Lời nói của Tô Đông Minh làm bốn đầu sỏ còn lại của quân đội đều đưa mắt nhìn lên Nhạc Trọng. Nhạc Trọng canh giữ Hổ Khẩu Hạp, trước đó còn làm thật nhiều chuẩn bị, căng dây thép, ghim cây thép, lấy hầm hố cạm bẫy, thông qua đủ loại thủ đoạn đến suy yếu sức chiến đấu của tang thi, vì vậy tổn thất cũng nhỏ nhất.
La Điền Dực nhìn Nhạc Trọng đầy ý xấu, cười nói:
- Tôi cũng cho rằng lời đề nghị của Tô phó sư trưởng không sai. Sức chiến đấu của bộ đội Nhạc Trọng quả thật rất mạnh. Để cho hắn đi đoạn hậu yểm hộ chủ lực chúng ta lui lại, tôi cho rằng đây là lựa chọn tốt nhất. Nhạc Trọng, chỉ cần anh mang binh yểm hộ chủ lực chúng tôi lui lại, anh chính là đại anh hùng của SSY thị chúng ta. Mọi người dân đều sẽ ghi nhớ chiến công của anh trong lòng!
Nhạc Trọng như đinh đóng cột cự tuyệt nói:
- Tôi không đồng ý cản lại phía sau yểm hộ đại quân thối lui. Tôi cho rằng hẳn phải do Tô Đông Minh Tô phó sư trưởng cùng La Điền Dực La phó sư trưởng mang binh cản phía sau đi. Cơ hội để hai vị phó sư trưởng trở thành anh hùng tôi nhường lại cho hai người tốt lắm!
Tô Đông Minh cười âm hiểm, trực tiếp giơ lên tay phải:
- Chúng ta biểu quyết là công bình nhất, ai đồng ý cho bộ đội của Nhạc Trọng cản phía sau thì mời nhấc tay!
La Điền Dực cũng lập tức giơ lên tay phải.
Tiền Vệ Dân, Liễu Hồi Phong đều thoáng chút do dự, sau đó giơ lên tay phải. Dù sao Nhạc Trọng cũng là người ngoài, để cho hắn lưu lại cản phía sau tổn thất chỉ là người của Nhạc Trọng, không liên quan gì tới bọn họ.
Trầm Hoành Dương do dự một chút lại khai ra điều kiện với Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng, chỉ cần anh cản phía sau cho chúng tôi lui lại, sau khi trở lại SSY thị chỉ cần anh có năng lực, muốn chiêu mộ bao nhiêu người sống sót cũng có thể trực tiếp mang đi. Anh thích mỹ nữ chúng tôi cũng sẽ tìm ba trăm xử nữ xinh đẹp tặng cho anh!
Vẻ mặt Nhạc Trọng băng sương, cự tuyệt nói:
- Tôi không có hứng thú, nếu các ông kiên trì muốn cho tôi cản phía sau, tôi lập tức mang binh rời đi!
Nếu Nhạc Trọng giúp quân đội cản chân phía sau, nhất định sẽ bị tổn thất thảm trọng, nếu không có thực lực chỉ sợ quân đội là kẻ đầu tiên trở mặt động thủ với hắn.
La Điền Dực nhướng mày lớn tiếng quát:
- Nhạc Trọng, người như anh đúng là không có cái nhìn đại cục, hiện tại quân ta mỏi mệt, chỉ có bộ đội của anh còn có chiến lực đầy đủ. Anh vì bảo tồn thực lực kiên trì không chịu cản phía sau, chẳng lẽ muốn đem mọi người hại chết hay sao?
Nhạc Trọng khinh miệt liếc mắt nhìn La Điền Dực, lạnh lùng nói:
- La phó sư trưởng nếu có cái nhìn đại cục như vậy, ông mang binh cản phía sau không phải được rồi sao!
La Điền Dực tự nhiên không muốn mang binh cản phía sau, đó là việc làm khổ sai, nếu không đủ lực xem như bồi cả tính mạng. Đã không có binh cũng không có vũ khí, chức danh phó sư trưởng của hắn ngay cả cái rắm cũng không phải. Hắn tự nhiên không muốn mang binh đi chịu chết.
Liễu Hồi Phong trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới khai ra cái giá khiến Nhạc Trọng có chút động tâm:
- Nhạc Trọng, chỉ cần anh nguyện ý cản ở phía sau, chúng tôi có thể cho anh ba chiếc trực thăng võ trang cùng phi công, kể cả chiến sĩ chuyên duy tu trực thăng!
Ba chiếc trực thăng võ trang chính là đại sát khí mạnh mẽ, có được ba chiếc trực thăng võ trang cho dù Nhạc Trọng muốn đối phó một ít tiểu thế lực chỉ cần phái ra một chiếc trực thăng là có thể làm cho đối phương hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, lập tức đầu hàng. Hơn nữa có trực thăng ở khoảng cách xa cũng có thể trực tiếp bắn chết tang thi.
Nghe xong điều kiện của Liễu Hồi Phong, trong lòng Nhạc Trọng vẫn có chút động tâm, nhưng một lúc sau hắn vẫn lắc đầu cự tuyệt:
- Tôi không có hứng thú, nếu các ông kiên trì muốn tôi cản phía sau, tôi lập tức mang binh rời đi!
Vẫn là đạo lý kia, nếu không còn mạng, quân đội lại trở mặt nuốt lời, hắn hoàn toàn không chiếm được chút lợi ích nào.
Vô luận năm đầu sỏ quân đội tận lực nói thế nào Nhạc Trọng đều cự tuyệt lời đề nghị của bọn hắn.
Mà năm đầu sỏ quân đội cũng không ai nguyện ý chí công vô tư, phụ trách mang binh cản ở phía sau, hội nghị lập tức biến thành giằng co.
Giằng co hồi lâu, Trầm Hoành Dương đành phải bất đắc dĩ tuyên bố tan họp, làm cao tầng trung tâm chỉ huy rời khỏi nghỉ ngơi ăn cơm.
Tô Đông Minh đi tới tìm La Điền Dực hỏi thẳng:
- Lão La, cuộc chiến lần này ông thấy thế nào?
La Điền Dực cùng Tô Đông Minh cùng xuất thân từ một sư đoàn, quan hệ vẫn luôn không tốt. Hơn nữa Tô Đông Minh luôn đảm nhiệm vị trí lãnh đạo. Nhưng sau cuộc chiến với Nhạc Trọng, thực lực của Tô Đông Minh giảm mạnh rất nhiều, lúc này quan hệ giữa song phương mới xảy ra biến hóa vi diệu. Nhưng so sánh với ba đại cự đầu còn lại trong quân đội, quan hệ giữa bọn hắn xem như thật thân mật.
La Điền Dực nhướng mày, nói:
- Muốn phán đoán thật minh xác thực sự rất khó, nếu tang thi phát động thế công trong đêm, chúng ta rất khó ngăn cản được!
Đánh đêm cho tới bây giờ đều là chiến trận khó đánh nhất. Dưới ban đêm không có tầm nhìn, cho dù là cao thủ muốn đánh trả cũng rất khó trúng được mục tiêu chứ không cần nói tới chiến sĩ bình thường.
Tuy rằng quân đội mang theo không ít pháo sáng nhưng vẫn không cách nào so sánh được với ban ngày.
Tô Đông Minh lạnh lùng cười:
- Nếu còn lưu lại chỗ này chỉ còn con đường chết. Đánh đêm khó khăn cùng nguy hiểm thế nào ông hiểu rất rõ ràng. Với binh lực cùng sức chiến đấu trước mắt của chúng ta chỉ cần có chút sai lầm thì cả chiến tuyến đều hỏng mất!
La Điền Dực im lặng, Tô Đông Minh đã nói rõ ràng, bộ đội của bọn hắn cũng chỉ có thật nhiều tân binh chưa từng trải qua nghiêm khắc huấn luyện như lão binh thân kinh bách chiến. Một khi phát sinh sai lầm có một điểm bị công phá, cả chiến tuyến đều sẽ hỏng mất.
La Điền Dực trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Ông có đề nghị gì tốt?
Trong mắt Tô Đông Minh hiện lên nét ngoan độc, nói:
- Hai chúng ta lập tức mang binh triệt khỏi nơi này. Đến lúc đó bọn hắn không muốn giúp chúng ta đi đoạn hậu cũng không được, bọn hắn đoạn hậu ngăn cản thi đàn, tuyệt đối tổn thất không nhỏ, tới lúc đó SSY thị là thiên hạ của chúng ta!
La Điền Dực suy nghĩ một lát, trong mắt thoáng hiện vẻ lệ khí gật đầu đồng ý nói:
- Được!
Người không vì mình, trời tru đất diệt, La Điền Dực cũng không muốn đem toàn bộ lực lượng của mình bồi hết ở nơi này. Nếu không có binh sĩ, chức quyền của hắn chẳng còn chút giá trị.
Sau khi làm ra lựa chọn, La Điền Dực cùng Tô Đông Minh lập tức ngồi xe nhanh chóng rời khỏi trung tâm chỉ huy, dưới sự hộ vệ của nhóm cao thủ mà bọn hắn mời chào, quay về trong đội ngũ của mình.
Rất nhanh hai chi bộ đội của La Điền Dực cùng Tô Đông Minh đều rời khỏi trận địa của bọn hắn, bỏ lại một ít vũ khí hạng nặng, trực tiếp hướng về SY thị bỏ chạy.