Hạ Nguyệt xuất thân cao quý, nhưng mà trước tận thế nàng chỉ là một sinh viên mà thôi, cũng không có năng lực gì quá mức. Tại chỗ của Nhạc Trọng thì thạc sĩ, nghiên cứu sinh rất nhiều, còn có nhiều kinh nghiệm công tác phong phú, nàng so với người khác trừ tướng mạo xinh đẹp thì không có gì cả.
Hạ Nguyệt không cách nào tìm được công việc thích hợp cho mình, vì vậy nàng lúc này mới đến tìm Nhạc Trọng.
Hạ Nguyệt nhin qua Nhạc Trọng cười cười, nói:
- Tôi hy vọng thành lập chính phủ mới, nhân viên công tác trong cơ quan đó quân hàm không thua gì thiếu tá.
Quân chính chia lìa là đảm bảo thượng vị giả không bị quân đội hoặc là chính phủ tước mất quyền lực. Nhạc Trọng đang tiến hành chỉnh biến quân sự, đồng dạng phân chia chính phủ cùng quân đội thành hai hệ thống.
Nhưng mà do hiện tại là thời khắc chiến tranh, bởi vậy trong chính phủ cũng thực hành phân chia quân hàm. Dựa theo quân hàm cao thấp mà được chia vật tư tương ứng. Quân hàm thiếu tá trong chính phủ mới đã là tồn tại hạch tâm.
Nhạc Trọng khẽ chau mày, nhìn qua Hạ Nguyệt chậm rãi nói:
- Hạ Nguyệt tiểu thư, tôi thập phần cảm tạ cô lúc trước chỉ điểm tôi tìm kiếm quân doanh. Nhưng mà tôi đã trả thù lao bằng cách thả tự do và đưa cô thuận lợi tới căn cứ thành phố Lũng Hãi. Giữa chúng ta đã thanh toán xong, cô muốn trở thành người trong chính phủ mới, xin hỏi cô có thể lấy cái gì ra trao đổi?
Nhạc Trọng biết rõ Hạ Nguyệt không phải là nữ nhân ngu ngốc, hắn muốn nhìn xem nàng có thể lấy ra cái gì giúp nàng đổi được sinh hoạt tốt hơn trong tương lai.
Hạ Nguyệt chỉ vào Cao Ưng bên cạnh và cười nói với Nhạc Trọng:
- Cao Ưng hiểu được kỹ thuật phục trang viên đạn, còn từng có kinh nghiệm thực tế phục trang viên đạn. Tôi nghĩ anh rất cần nhân tài ở phương diện này a?
(Phục trang viên đạn có nghĩa là phục chế lại viên đạn, dùng vỏ đạn rỗng nhồi thuốc nổ vào và lấp thêm đầu đạn)
Con mắt Nhạc Trọng sáng ngời, lắc lắc đầu nói:
- Nhân tài kỹ thuật phục trang viên đạn thì tôi có mấy người. Chút cống hiến ấy không đủ cho cô làm thiếu tá.
Sau khi nắm được quyền hành trong căn cứ, Nhạc Trọng trước tiên sẽ tìm kiếm nhân tài trong căn cứ. Ở vạn người kia có sáu người hiểu được kỹ thuật phục trang viên đạn. Đương nhiên chân chính có được kinh nghiệm phục trang thì không có một ai.
Dù sao tại Trung Quốc, phục trang viên đạn cũng chỉ có trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật là thời điểm thiếu thốn vật tư mới có thể tồn tại, Trung Quốc về sau có thể chế tạo viên đạn mới đại quy mô, Trung Quốc tự nhiên khinh thường phục trang viên đạn. Mà dân gian từ một ít người say mê lĩnh vực này ra, cũng không có ai làm ra những vật này. Có Cao Ưng, Nhạc Trọng phục trang viên đạn sẽ ít đi đường quanh co. Hắn xác thực là nhân tài mà Nhạc Trọng cần.
Trước mắt Nhạc Trọng cũng không có năng lực, kỹ thuật chế tạo viên đạn mới mới là quan trọng, nếu hắn có thể chế tạo viên đạn mới thì cũng khinh thường phục trang viên đạn.
Nhạc Trọng cự tuyệt, Hạ Nguyệt mặt không thay đổi, nàng vẫn bảo trì mỉm cười nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Như vậy một kho súng ống đạn dược có thể vũ trang một sư đoàn, anh có hứng thú hay không?
Nghe được Hạ Nguyệt nói vậy thì Nhạc Trọng so với nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế còn hưng phấn hơn, hắn hiện tại thiếu nhất chính là vũ khí! Hiện đại hoá vũ khí. Chỉ cần có vũ khí sung túc thì sức chiến đấu của bộ đội sẽ tăng lên gấp bội.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Hạ Nguyệt chậm rãi nói:
- Thành giao! Chỉ cần cô có thể giúp tôi lấy được kho đạn dược này. Tôi sẽ an bài cô làm nhân viên cấp thiếu tá trong chính phủ mới.
Cung cấp quân hàm cấp thiếu tá đổi được một kho đạn dược cỡ lớn, mua bán như vậy quá hời.
Hạ Nguyệt nhìn qua Nhạc Trọng, cười thập phần sáng lạn. Chỉ cần Nhạc Trọng đạt được kho đạn dược kia, nàng cũng có thể trải qua sinh hoạt thập phần nhãn nhã. Nàng mặc dù biết vị trí của kho súng ống kia, thế nhưng mà bản thân nàng lại không có năng lực lấy kho súng ống đó tới tay. Đem kho súng ống giao cho Nhạc Trọng chính là lựa chọn tốt nhất.
Cao Ưng gia nhập đội nghiên cứu phục trang viên đạn, rất nhanh hắn truyền kinh nghiệm phục trang viên đạn lại cho ba trăm học đồ mà an bài. Trong ba trăm người này thì nam nữ tất cả chiếm một nửa. Mỗi một người đều vô cùng quý trọng công tác này, có công tác này thì bọn họ không lo đói bụng.
Nhưng mà chuyên này không đơn giản như Nhạc Trọng tưởng tượng, Cao Ưng dạy cho đám học đồ cách phục trang viên đạn. Phục trang viên đạn cần thiết chính là thuốc nổ, đầu đạn, thế lực của Nhạc Trọng không thể sản xuất đại quy mô.
Bởi vì không có nhân tài chế tạo đạn, Cao Ưng cũng chỉ có thể đi tới nhà máy sắt thép đặt chế ra đầu đạn mà thôi. Còn thuốc nổ các loại cũng cần Cao Ưng dẫn người đi làm. Trong thời gian ngắn muốn phục trang viên đạn đại quy mô là không thực tế.
Sau khi an bài Cao Ưng đi phụ trách phục trang viên đạn thì Nhạc Trọng liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị thu phục kho đạn dược cỡ lớn.
Hạ Nguyệt nói kho đạn dược cỡ lớn này giấu trong một tòa núi sâu ở giao giới thành phố Lũng Hãi cùng thành phố SY. Mà kho súng ông đạn dược cỡ lớn này cách huyện Thanh Nguyên ước chừng ba trăm dặm. Nếu như trước tận thế thì phải đi xe một ngày, thế nhưng mà sau tận thế giao thông bế tắc, khả năng gặp phải các loại chuyện ngoài ý muốn, Nhạc Trọng không thể không cẩn thận làm việc, chuẩn bị chu toàn.
Không lâu hai chiếc chiến xa bộ binh, một xe máy hai thân trang bị súng máy, năm chiếc jeep Dongfeng, hai mươi chiếc Hammer, mười lăm chiếc Đông Phong kilocalo, bốn chiếc xe dầu cỡ lớn, mười chiếc xe bus hoán cải rời khỏi căn cứ thành phố Lũng Hãi, dựa theo chỉ điểm của Hạ Nguyệt thì chạy tới hướng kho đạn dược.
- Nhạc đội! Phía trước bị xe chặn đường! Còn có nhiều tang thi đang bồi hồi. Xử lý như thế nào, thỉnh chỉ thị!
Trên đường cao tốc, Nhạc Trọng dừng đoàn xe khổng lồ lại, hai trăm mét trước đoàn xe khắp nơi đều là xe hỗn loạn vút đi, đại lượng tang thi đang bồi hồi ở đó.
Sở dĩ những tang thi này xuất hiện ở chỗ này, đó là bởi vì chúng đều bị kẹt xe ngăn cản lại. Thế giới biến dị và đại lượng người lái xe ra khỏi thành thị. Nhưng mà xe lấp kín làm bọn họ không đi được.
Nhạc Trọng từ trong một chiếc xe jeep Dongfeng đi xuống, nhìn qua làn xe trước mặt bị ngăn cản lại, khẽ chau mày. Làn xe bế tắc lãng phí rất nhiều thời gian của hắn. Nếu như không có xe bế tắc, ba trăm dặm chạy hết tốc độ một ngày là tới.
Bị âm thanh xe cộ hấp dẫn, những tang thi đang bồi hồi kia từ từ đi qua phía bên này.