Không lâu sau có một quân đoàn hùng hậu mang theo nhiều khí tài đi trở về, sau đó không lâu lại chạy đi.
Nhạc Trọng đi chuyến này mang theo nhiều vũ khí đạn dược, ống phóng rốc - két, súng phóng lựu, lựu đạn, địa lôi và các vũ khí hạng nhẹ. Những trang giáp bộ đội cũng mang theo rất nhiều, bởi vì bọn họ thiếu nhân thủ điều khiển, cho dù miễn cưỡng kéo xe bọc thép và xe tăng về cũng không dùng được.
Đào Mộc Trấn chính là lúc Nhạc Trọng dẫn người từ Thanh Phong Trại di chuyển tới thị trấn nhỏ đóng quân lại, trong Đào Mộc Trấn là một tiểu trấn, trước tận thế đây là trấn có hai ngàn nhân khẩu, bên trong cũng bị người ta đi tìm một lần, đại bộ phận vật tư bên trong đã bị cướp sạch không còn, nhưng mà cho người ở thì không thành vấn đề.
Nhạc Trọng trở lại phòng ngủ của mình, lúc này mới móc ra huyết tinh của con rắn nước ăn vào. Hắn không dám phục dụng trong quân doanh, lo lắng mình sẽ lâm vào ngủ say hoặc có các nguy hiểm rình rập. Trong Đào Mộc Trấn có hơn hai ngàn người bảo hộ.
Mỗi lần Nhạc Trọng nuốt huyết tinh vào trong bụng của mình, chợt hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn trong bụng, không ngừng cường hóa, tẩm bổ thân thể Nhạc Trọng.
- Chúc mừng ngài đạt được sức sống +, cường độ + cường hóa.
Nhiệt lưu ngừng lại, bên tai của Nhạc Trọng truyền tới âm thanh nhắc nhở.
Nhạc Trọng không có cảm thấy thân thể có không khỏe gì, hắn lập tức nuốt huyết tinh của các con rắn khác vào bụng, đồng dạng nhiệt lưu lưu động trong thân thể, tẩm bổ thân thể của hắn.
- Chúc mừng ngài đạt được sức sống + cường hóa.
Lúc này đây hiệu quả của huyết tinh giảm đi một nửa, hiển nhiên thân thể của Nhạc Trọng đã sinh ra kháng tính với huyết tinh rồi. Huyết tinh bình thường của rắn nước biến dị không còn hiệu quả với Nhạc Trọng nữa. Hơn nữa bởi vì Nhạc Trọng trước đó đã nhiều lần phục dụng huyết tinh rắn nước, hắn phục dụng huyết tinh rắn nước không còn hiệu quả như ban đầu.
Nhạc Trọng không do dự chút nào, đem huyết tinh của con rắn nước cấp hai nuốt vào trong bụng. Huyết tinh của con rắn nước cấp hai vừa vào trong bụng của Nhạc Trọng thì hóa thành nhiệt lưu chảy mạnh trong người, điên cuồng tẩm bổ thân thể của hắn. Làm thân thể của hắn tràn ngập sức sống.
- Chúc mừng ngài đạt được sức sống +. Cường độ + cường hóa.
Nương theo âm thanh nhắc nhở dễ nghe, sức sống của Nhạc Trọng bây giờ được cường hóa tới điểm, cho dù cởi bỏ toàn bộ trang bị cũng đạt tới điểm, Có tố chất thân thể gấp mười lần người thường. Hắn lập tức lấy sách kỹ năng cấp bốn ra học tập.
Một đạo quang mang chớp động hiện ra trong thức hải của Nhạc Trọng, lần nữa ngưng tụ ra một phù văn thân thể tái sinh. Có được kỹ năng tái sinh này, năng lực sinh tồn của Nhạc Trọng đạt được tăng lên thật lớn. Cho dù tay chân bị chặt đứt trong chiến đâu hắn vẫn có thể bằng vào kỹ năng này khôi phục nguyên trạng. Hơn nữa tốc độ phục hồi của hắn không ngừng tăng lên, dưới tình huống thực lực chênh lệch không nhiều thì đây là ưu thế lớn.
- Lúc này mình thu hoạch cực lớn!
Nhạc Trọng có thể cảm giác được thực lực của hắn so với ban đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đột nhiên lúc này một đoàn hỏa diễm nóng rực hiện ra trong lòng của Nhạc Trọng, bay thẳng lên ót, hắn lập tức cảm thấy toàn thân nóng bừng, ngọn lửa dục vọng cơ hồ thiêu đốt lý trí của hắn.
- Không xong!
Nhạc Trọng cảm thấy không đúng, hắn lập tức xông ra khỏi phòng.
- Chủ nhân!
