Dưới ánh mắt tràn ngâp ghen ghét và oán hận Nhạc Trọng của đám học sinh trung học, bọn họ cũng không rời khỏi Thanh Phong Trại. Không có Vương Kiến năm tên cảnh sát che chở, những học sinh trung học bọn họ rời khỏi Thanh Phong Trại thì không tới ba ngày không chết đói cũng vào bụng tang thi.
Nhạc Trọng nhìn chung quanh một vòng và thản nhiên nói:
- Không có người rời đi, như vậy tôi tự động xem các người là con dân của tôi, các người hiện giờ đi lên báo cáo chức nghiệp và sở trường trước khi thế giới biến dị đi, nếu năng lực của các người xuất sắc, chẳng những có thể đủ ăn cơm mà còn được thêm lương thực.
Nhạc Trọng sát cơ lẫm lẫm nói:
- Hiện tại các người đi xếp hàng, tôi nói rõ trước, ai dám xen ngang chỉ cần bị phát hiện thì lập tức lôi ra ngoài quất hai mươi roi, cả gan dám phản kháng thì xử bắn ngay.
Nghe Nhạc Trọng nói với sát cơ lẫm lẫm như vậy, thân thể người sống sót bên dưới run lên, dưới ánh mắt của đám vũ trang nhìn qua, thành thành thật thật xếp thành hai mươi mấy hàng thật dài, trật tự và không ai dám chen ngang, đây là cảnh tượng kỳ dị nếu so với trước tận thế ở cái đất nước này.
Vương Kiến năm tên cảnh sát, Cố Mạn Tư, Trác Nhã Đồng cùng với Trần Minh tổ chức tới hai mươi mấy cái bàn ghi lại tên tuổi của người sống sót, chức nghiệp và năng lực tương ứng trước tận thế.
Nhạc Trọng thì ngồi trên đài cao, lạnh lùng quan sát đám người sống sót bên dưới. phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Vân Thải Vi cùng Đồng Hiểu Vân hai tiểu loli giống như nha hoàn thiếp thân, Giúp đỡ Nhạc Trọng đấm chân nắn vai, loay hoay chết đi được.
Cứ như vậy tới chạng vạng tối mới hoàn tất đăng ký của người sống sót.
Lúc chạng vạng tối Hùng Chính do dự một chút, đi tới bên người của Nhạc Trọng và nói:
- Nhạc lão đại xin anh đi theo tôi một chút!
Nhạc Trọng nhướng mày nói:
- Chuyện gì?
Hùng Chính do do dự dự thật lâu mới lấy hết khí lực nói ra:
- Tôi muốn dẫn ngài đi tới nơi này, xem xử lý nhà xưởng thế nào? Trong nhà xưởng này có hơn mười nữ nhân và mấy tấn thịt.
Nhạc Trọng trầm mặc một chút chậm rãi nói ra:
- Mang tôi đi nhìn một chút!
- Các ngươi cũng đừng đi theo!
Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng tứ nữ bên cạnh chậm rãi nói.
- Tôi muốn đi nhìn một chút!
- Tôi cũng muốn đi!
Cố Mạn Tư cùng Đồng Hiểu Vân hai nữ đều lớn tiếng nói. Các nàng muốn biểu hiện mình, làm ch Nhạc Trọng biết rõ các nàng không phải là nữ nhân tranh thủ tình cảm.
Trác Nhã Đồng sắc mặt tái nhợt, mơ hồ đoán được nhà xưởng đó là cái gì, gắt gao ôm lấy tiểu loli Vân Thải Vi đang ầm ĩ đòi theo.
- Tùy các cô!
Nhạc Trọng nhìn Cố Mạn Tư cùng Đồng Hiểu Vân hai nữ và không nói thêm gì nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Hùng Chính thì Nhạc Trọng đi tới một khu nhà xưởng là biệt thự nằm ở nơi hẻo lánh.
Vừa tiến vào nhà xưởng, Cố Mạn Tư cùng Đồng Hiểu Vân hai người lập tức nhìn thấy một màn các nàng cả đời khó quên. Một đầu nữ nhân bị treo lên, vô số cỗ thi thể treo giữa không trung, ruột, nội tạng treo đầy móc sắt, tràng diện vô cùng huyết tinh.
Cố Mạn Tư cùng Đồng Hiểu Vân thoáng cái sắc mặt vô cùng tái nhợt, che miệng lại, chạy ra khỏi nhà xưởng, từng ngụm từng ngụm nôn ra ngoài. Các nàng trước kia đã cho rằng nhìn thấy đủ tàn khốc của thế giới sau tận thế, nhưng khi nhìn thấy một màn ở nơi này thì mới biết được bản thân mình may mắn cỡ nào.
- Liệt Thiên Dương chết tiệt, tao nhất định sẽ giết mày!
