dưới kỹ năng bị động cường hóa hắc dạ, hắn thấy rõ ràng toàn bộ tình huống góc chết bị bóng tối hoàn toàn bao phủ. Chỉ thấy ở một địa phương tối tăm một gã hắc y nhân toàn thân tối đen đang cầm súng đứng tại nơi đó.
Nhạc Trọng rút khẩu , liên tục bắn về hướng hắc y nhân kia, lại giống như quỷ mỵ hướng người kia phóng tới.
Tốc độ hắc y nhân cũng cực nhanh, hơn nữa thập phần thành thạo dùng công sự che chắn làn đạn của Nhạc Trọng, thỉnh thoảng còn dùng súng đánh trả.
Bắn hết một băng đạn nhưng không trúng hắc y nhân phát nào. Ngược lại Nhạc Trọng bị thuật bắn súng của người kia bức lui, rất khó tiếp cận được hắn.
- Thuật bắn súng thật lợi hại!
Nhạc Trọng phát động ảnh bộ, tốc độ giống như quỷ mị, cho dù bị thuật bắn súng tinh diệu của hắc y nhân bức lui liên tục nhưng cũng dùng tốc độ cực cao tới gần người kia, một đao nhanh như lưu tinh chém thẳng tới hắn.
Nếu so thuật bắn súng, Nhạc Trọng đương nhiên không phải đối thủ của hắn. Cho dù Nhạc Trọng đã rèn luyện không ít, nhưng dù sao thời gian vẫn còn quá ngắn.
Trong nháy mắt Nhạc Trọng tới gần, hắc y nhân bỏ súng rút trường kiếm bên hông, vẽ ra một quỹ tích huyền ảo điểm lên trên đao của Nhạc Trọng, đem đao của hắn hất sang một bên.
Nhạc Trọng nhanh chóng rút đao, một đao nhanh hơn một đao chém tới hắc y nhân kia, dưới tốc độ cao viễn siêu người thường của hắn từng chiêu đao chẳng khác gì mưa bão bao phủ phía trước.
Tốc độ của hắc y nhân xa xa không theo kịp Nhạc Trọng, nhưng kiếm pháp của hắn tinh diệu, một đoàn kiếm quang bao phủ chặt chẽ thân thể hắn, thập phần miễn cưỡng đón đỡ công kích của Nhạc Trọng.
Ngay lúc hai người còn đang đối chiến, từ trong bóng tối sau lưng hắc y nhân đột nhiên xuất hiện một cây gai xương bén nhọn bắn ra, hướng hắn đâm tới.
Ánh mắt hắc y nhân co rụt lại, một kiếm điểm lên gai xương kia, thân thể lách tránh khỏi cây gai xương có thể dễ dàng đâm xuyên qua người hắn.
Nhạc Trọng nhân cơ hội một cước nặng nề đá vào bên hông người kia, đem hắc y nhân đá bay ra mấy thước.
Vô số gai xương bén nhọn từ góc hắc ám nổ tung, hướng hắc y nhân đâm tới.
Hắc y nhân phun ra ngụm máu tươi, tốc độ chợt bạo tăng gấp ba, giống như mũi tên rời cung tránh thoát vô số gai xương bay qua, chỉ trong mấy lần chớp động đã biến mất trong đêm tối.
Ánh mắt Nhạc Trọng lóe lên, cũng biến mất trong đêm.
Tên hắc y nhân cố nén thương thế nhờ vào đêm tối che giấu xuyên qua những ngõ hẻm, cuối cùng đi vào một hẻm nhỏ tiến nhập một căn nhà.
- Trình Ngọc ca, anh làm sao vậy?
- Trình Ngọc ca, anh bị thương sao?
Trong phòng đốt lên ngọn nến, dưới ánh nến mỏng manh chiếu xuống làm người ta có thể chứng kiến bên trong gian phòng nhỏ chừng ba mươi thước vuông có chín đứa trẻ còn chưa đầy mười ba tuổi.
Hắc y nhân vừa đi vào phòng, mấy đứa trẻ liền xông tới vẻ mặt lo lắng hỏi.
- Anh không sao!
Hắc y nhân Trình Ngọc tháo xuống mặt nạ bảo hộ, lộ ra gương mặt thanh tú tái nhợt, hắn che miệng ho khan một chút, ho ra một ngụm máu, máu tươi nhè nhẹ tràn ra trong tay hắn.
Nhìn thấy Trình Ngọc bị thương, chín đứa trẻ kích động lục tung căn phòng muốn tìm một ít thuốc. Sau cuối thời dược vật cũng giống như lương thực đồng dạng là vật tư khan hiếm, ở bên trong phòng cũng chỉ có thể tìm được một tấm băng dán cùng một chai thuốc giảm đau.