Bên ngoài phòng ngủ của Nhạc Trọng có ba bốn nữ bộc đang đứng, trong đó có hai người là Mã Lỵ Lỵ cùng Tằng Phương, nhìn thấy Nhạc Trọng đi ra thì các nàng xoay người thi lễ với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng hai mắt đỏ thẫm, tràn ngập dục hỏa. Hắn có chút dã man đem Mã Lỵ Lỵ cùng Tằng Phương kéo vào trong phòng, ném lên giường lớn, ngay cả cửa phòng không có đóng và xé rách y phục của Mã Lỵ Lỵ và trực tiếp tiến vào người của Mã Lỵ Lỵ.
Trên giường lớn lập tức có huyết hoa hiện ra, Mã Lỵ Lỵ nhướng mày. Thống khổ lóe lên rồi biến mất, chợt sắc mặt biến thành vui mừng, chủ động ôm hôn mặt của Nhạc Trọng.
Trong tận thế thì nữ nhân muốn sống sót, sống rất khá. Hoặc là như Kỷ Thanh Vũ có được ý thức chiến đấu và kỹ năng siêu cường, trở thành một người cường hóa cường đại. Hoặc là như Diêu Diêu ban âầu đã trở thành người tiến hóa. Trừ chuyện đó ra thì chỉ còn cách trở thành nữ nhân của cường giả mà thôi.
Mã Lỵ Lỵ là loại nữ nhân trừ xinh đẹp ra thì không có bổn sự gì xuất sắc cả. Nàng cũng chỉ có thể lựa chọn phụ thuộc Nhạc Trọng. Nhạc Trọng không hề giống Liệt Thiên Dương là kẻ biến thái ưa thích tra tấn nữ nhân, hơn nữa lại có năng lực và thực lực cường đại, làm cho nàng sùng bái không thôi. Nhưng mà bên người của Nhạc Trọng có Cố Mạn Tư, Trác Nhã Đồng, Đồng Hiểu Vân là đại mỹ nhân, nàng cũng biết bản thân mình khó lọt vào mắt xanh của Nhạc Trọng. Hôm nay Nhạc Trọng làm như vậy với nàng thì nàng cảm thấy cao hứng và tự hào.
Tằng Phương nhìn qua chỗ Nhạc Trọng cùng Mã Lỵ Lỵ quan hệ với nhau, khuôn mặt hơi đỏ lên, sau đó chủ động cởi quần áo của mình ra, chỉ còn lại quần lót viền ren và áo ngực mà thôi, làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn.
Tằng Phương cởi quần áo ra thì chủ động đi lên giường lớn, lè lưỡi giống như xà nữ liếm thân thể của Nhạc Trọng và trợ hứng cho hắn.
Mã Lỵ Lỵ không lâu là bị Nhạc Trọng cường tráng trùng kích cho nên phát ra âm thanh rên rỉ, sau đó vô lực xụi lơ trên giường.
Nhạc Trọng trực tiếp kéo lấy Tằng Phương và đặt lên người của Mã Lỵ Lỵ và hung hăng tiến vào cơ thể của Tằng Phương. Trên giường lớn lại có một đóa huyết hoa hiện ra.
Hai nữ bộc đứng ở cửa phòng nghe âm thanh này thì mặt đỏ tới mang tai, nữ nhân ở thời đại này không ai là người vô tri. Tự nhiên tinh tường người trong phòng đang làm cái gì. Các nàng không khỏi hâm mộ và ghen ghét với Tằng Phương cùng Mã Lỵ Lỵ hai nữ được Nhạc Trọng sủng hạnh. Lúc này về sau thì Tằng Phương cùng Mã Lỵ Lỵ địa vị đã trên các nàng.
Hai nữ bọc xinh đẹp nhìn nhau, đè nén không được lòng hiếu kỳ và nhìn vào trong phòng.
Một nữ bộc dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhìn qua Nhạc Trọng, nhịn không được thốt lên:
- Thật lớn!
Nữ bộc xinh đẹp khác thì nhìn vào, không nhịn được kêu lên.
- Chủ nhân thực cường tráng! Tằng Phương sẽ không bị làm hư chứ?
- Tế Tế, Tiểu Khiết. Tằng Phương bị chủ nhân làm hư thì không phải ngươi cũng nên đi vào giúp Tằng Phương một chút sao?
- Phi! Nha đầu chết tiệt kia, xem tôi xé nát miệng cô này!
"... "
Hai nữ bộc ở bên ngoài cười đùa. Tuy Trần Minh đi ra chủ trì chính vụ, nhưng mà quy củ của hắn cực kỳ sâm nghiêm, hai gã nữ bộc tuy muốn đạt được Nhạc Trọng sủng hạnh, nhưng mà không có Nhạc Trọng triệu hoán thì các nàng không dám đi vào.
Đúng lúc này Cố Mạn Tư đi tới, nhìn qua hai nữ bộc, lông mày nhíu lại hỏi:
- Các cô đang làm gì đó?
Hai nữ bộc thoáng cái đứng thẳng người lên, có chút hoảng loạn nói:
- Mạn Tư tiểu thư!!
Cố Mạn Tư cũng nghe được âm thanh khác thường trong phòng, sau khi nàng đi vào phòng thì mặt đỏ tới mang tai.