Trong Dương huyện bên này, người sống sót như heo chó, thượng vị giả giết người như giết gà, vì một bánh mì, nữ nhân có thể bán đứng thân thể của mình. Vì một gói mì ăn liền, đồng sự ngày xưa sẵn sàng chọc nhau một đao.
Trong hầm trú ẩn dưới đất chứa đựng mấy vạn tấn lương thực, nhưng mà bọn người Kim Thắng Huyễn là thượng vị giả lại xem đây là tài phú của bản thân mình, căn bản không muốn đem lương thực ra chia xẻ cho đám người sống sót, lúc này mới tạo ra nạn đói và cảnh người ăn thịt người.
Trong tận thế, nhân loại trừ đối mặt với tang thi, biến dị thú, hoàn cảnh ác liệt ra, kinh khủng nhất chính là thiếu lương thực. Những mầm giống gieo xuống đất nếu không xảy ra biến dị thì không thể nảy mầm.
Nhạc Trọng cũng vì đạt được cây gạo và thịt thú biến dị mới có thể thở ra một hơi. Nếu như Nhạc Trọng không có đạt được thực vật biến dị thì bây giờ hắn đang phát sầu đấy.
Thượng Quan Băng Tuyết nhìn thấy Nhạc Trọng nhìn qua nàng thì lạnh lùng nói:
- Anh đem người của Băng Tuyết cung trả lại cho tôi. Tôi lập tức rời đi.
Nhạc Trọng nói thẳng:
- Đem trả người của Băng Tuyết cung cho cô thì không có vấn đề, nhưng mà tôi muốn toàn bộ nam nhân trong Băng Tuyết Cung của cô.
Những nữ nhân trong Băng Tuyết cung đối với Nhạc Trọng mà nói lưu lại không dùng được, những nữ chiến sĩ này trên cơ bản không tâm phục khẩu phục Nhạc Trọng.
- Tốt!
Thượng Quan Băng Tuyết lạnh lùng đáp ứng một câu, trong mắt nàng một nữ nhân còn đáng giá hơn cả trăm nam nhân.
- Thả người!
Sau khi trao đổi tù binh, Băng Tuyết cung được Thượng Quan Băng Tuyết dẫn dắt lập tức rời khỏi nơi này. Các nàng đã không có dư lực tiếp tục đánh Dương huyện, tiếp tục đánh thì các nàng chỉ có con đường chết.
Nhạc Trọng lập tức mang binh giết vào Dương huyện duy trì trật tự trong Dương huyện.
Nhạc Trọng lợi dụng hàng binh rất nhanh đem bạo dân trong trấn áp xuống, đồng thời dưới một loạt mệnh lệnh của hắn, Dương huyện nhanh chóng khôi phục trật tự. Hắn bây giờ sơ bộ khống chế Dương huyện và đạt được gần mười một vạn người sống sót.
- Thủ lĩnh! Doanh bọc thép thứ nhất trình diện!
Hai giờ sau, một thân quân trang, trên người mang theo khí tức bưu hãn, Hồ Nghị đi tới trước người của Nhạc Trọng và chào Nhạc Trọng theo nghi thức quân đội.
Trải qua gần hai tháng huấn luyện nghiêm khắc, Hồ Nghị đã thoát thai hoán cốt, trên người không còn khí tức lưu manh nữa, chỉ còn lại có khí tức quân nhân bưu hãn. Hiện tại hắn đã là quan quân hợp cách.
Từng chiếc xe tăng, chiến xa bộ binh, pháo tự hành, trọng pháo, xe pháo, xe súng máy và xe nhiên liệu khôn ngừng chạy tới Dương huyện. Làm cho đám người sống sót nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Âu Trường Giang nhìn thấy từng chiếc xe tăng chạy vào trong Dương huyện thì trong mắt tràn ngập kinh hãi:
- Thực lực thật mạnh mẽ! Trang bị thật tiên tiến. Chỉ có một doanh thiết giáp cũng đủ đánh nát phòng ngự của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, khá tốt mình đầu hàng sớm.
Hồ Nghị dẫn theo doanh bọc thép hoàn toàn là xe bọc thép, nhưng mà xe tăng đã có hai mươi bốn chiếc. Giả sử như doanh bọc thép này tấn công chính diện thì cơ hồ vô địch. Đại Trung Hoa Đồng Minh hội nếu dã chiến với Nhạc Trọng, Hồ Nghị thống soái doanh bọc thép hoàn toàn có thể tiêu diệt bên này.
Vân tử ca nhìn trang bị đệ nhất bọc thép doanh, ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ:
- Bọn hắn được trang bị thật tốt! Nếu bộ đội của ta cũng có bộ trang bị như vậy thì thật là tốt biết bao!
Trang bị tốt có thể đề cao sức chiến đấu của một chi bộ đội thật lớn. Mà quân đội cầm đại đao, mộc bổng trên cơ bản không có khả năng chiến thắng máy bay quân dụng, quân đội đại pháo.
Tiết Trữ cảm nhận được khí thế bưu hãn của chiến sĩ bọc thép doanh, không nhịn được mở miệng khen:
- Thật là lợi hại! Cái này là quân đội của ngươi sao? Nhạc lão đại, ngươi quả nhiên rất ngưu!
Đệ nhất chiến sĩ doanh là đao nhọn, là vương bài trong tay Nhạc Trọng. Rất nhiều chiến sĩ đều là người cường hóa, đẳng cấp vượt qua hai mươi. Tùy tiện một gã chiến sĩ lưu lạc đến một vài căn cứ khác cũng có thể trở thành vương bài lớn, một người có thể dùng tay không phá hủy một căn cứ.
Nhạc Trọng cười cười quay đầu liếc nhìn đệ nhất doanh thỏa mãn nói: - Đệ nhất doanh các ngươi còn lực khí để chiến đấu sao?
Hồ Nghị trung khí mười phần lớn tiếng nói:
- Có! Đệ nhất doanh tuyệt đối có thể hoàn thành mệnh lệnh của thủ lĩnh. Tiêu diệt hết thảy địch nhân!
- Tốt!
Nhạc Trọng mỉm cười, rồi lại gọi Lưu Tiểu Trà tới hỏi:
- Từ giờ đến ngày mai thời tiết như thế nào đây?
Thời tiết trời thời kỳ tận thế là một điều mấu chốt, nếu đột nhiên nổi lên một trận bão tuyết, cũng đủ để tiêu diệt hoàn toàn một chi bộ đội. Nhạc Trọng không lâu trước đã chịu thiệt thòi lớn, cho nên một ít tin tức liên quan đến thời tiết hắn tự nhiên phải hỏi thăm cho kĩ.
Lưu Tiểu Trà giống như một chú mèo con, con mắt chớp động nhanh chóng nói:
- Từ giờ trở đi, trong vòng tiếng đồng hồ thời tiết một mực bảo trì nắng ráo sáng sủa.
Nhạc Trọng nghe vậy liền ra lệnh cho Hồ Nghị:
- Rất tốt! Truyền mệnh lệnh của ta! Toàn quân đệ nhất doanh tiến công Vạn Hùng Hội ở Cát Huyện!
Lúc này Vạn Hùng Hội vừa mới bị đánh tan không lâu, đúng là thời điểm suy yếu nhất. Bọc thép doanh do Hồ Nghị chỉ huy cường hoành vô cùng, hiện tại xuất kích tuyệt đối có thể tiêu diệt toàn bộ Vạn Hùng Hội.
- Vâng! Thuộc hạ quyết hoàn thành nhiệm vụ!
Hồ Nghị hướng về phía Nhạc trọng chào theo nghi thức quân đội liền quay đầu bước ra ngoài, trong nội tâm tràn ngập nhiệt huyết. Hắn muốn lập công, lập nhiều công huân để chứng minh không riêng gì bạn bè Nhạc Trọng mà ngay cả một quân nhân như hắn cũng có năng lực làm việc. Chỉ có lập quân công thật nhiều, những người khác mới không thể nói lời ong tiếng ve về hắn.
Hơn nữa hiện tại trật tự sụp đổ, thời điểm thế lực mới thành lập, chỉ có lập nhiều quân công, Hồ Nghị mới có thể trở thành người có địa vị cao trong căn cứ của Nhạc Trọng.
...
Chu Hùng Bá dẫn người chạy trốn trở về căn cứ ở Cát Huyện, lúc này hắn mới buông lỏng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa về tới Cát Huyện, Chu Hùng Bá trở về biệt thự của chính mình, gọi một nữ nhân đến phục vụ mình, để phát tiết những nộ khí cùng bất mãn trong lòng.
- Lão đại không tốt! Nhạc trọng phái binh đánh tới!
Ngay tại thời điểm Chu Hùng Bá đang 'làm thịt' một nữ nhân, một gã tâm phúc đột nhiên xông vào phòng hắn thất thanh kêu lên.
Chu Hùng Bá vứt nữ nhân trong ngực quan một bên, vẻ mặt không thể tin, nói:
- Cái gì? Nhạc trọng đánh tới? Làm sao có thể? Thời gian hắn chỉn đốn bộ đội cũng phải mất mấy ngày, như thế nào nhanh như vậy đã đánh tới?
Tên kia tâm phúc sắc mặt tái nhợt, lời nói cũng không trôi chảy:
- Lão đại! Là sự thật trăm phần trăm! Có rất nhiều xe tăng đại pháo đang tiến về căn cứ của chúng ta!
- Phế vật!
Chu Hùng Bá phẫn nộ mắng một câu, nhanh chóng mặc y phục bước nhanh ra ngoài.
Chu Hùng Bá rất nhanh đi lên cao điểm phía trên. Trên cao điểm đã tụ tập rất nhiều cao tầng của Vạn Hùng hội. Những cao tầng này cầm kính viễn vọng trong tay nhìn về phía xa, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt!