Nhưng Tô Đông Minh phản ứng cũng cực nhanh, hắn rất nhanh đã đem hai liên đội tinh anh của đệ tứ doanh điều qua, tiếp ứng chiến sĩ đang tan tác của đệ tam doanh.
Trần Thạch Đấu phái ra một liên đang truy kích, xa xa nhìn thấy hai liên đội tiếp ứng của Tô Đông Minh lập tức rút về trận địa phòng ngự. Không có công sự che chắn bảo hộ, bộ đội của hắn cũng không dám cùng tinh nhuệ liên của Tô Đông Minh chiến đấu.
Nhạc Trọng không ngừng xuyên qua trong đoàn người, sử dụng khẩu bắn phá, dùng lựu đạn, ống phóng rốc két giằng co cùng hai liên đội tinh anh của Tô Đông Minh. Tuy rằng chiến sĩ hai liên đội đều là tinh nhuệ, nhưng một khi Nhạc Trọng không còn uy hiếp cấp bách giữ chân liền bộc lộ lực phá hoại cực kỳ đáng sợ của hắn. Từng tên lão binh tinh nhuệ chết thảm trong tay hắn, làm máu tươi của hai liên đội không ngừng chảy xuôi, hai liên đội bị hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian.
Trầm Hoành Dương đi tới bên cạnh Tô Đông Minh trầm giọng nói:
- Ngưng chiến đi! Tô Đông Minh, còn chiến đấu như vậy cũng không công lãng phí sinh mạng các chiến sĩ vô ích!
Hai mắt Tô Đông Minh đỏ đậm, giống như dân cờ bạc thua sạch túi nhìn Trầm Hoành Dương lớn tiếng nói:
- Trầm Hoành Dương! Cho tôi mượn binh lực hai doanh! Chỉ cần chúng ta hợp lực, tuyệt đối có thể đem bộ đội của Nhạc Trọng hủy diệt nơi này!
Trầm Hoành Dương trầm giọng nói:
- Sau đó thì sao? Ở trong này chẳng qua chỉ là bộ binh doanh mới chiêu mộ của hắn, cho dù toàn tiêm đạo quân ô hợp kia, đối với hắn cũng không có quá nhiều tổn thất. Ở huyện Trữ Quang hắn còn có binh lực bảy doanh, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục điều động bảy bộ binh doanh tinh nhuệ kia phát động tiến công đối với chúng ta. Tôi không nghĩ ra được lý do gì vì ân oán cá nhân giữa ông cùng hắn mà đi lãng phí sinh mạng quý giá của binh sĩ tôi. Tô Đông Minh, ngưng chiến đi! Hiện tại còn kịp!
Tình hình chiến đấu hiện tại nếu bốn đầu sỏ của quân đội có một điều động binh sĩ gia nhập chiến đấu, bộ đội Nhạc Trọng nhất định đại bại không thể nghi ngờ. Nhưng ở nơi này chỉ là quân ô hợp của Nhạc Trọng, hắn chỉ cần cho đặc chiến doanh tinh nhuệ nhất rút lui, cho dù toàn bộ tân binh chết trận đối với hắn cũng không có bao nhiêu tổn thương.
Kiến thức thực lực khủng bố của Nhạc Trọng cùng đặc chiến doanh của hắn, bốn đầu sỏ còn lại của quân đội đều không muốn trở mặt với hắn, tử chiến tới cùng. Trừ phi Nhạc Trọng chạm tới ích lợi trung tâm của bọn hắn.
Tô Đông Minh nhìn qua bốn đầu sỏ còn lại của quân đội, bốn người kia không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn hắn, bọn họ tuyệt đối sẽ không phái binh đi ra ngoài.
- Toàn quân lui lại!
Tô Đông Minh nhìn lên màn hình thấy hai gã chiến sĩ lại bị một quả lựu đạn của Nhạc Trọng nổ chết, cắn răng truyền đạt một mệnh lệnh tràn ngập nỗi sỉ nhục.
Dưới mệnh lệnh của Tô Đông Minh, bộ hạ của hắn bắt đầu lùi về phía sau. Nhạc Trọng lẻ loi một mình không ngừng đứng một bên gây rối, thường thường còn đả kích Tô Đông Minh, xử lý thêm vài tên chiến sĩ.
Toàn bộ bộ đội của Tô Đông Minh tập kết, Nhạc Trọng vẫn chưa chịu bỏ qua dùng súng ngắm một đường bắn tỉa, giết thêm mười ba người thì toàn bộ quân đội của Tô Đông Minh mới hoàn toàn rút khỏi.
Nhạc Trọng nhìn thấy bộ đội của Tô Đông Minh lui vào nơi đóng quân, lúc này mới thả lỏng một hơi. Lần này cũng may bốn đầu sỏ của quân đội chỉ khoanh tay đứng nhìn, nếu như có bất kỳ người nào gia nhập vào cuộc chiến đấu, hắn chỉ có thể tháo chạy rời đi, dẫn dắt chiến sĩ đặc chiến doanh tiến hành đại đào vong.
Bộ đội của Tô Đông Minh lui bước, bộ đội của Nhạc Trọng cũng không có năng lực truy kích. Chiến sĩ đặc chiến doanh tuy rằng mạnh mẽ nhưng nếu rời khỏi công sự che chắn đối diện với bộ đội của Tô Đông Minh sẽ là một hồi tai nạn.
Ôn Báo Quốc tìm Nhạc Trọng nói thẳng:
- Nhạc Trọng, chuyện này dừng ở đây, tôi hi vọng anh lập tức dẫn người lui khỏi nơi này, chuyện còn lại tôi hi vọng chúng ta có thể thông qua đàm phán để giải quyết. Nếu anh còn tiếp tục làm đi xuống, chúng tôi sẽ không tiếp tục khoanh tay đứng nhìn!
Nhạc Trọng xanh mặt chậm rãi nói:
- Ôn chủ tịch! Lần này là do chính Tô Đông Minh muốn động tôi. Huynh đệ của tôi đã chết hơn chục người, nếu hắn không cho tôi một sự công đạo tôi sẽ không bỏ qua!
Lần này chiến đấu thế lực Nhạc Trọng cũng chết không ít người, năm tinh anh đặc chiến doanh chết trận, ngoài ra những người sống sót mới chiêu mộ cũng có hơn ba mươi chiến sĩ thương vong.
Ôn Báo Quốc khẽ cau mày nói:
- Người của anh chỉ chết vài chục người, mà bên Tô Đông Minh đã bị các anh giết hơn bốn trăm người, mất tích hơn trăm người. Anh đã chiếm đại tiện nghi, Nhạc Trọng, tôi hi vọng anh đừng nên quá mức, lực nhẫn nại của chúng tôi cũng có hạn độ!
Lần này Nhạc Trọng đã đem thế lực của Tô Đông Minh đánh cho tàn phế. Binh khí hạng nặng của bộ đội Tô Đông Minh đại bộ phận đều bị Nhạc Trọng phá hủy, đệ nhất doanh tinh nhuệ của hắn cũng bị Nhạc Trọng tiêu diệt, đệ tam doanh trực tiếp đánh tan, đệ tứ doanh cũng có hơn bốn mươi lão binh bị hắn bắn chết, đệ nhị doanh bị đặc chiến doanh công kích chết thảm trọng. Thực lực của Tô Đông Minh từ trong năm thế lực đầu sỏ thoáng chốc đã bị biến thành thế lực yếu nhất trong năm đầu sỏ.
Vẻ mặt Ôn Bội San cũng không đành lòng nhìn hắn khuyên:
- Nhạc Trọng, anh lui binh đi! Tiếp tục đánh nữa sẽ càng có thêm nhiều người chết!
- Được rồi! Tôi sẽ cấp cho Bội San mặt mũi. Tạm thời lui binh, nhưng Ôn chủ tịch, tên vương bát đản Tô Đông Minh vô duyên vô cớ chạy tới đánh tôi, hắn nhất định phải cho tôi lời công đạo!
Nhạc Trọng cũng thuận theo bậc thang nhìn Ôn Báo Quốc nói.
Đánh tới hiện tại hắn cũng không muốn tiếp tục đánh nữa. Nếu hắn khăng khăng đánh tiếp bốn đầu sỏ quân đội cũng sẽ không tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó hắn sẽ hoàn toàn trở thành kẻ địch của cả căn cứ SY thị, song phương không chết không ngừng.
- Cảm ơn!
Ôn Bội San nhìn Nhạc Trọng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Hắn nguyện ý vì nàng lui binh, khiến cho nàng thập phần cao hứng. Nàng cho rằng địa vị của mình trong lòng hắn càng nặng hơn vài phần.
Nhạc Trọng đúng lời hứa rút lui khỏi phố Phượng Hoàng, lui về bên trong phố Hưng Long.
Cuộc chiến đấu giữa hai đại cự đầu Tô Đông Minh cùng Nhạc Trọng đem toàn bộ SY thị đều kinh động, mọi người đều âm thầm cảm thấy kinh động đối với thực lực của đội ngũ Nhạc Trọng. Những ác lang vốn định mở miệng cắn lên hắn một ngụm cũng liền sôi nổi thối lui trở về.
Hai đại tổ chức Hắc Hổ bang cùng Chu Tước bang phụ thuộc Nhạc Trọng trong căn cứ SY thị đều cực kỳ phong cảnh, những nơi bọn họ đi tới những tổ chức khác đều cúi đầu lấy lòng, không dám đắc tội hai bang phái kia chút nào, làm cho bọn họ càng tăng thêm uy phong.
Hai ngày sau bên trong phòng hội nghị của chính phủ, năm đầu sỏ quân đội, hai đầu sỏ chính phủ cùng Nhạc Trọng đều xuất hiện.
Tô Đông Minh nhìn thấy Nhạc Trọng, vẻ mặt xanh mét hùng hổ dọa người nói: