- Cái gì?
Ngô Nham Hoành sắc mặt biến thành tái nhợt, tay phải hung hăng vỗ vào mặt bàn, trực tiếp làm cái bàn xuất hiện cái động.
Lý Tiếu Lợi chính là một tên đại tướng có thể đánh nhau trong tay của Ngô Nham Hoành. Mà tinh nhuệ trấn trấn thủ Nam Đô Trấn là chiến sĩ thân kinh bách chiến. Tinh anh Nam Đô Trấn có thể dễ dàng đánh tan một doanh tinh binh, bọn họ có thể hoàn mỹ thủ vững Nam Đô Trấn, không có vũ khí nặng tương trợ thì hai binh doanh cũng khó công phá được cái trấn.
Tinh anh như vậy bị người ta diệt, chuyện này làm cho Ngô Nham Hoành vô cùng phẫn nộ. Phải biết rằng hắn dùng tinh anh này làm nồng cốt, lần nữa tổ kiến một binh doanh dám chiến đấu.
Ngô Nham Hoành cưỡng chế lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn qua sĩ quan truyền tin hung dữ hỏi:
- Tình báo cụ thể!! Tôi muốn biết tình báo cụ thể!! Lý Tiếu Lợi làm sao bị diệt?
Phòng ngự của Nam Đô Trấn vô cùng hoàn mỹ, bộ hạ của Lý Tiếu Lợi là tinh anh cả. Ngô Nham Hoành không cách nào nghĩ ra Lý Tiếu Lợi làm sao bị diệt nhanh như vậy, không chờ được viện quân tới.
- Nghe nói có một gã cường giả thao túng hỏa diễm của Hoa Hưng Hội trực tiếp xuất mã. Thao túng hỏa diễm cường đại hoàn toàn phá hủy công sự của Lý Tiếu Lợi.
Tên sĩ quan truyền tin do dự một chút và trả lời.
- Sau khi nghe người sống sót trốn trở về, tên cao thủ thao túng hỏa diễm tên là Nhạc Trọng.
Ô Đạt Huy khẽ chau mày suy nghĩ một hồi nhìn qua Ngô Nham Hoành nói ra:
- Thao túng hỏa diễm? Đúng rồi! Bệ hạ, tên cao thủ người Hoa giết bọn người Đạt Dương là tên cao thủ thao túng hỏa diễm. Mà Nhạc Trọng này có lẽ chính là người giết Đạt Dương, đánh lén doanh thứ năm, bảy, chín!
Trong hai mắt Ngô Nham Hoành chớp động hào quang thô bạo, nhìn qua cục trưởng cảnh sát nói:
- Nhạc Trọng!! Xem ra hắn đã đầu nhập vào Hoa Hưng Hội!!! Hoa Hưng Hội đáng chết. Tao tuyệt đối không buông tha đám người Hoa súc sinh này!!! Ma Thôn Tương, anh dẫn hai trăm người đi giết Hoa cẩu!! Con chó Nhạc Trọng kia dám giết chiến sĩ cao quý của Đại Thái Lan đế quốc, tôi muốn giết đám súc sinh Hoa cẩu làm bồi thường!
Ánh mắt Ma Thôn Tương chớp động, cung kính đáp:
- Vâng! Bệ hạ!
Trong Nha huyện có hai ngàn năm trăm tên người Hoa sống sót. Những người Hoa sống sót này có Hoa kiều ở Thái Lan, có người bị Ngô Nham Hoành đánh hạ các trấn ở bên kia biên giới, sau đó thu nạp người Hoa chạy nạn. Trên thực tế trước trước sau sau rơi vào tay của Ngô Nham Hoành cũng hơn sáu ngàn người, hắn không ngừng tra tấn và tàn sát chỉ còn lại có hai ngàn năm trăm người này.
Nếu không phải Ngô Nham Hoành cần nam nô lệ người Hoa làm việc, nữ nô lệ người Hoa cung cấp sở thích dâm dục của hắn, chỉ sợ người Hoa đã chết sạch rồi.
Chính là vì Ngô Nham Hoành giết quá nhiều nô lệ người Hoa quá nhiều, hắn lúc này mới đưa ra yêu cầu mua sắm nô lên người Hoa từ chỗ Lý Quang Ý. Dùng đại lượng lương thực đổi năm trăm tên người Hoa cung cấp làm nô dịch và thỏa mãn dục vọng của hắn.
Trong mắt Ngô Nham Hoành chớp động hào quang tức giận, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:
- An Ni Thuận, anh lập tức thăm dò vị trí của Hoa Hưng Hội. Lúc này tôi biết rõ vị trí của chúng, tôi nhất định sẽ làm chúng mảnh giáp không lưu.
An Ni Thuận cung kính đáp ứng:
- Vâng! Bệ hạ!
Mà dưới mệnh lệnh của Ngô Nham Hoành thì một gã thám tử điều tra chung quanh, không ngừng dò xét khu vực của Hoa Hưng Hội.
Nhiều đội chiến sĩ tinh anh của Lang Nha doanh cũng bị phái ra ngoài, chuyên môn điều tra thôn trấn chung quanh, ý đồ tìm kiếm tung tích của Hoa Hưng Hội cùng Nhạc Trọng.
Ngô Nham Hoành cũng không có tiến vào rừng sâu tìm biến dị thú tu luyện nữa, mà là chủ trì công tác tiêu diệt thế lực người Hoa.
Dưới Đại Thái Lan đế quốc cường thế nghiền áp, thế lực nhỏ của người Hoa đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Những thế lực nhỏ người Hoa bị Ngô Nham Hoành bắt người cướp của đánh làm đầy tớ. Thế lực song phương kém nhau quá lớn, trước mặt thực lực tuyệt đối, những thế lực nhỏ người Hoa không cách nào chống lại được.
Mà Nhạc Trọng đánh hạ Nam Đô Trấn, toàn diệt Lý Tiếu Lợi xong, liền dẫn người Hoa sống sót và chiến lợi phẩm về Nam Đô Trấn, tụ hợp với bọn người Vệ Trữ Quốc cùng một chỗ. Sau đó vứt bỏ thôn nhỏ do Hồng môn chiếm giữ, tất cả mọi người một đường hướng bắc, lẻn vào trong rừng tới chỗ Hoa Hưng hội.
- Cô tỉnh rồi! Cảm giác như thế nào đây?
Minh Giai Giai hôn mê ba ngày sau, rốt cục đã từ từ tỉnh táo lại, nhìn vào mắt chính là Nhạc Trọng ở bên người.
Minh Giai Giai trong mắt hiện ra thần sắc cảm động, sau đó hai mắt nhắm lại nhanh chóng cảm giác tình huống thân thể của mình, nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra vẻ hưng phấn nói:
- Chủ nhân, tinh thần lực của tôi tăng điểm. Hiện tại tinh thần lực của tôi cao tới điểm!
- Tốt!
Nhạc Trọng nhìn Minh Giai Giai tiểu loli mỉm cười, do dự một chút mới xuất ra một bình xà đản quả giao cho Minh Giai Giai trịnh trọng nói:
- Đây là nước thuốc giúp người ta trở thành người tiến hóa, nếu cô nguyện cả đời trung thành với tôi, như vậy cô cứ uống. Nếu như làm không được, tôi cũng không miễn cưỡng. Tôi hiện tại cho cô tự do. Từ tục tĩu phải nói trước, nếu tương lai cô có lực lượng mà phản bội tôi. Tôi cũng không hạ thủ lưu tình với cô.
Minh Giai Giai nhận lấy bình xà đản nước và trong gương mặt nhỏ nhắn hiện ra thần sắc kiên định, một ngụm uống cạn bình này, sau đó vẻ mặt kiên nghị dùng âm thanh loli nói:
- Chủ nhân xin ngài yên tâm, Giai Giai cả đời sẽ theo ngài!
Minh Giai Giai vừa uống nước trái cây xà đản quả xong, không lâu thì phát sốt sau đó hôn mê.
Nhạc Trọng lưu lại bạch cốt thủ hộ Minh Giai Giai, lúc này đi nhanh ra bên ngoài.
Lúc này ngoài Lý Quang Quốc, Trịnh Minh Hòa hai người đang huấn luyện thủ hạ ra, tất cả người Hoa sống sót cùng bộ phận người Thái Lan sống sót đang dựa theo huấn luyện nghiêm khắc mà tập luyện.
Nhạc Trọng là người Hoa, ở dị quốc tha hương cho nên phải tín nhiệm người Hoa. Bởi vậy trong bảy trăm người Hoa sống sót vô cho dù là nam hay nữ đều xếp vào trong, tiến hành huấn luyện nghiêm khắc. Những người Hoa sống sót cho dù là nam hay nữ đều trải qua tận thế tàn khốc tẩy lễ, một đám người đều kiên cường. Đối với Nhạc Trọng huấn luyện nghiêm khắc không có chút oán hận nào cả.
Những nữ nhân người Hoa sống sót không có người nào yếu ớt như nữ sinh hiện đại, rất nhiều người chịu được huấn luyện gian khổ như nam nhân. Những người không chịu được huấn luyện gian khổ cũng không phải các nàng không muốn khổ luyện, mà là thân thể của các nàng suy yếu không chịu nổi.
Nhạc Trọng nhìn qua một nữ chiến sĩ đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, vô cùng kiên định huấn luyện, trong nội tâm khẽ gật đầu. Những nữ nhân sống sót này trải qua nhiều tra tấn, chẳng những ăn không đủ no còn bị nam nhân cưỡng hiếp, hiện tại đạt được cơ hội có tôn nghiêm và lực lượng, mỗi người đều vô cùng quý trọng, so với trước tận thế còn xuất sắc hơn đám nữ binh nhiều.