Tiểu Thanh, tiểu Quy cũng có được năng lực này. Nhưng mà tiểu Thanh là độc hành không gia nhập vào bầy, nhất thời bán hội khó tìm được đồng bạn. Tiểu Quy ở không có biến dị thú cấp thấp, nhưng mà nó có thể thu phục biến dị thú thống lãnh chỉ huy tộc đàn.
Nhạc Trọng vỗ vỗ đầu của Thiểm Điện và chỉ vào trấn nhỏ, nói:
- Xin nhờ Thiểm Điện ngươi rồi, tiêu diệt tang thi trong trấn này!
Thiểm Điện nhìn quâ Nhạc Trọng lề mề một hồi, chợt nhìn qua đám mèo rừng biến dị rống to.
Dưới mệnh lệnh của Thiểm Điện thì hơn trăm con mèo biến dị lúc này lập tức phóng thẳng vào trong trấn nhỏ đầy tang thi kia.
Đám mèo rừng biến dị này là những sinh vật thích ứng với gien virus truyền nhiễm. Virus của tang thi không cách nào ảnh hưởng tới chúng mảy may. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của chúng chống lại tang thi. Rất nhiều biến dị thú đều lấy tang thi làm thức ăn, chỉ cần những tang thi không có tang thi chữ Z chỉ huy, những tang thi này chỉ là thức ăn của biến dị thú.
Sau khi mèo biến dị xông thẳng vào trong tiểu trấn, chợt bắt đầu điên cuồng săn giết đám tang thi. Những nơi đi qua chúng không ngừng ăn tang thi, lão đại đã ra lệnh cho nên những con mèo này không ngừng huy động móng vuốt, đem đầu lâu của tang thi căt đi.
Thiểm Điện cũng nhảy vào trong trấn, thập phần nhẹ nhõm ưu nhã săn giết những tang thi tiến hóa. Cho dù là L, hay là S cũng dễ dàng bị tiêu diệt.
Gần mới hết buổi sáng thì hơn hai ngàn tang thi trong Nã Bố Trấn đã bị Thiểm Điện mang theo tiểu đệ tiêu diệt tất cả.
Nhạc Trọng nhìn thấy Thiểm Điện ưu nhã đi vào trong trấn, lúc này mới nhìn qua người sống sót nói ra:
- Tiến vào trấn!
Được Trần Dao tổ chức, hơn ngàn người sống sót đi vào trong trấn.
Phạm Đồng hiên tại đi trong Nã Bố Trấn và hắn nhìn thấy thi hài của tang thi khắp nơi. Trong nội tâm vô cùng chấn động thầm nghĩ:
- Thật là lợi hại! Mấy ngàn tang thi trong Nã Bố Trấn không ngờ bị tiêu diệt dễ dàng như vậy, đúng là lợi hại.
Vượt quá Ngô Đàm Đồng đoán trước, Nhạc Trọng chẳng những phá hủy Tiền Phong doanh, còn cứu được cả ngàn người đưa tới Nã Bố Trấn. Lại thuận thế tiêu diệt tang thi trong Nã Bố Trấn. Chuyện này làm hắn hạ quyết tâm đi theo Nhạc Trọng.
Tiến vào Nã Bố Trấn thì mọi người tụ tập hài cốt tang thi vào trong đám lá khô và đốt đi.
Sau khi đem toàn bộ vật tư chuyển vào trong kho, Trần Dao phái người tiếp quản nắm giữ trong tay.
Những người Thái Lan sống sót được một chén cháo loãng sền sệt, sau đó được đưa vào trong một gian nhà và canh giữ.
Những người Thái Lan sống sót này không canh giữ cẩn thận thì có thể phản loạn ngay lập tức.
An trí tốt người Thái Lan sống sót xong, đám chiến sĩ được nghỉ ngơi.
Đám chiến sĩ này đi vào trong giường nằm giữ Mỗi người ngã lưng xuống giường và ngủ như heo chết, thân thể bọn họ vô cùng suy yếu, còn kéo thân hình mệt mỏi hành quân đêm, căn bản chịu không được. Nếu như hiện giờ có cao thủ đánh lén. Một người là có thể giết mấy trăm tên.
Nhạc Trọng trải qua khổ chiến liên tục, đồng dạng cực kỳ mệt mỏi, lưu lại bạch cốt thủ vệ sau đó nằm trên giường ngủ say. Hắn lúc này cũng không phải quái vật. Tuy nắm giữ lực lượng cường đại, hắn vẫn là người phàm mà thôi. Trải qua chiên đấu liên tục vẫn mệt mỏi.
Ở bên kia Ngô Nham Hoành phản ứng cũng hết sức nhanh chóng, sáng sớm hôm sau liền đưa hai doanh tiến về hướng Tiền Phong doanh.
Nhạc Trọng đánh lén Tiền Phong doanh, Ngô Nham Hoành từ trong miệng đám bại binh biết rõ ràng. Bọn họ mang theo hai doanh và ba mươi tên chiến sĩ Lang Nha doanh đi nghiền áp Nhạc Trọng.
Oanh!!
Nương theo tiếng nổ lớn, trong hai doanh đang hành quân có ba người bị nổ tàn phế.
- Có mìn! Mọi người cẩn thận!
Nương theo tiếng hô, hai doanh chiến sĩ Thái bắt đầu cẩn thận. Hành động thoáng trì trệ không tiến. Ngô Nham Hoành sáng lập Đại Thái Lan đế quốc cũng có lịch sử rất trẻ, trong đó có bộ phận chiên sĩ quân đội Thái Lan. Hơn nữa là người Thái Lan bình thường. Bọn họ không có kinh nghiệm như quân đội. Đặc biệt uy hiếp của địa lôi không thấy rõ ràng làm bọn họ co vòi.
Ba tên chiến sĩ Thái bị nổ gãy chân phát ra tiếng hô thảm thiết, ảnh hưởng thật lớn sĩ khí của quân đội, trong tận thế thì chẳng những Trung Quốc khuyết thiếu dược vật, Thái Lan cũng thiếu. Những người này bị xử bắn tại chô. Ngô Nham Hoành sẽ không lãng phí lương thực nuôi dưỡng phế vật.
- Công binh! Gỡ mìn! Công binh nhanh đi gỡ mìn!
Một tên doanh trưởng quân Thái sắc mặt tái nhợt quát lên.
Tên tham mưu cẩn thận từng li từng tí nói ra:
- Doanh trưởng!! Chúng ta không có công binh và trang bị chuyên dụng!
Trên thực tế trong Đại Thái Lan đế quốc có công binh và trang bị gỡ mìn. Nhung mà bọn họ là lão binh, hơn nữa lệ thuộc lữu đoàn đệ nhất của Ngô Nham Hoành. Các doanh khác rất ít phân phó công binh chuyên dụng. Dù sao mục tiêu chiến đấu chủ yếu của bọn họ là tang thi và biến dị thú. Mà không phải là nhân loại.
Hơn nửa là nội địa Thái Lan, cũng không phải là nơi có mìn xuất hiện. Bọn họ xem nhẹ chuyện này.
- Đáng chết!! Làm sao bây giờ?
Tên doanh trưởng quân Thái sắc mặt tái nhợt quát lớn. Hắn vốn cho rằng tấn công người của Nhạc Trọng đơn giản như uống nước, dễ dàng nghiền áp Nhạc Trọng và đám người phản kháng.
Tên tham mưu do dự một chút, hiện tại phương pháp ổn thỏa nhất là quay về tìm công binh đi tới, sau đó vừa gỡ mìn vừa cẩn thận tiến lên. Nhưng mà bọn họ biết đưa ra đề nghị này thì doanh trưởng sẽ tức giận.
Một gã tham mưu nhíu mày nói:
- Không bằng chúng ta tìm trâu ngựa với đám súc sinh đi dò mìn?
Sử dụng động vật kíp nổ mìn, đây là phương pháp rất thông thường. Trừ chuyện đó ra còn có phương pháp dùng mìn phá mìn, hoặc là xe gỡ mìn chuyên dụng.
Mà doanh trưởng quân Thái chửi ầm lên:
- Móa! Hiện tại là nơi quỷ dì rồi, anh đi đâu tìm trâu ngựa đây?
Động vật gỡ mìn là không tệ, nhưng bây giờ là tận thế. Trâu ngựa các loại khó tìm lắm, cho dù tìm được thì chúng cũng là lương thực quý giá, không có khả năng bị lãng phí đi dò đường.
Một tên tham mưu đưa ra rất nhiều ý kiến, đều bị tên doanh trưởng quân Thái bác bỏ.
Cuối cùng thì hai tên doanh trưởng quân Thái thương lượng với nhau, vẫn cảm thấy nên đưa người về cầu viện. Lại cho Ngô Nham Hoành phái công binh tới gỡ mìn.
Sau khi công binh đi tới, lập tức bắt tay vào gỡ mìn. Nhưng mà làm cho doanh trưởng quân Thái doanh thổ huyết là Nhạc Trọng không chôn mìn dày đặc, đồng thời trộn lẫn nhiều mìn giả. Trì hoãn tốc độ của bọn họ.
Sau khi hai doanh này đi vào trong trấn nhỏ thì đã mất thời gian quá nhiều.
Trong trấn nhỏ khắp nơi đều là thi thể nhân loại và các loại kiến trúc đổ nát, Nhạc Trọng trước khi đi còn một mồi lửa đôt cả trấn nhỏ này, cả thị trấn nhỏ giống như thị trấn ma. Làm cho hai tên doanh trưởng vô cùng tức giận.
Bởi vì không biết Nhạc Trọng dẫn người trốn hướng phương nào, hai doanh Đại Thái Lan đế quốc chỉ có thể bỏ qua mà thôi.
Lúc này đã có giáo huấn lần trước, hai doanh của Đại Thái Lan đế quốc không dám lãnh đạm một khắc, ban đêm phòng ngưa doanh địa phòng bị Nhạc Trọng đánh lén ban đêm.