Đúng lúc này một chiếc bạch cốt đại phủ nặng nề bổ lên cửa phòng, đem cửa gỗ cũ nát chém thành vỡ tan, Nhạc Trọng bước nhanh vào.
- Trẻ con?
Nhạc Trọng nhìn thấy được chín đứa trẻ trong phòng trong lòng vô cùng ngoài ý muốn, ác cảm đối với kẻ ám sát hắn cũng lập tức giảm bớt.
Sau cuối thời, theo thời gian trôi qua nhân tính bắt đầu chậm rãi tan vỡ. Vì một ổ bánh mỳ nữ nhân có thể bán đứng thân thể chính mình, vì một bánh mỳ nam nhân thậm chí sẽ trực tiếp giết người, cưỡng gian, giết người ở cuối thời là chuyện thật bình thường. Vì no bụng thậm chí còn có kẻ ăn cả thịt người vô cùng điên cuồng.
Ở tình huống trật tự hỏng mất, trong thế giới đạo đức tiêu vong vẫn còn người bảo hộ những đứa trẻ thế này, xem như Trình Ngọc vẫn còn bảo lưu một tia nhân tính.
Nhìn thấy Nhạc Trọng, ánh mắt Trình Ngọc co rụt lại nói:
- Đừng tổn thương bọn trẻ, tôi đi với anh!
Trước cuối thời Trình Ngọc là một gã sát thủ đỉnh cấp, tinh thông đủ loại kỹ xảo giết người, có được kiếm thuật cao cường. Trước khi thế giới biến đổi hắn đang chấp hành nhiệm vụ tại thành phố Lũng Hải. Sau cuối thời liền theo đại bộ đội thối lui tới căn cứ Lũng Hải. Tuy rằng Trình Ngọc có thân thủ bất phàm, nhưng vận khí không tốt, khi hắn lấy được tân thủ mộc bổng thì trong tay hắn đúng lúc còn súng lẫn kiếm, vì vậy cây gậy có vẻ vướng víu kia bị hắn vứt bỏ đầu tiên. Dù sao so sánh với mộc bổng, hắn càng thói quen sử dụng súng cùng kiếm đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Chính vì như thế đã làm cho hắn bỏ lỡ cơ hội cường hóa tốt nhất.
Đợi sau khi bí mật cường hóa bị phát hiện, Trình Ngọc đã thối lui vào trong căn cứ an toàn, hơn nữa các loại trang bị Thần Ma hệ thống đều bị các thế lực lớn nghiêm khắc khống chế. Hắn thật vất vả cẩn thận mới ám sát được một gã cường hóa giả có được Đường đao phảng chế, nương nhờ thân thủ trác tuyệt ra khỏi thành săn giết một ít tang thi mới đem bản thân cường hóa tới cấp. Nhưng lúc này liệp sát tang thi bình thường đã rất khó tìm được kỹ năng thư, không có kỹ năng mạnh mẽ hắn cũng khó thể trở thành cường hóa giả đứng đầu.
Cho dù Trình Ngọc ở lúc toàn thịnh cũng không phải đối thủ của Nhạc Trọng, hiện tại hắn bị trọng thương thì càng không phải là đối thủ của người kia.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trình Ngọc, ánh mắt lại nhìn một thiếu niên chừng mười ba tuổi lạnh lùng nói:
- Ai bảo anh tới ám sát tôi?
Trình Ngọc lảo đảo, đem lai lịch người thuê nói ra:
- Băng Vương Trương Vân!
Chín cô nhi trong phòng đối với Trình Ngọc mà nói còn quan trọng hơn quy tắc một kẻ làm sát thủ rất nhiều.
- Lại là hắn!
Sát khí trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe lên, Băng Vương đã muốn ám sát hắn hai lần, trong lòng hắn đã sản sinh ý nghĩ tất sát đối với Băng Vương Trương Vân.
Nhạc Trọng hỏi:
- Hắn chi cho anh bao nhiêu thù lao?
Trình Ngọc đáp:
- Một tấn lương thực!
Trước cuối thời mỗi lần Trình Ngọc ra tay đều là một trăm ngàn đô la trở lên, nhưng sau cuối thời một tấn lương thực đã đủ cho sát thủ từng đứng hàng đầu thế giới phải đi bán mạng.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trình Ngọc mời chào:
- Tôi là thủ lĩnh Thạch Mã trấn Nhạc Trọng. Trình Ngọc, dốc sức cho tôi đi. Chỉ cần anh bán mạng cho tôi, bọn trẻ sẽ có cuộc sống ổn định tốt nhất. Có thể ở trong trường học sáng sủa học tập cùng bạn bè đồng lứa, mỗi ngày không lo áo cơm. Chỉ cần anh cố gắng làm việc, mỗi ngày muốn cho bọn trẻ ăn bánh mì uống sữa tươi cũng không phải là vấn đề gì!