Nhạc Trọng nhìn qua nơi này, đây là nhà máy gia công thịt, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn buồn nôn như cũ. Trong nội tâm sinh ra sát ý nồng đậm với Liệt Thiên Dương. Tên biến thái này không đáng gọi là nhân loại. Nếu như Liệt Thiên Dương xuất hiện lần nữa trước mặt Nhạc Trọng thì hắn sẽ dùng mọi biện pháp giết thằng này.
Trong nhà máy gia công này treo hơn mười thi thể nữ nhân. Đồng thời Nhạc Trọng lại nhìn thây cái lồng lớn phía sau, phát hiện hai mươi mấy người tuổi tác lớn nhỏ khác nhau, trong mắt chớp động lên sợ hãi vô hạn, đại bộ phận tinh thần đã không bình thường.
- Làm sao bây giờ? Nhạc lão đại có cần xử lý các nàng không?
Hùng Chính nhìn qua Nhạc Trọng khó xử hỏi.
Lương thự dự trữ trong Thanh Phong Trại không phong phú, Hùng Chính cũng không muốn hơn hai mươi nữ nhân tâm thần này tiêu hao lương thực. Trong mắt hắn nữ nhân điên không có giá trị, hơn nữa chiếu cố các nàng chỉ lãng phí nhân thủ mà thôi.
Nhạc Trọng nhìn qua hai mươi mấy nữ nhân điên cuồng thân thể dơ bẩn kia, cự tuyệt đề nghị Hùng Chính:
- Không, mang trở về đi, hảo hảo chiếu cố các nàng. Các nàng là nữ nhân, co thể sinh con.
Hùng Chính chần chờ một chút, chỉ vào nhà kho hỏi Nhạc Trọng:
- Những vật kia làm sao bây giờ?
Trong kho hàng trữ mấy tấn thịt người. Thịt lạp xưởng. Thời điểm thiếu lương thực thì chỉ cần Nhạc Trọng cùng Hùng Chính không nói phá ra, đem số thịt này chia cho người sống sót, bọn họ không biết không rõ thì thôi, cũng không biết mình đang ăn thịt người chết. Liệt Thiên Dương vì bảo trì thể lực cho thủ hạ, Thường xuyên cho tinh nhuệ Thanh Lang Kỵ ăn thịt người. thịt lạp xưởng. Đương nhiên cũng có bộ phận Thanh Lang Kỵ không muốn làm chuyện biến thái như vậy, thà rằng khí lực nhỏ đi cũng không ăn mấy thứ này.
Nhạc Trọng trầm giọng nói ra:
- Chôn đi!
- Vâng!
Hùng Chính cũng buông lỏng một hơi, dẫn người đi thanh lý tội ác ở nơi này.
Nhạc Trọng vừa đi ra khỏi nhà xưởng tội ác kia, Cố Mạn Tư cùng Đồng Hiểu Vân một trái một phải sắc mặt tái nhợt, ôm chặc lấy cánh tay của Nhạc Trọng, cũng chỉ co như vậy các nàng mới có dũng khí.
Nhạc Trọng vỗ vỗ lưng của Cố Mạn Tư cùng Đồng Hiểu Vân và an ủi một chút, đi nhanh rời khỏi nơi này.
Ngày hôm sau Nhạc Trọng đã bắt đầu chiêu mộ chiến sĩ trong người sống sót.
Sau tận thế thì đãi ngộ của chiến sĩ là tốt nhất, đồng thời bọn họ cũng là vũ lực mạnh nhất. Nhạc Trọng từ đầu chiêu mộ chiến sĩ là những quân nhân sống sót đi báo danh.
Trong hai ngàn người sống sót thì tổng số nam nhân là một ngàn hai trăm người, trong đó nam nhân trưởng thành là một ngàn. Liệt Thiên Dương cũng không phải người ngu, hắn đã sớm lựa chọn trong người sống sót một lần, những nam tử cao lớn thân thể tráng kiện được hắn chiêu mộ vào trong Thanh Lang Kỵ và thủ hạ của hắn rồi. Nam nhân trưởng thành còn lại là do dinh dưỡng không đủ, thân thể suy yếu, dáng người thấp bé.
Nhạc Trọng chọn tới chọn lui miễn cưỡng chọn ra bốn trăm năm mươi nam tử, bổ sung thêm bốn trăm thủ hạ, dùng Lưu Nhị Hắc, Trương Ngưu Giang, Hùng Chính ba người làm hạch tâm, tổ kiến một doanh.
Lưu Nhị Hắc, Trương Ngưu Giang, Hùng Chính ba người đều là đại đội trưởng, Nhạc Trọng tự lĩnh vị trí doanh trưởng, đồng thời có có quyền chỉ huy tất cả.
Còn lại năm mươi tên nam nhân dưới trướng của Vương Kiến, Nhạc Trọng lại bảo hắn huấn luyện năm mươi nam nhân này, cần phải đem những nam nhân này huấn luyện thành cảnh sát hợp cách. Vương Kiến là cảnh sát có tinh thần trọng nghĩa mười phần, Nhạc Trọng bổ nhiệm trở thành cục trưởng cục cảnh sát của Thanh Phong Trại.