Từng túi gạo, thịt khô, lạp xưởng, khoai tây, đồ uống cái gì cần cũng có, Nhạc Trọng còn trong biệt thự xa hoa tìm thấy một cái laptop sử dụng điện mặt trời.
Sau khi nhét đầy chiếc Đông Phong kilocalo thì Nhạc Trọng lúc này mới thỏa mãn rời khỏi Ma Sơn Thôn.
- Trở về!
- Bọn họ trở về!
Nhạc Trọng lúc điều khiển chiếc Đông Phong kilocalo về tới Trường Quang Thôn, cả Trường Quang Thôn lập tức sôi trào lên, cơ hồ toàn bộ người trong thôn đều đi qua.
- Thật là lợi hại! Đều tràn đầy!
- Nhiều vật tư như vậy bọn họ lấy từ đâu?
Người sống sót trong Trường Quang Thôn lúc này ánh mắt chờ mong nhìn qua chiếc xe Đông Phong kilocalo, trong mắt tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét. Ánh mắt những phần tử vũ trang vây quanh cũng hồng lên.
Hiện tại vật tư cực độ khan hiếm, một cái màn thầu có thể ngủ với nữ nhân cả đêm. Mà vật tư trên xe là khái niệm gì thì những phần tử vũ trang dưới trướng Hổ ca đều biết rõ, nếu mỗi lần đi ra ngoài tìm kiếm vật tư thì vận khí tốt chỉ tổn thất hai ba huynh đệ là điều rất may mắn rồi. Nếu vận khí không tốt thì tay không mà quay về. Hiện tại Nhạc Trọng chỉ dẫn bốn người đi ra ngoài, có một phế nhân được công nhận là đại cẩu tử đã có thể lấy được vật tư, Nhạc Trọng có thực lực thế nào cũng hiểu rõ.
Xe Đông Phong kilocalo dừng lại trên quảng trường.
Sau khi xuống xe Nhạc Trọng nhìn qua đại cẩu tử nói ra:
- Dựa theo ước định, anh đi lấy vật tư của mình đi.
- Cảm ơn Nhạc ca! Cám ơn Nhạc ca!
Đại cẩu tử mặt mũi tràn đầy thần sắc vui mừng, cúi đầu khom lưng nói ra, thập phần nhanh nhẹn bò lên trên xe Đông Phong kilocalo lấy vật tư thuộc về hắn.
- Chuyện xảy ra chính là như vậy!
Trong tòa biệt thữ xa hoa nhất trong thôn, Trần Tứ thành thành thật thật nhìn qua Vương Quang Hổ báo cáo.
Lúc này trong phòng khách biệt thự có bốn thủ lĩnh của Trường Quang Thôn đang ngồi.
Vương Quang Hổ trầm ngâm một hồi, nhìn qua Trần Tứ nói ra:
- Mày đi xuống đi.
Vương Quang Hổ nhìn qua ba người còn lại.
- Các người thấy thế nào?
- Hổ ca, Nhạc Trọng thực lực quá mạnh mẽ. Lại để cho hắn sống ở chỗ này, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ giết sạch chúng ta, đoạt vị trí của chúng ta. Nên để cho hắn rời đi. Hổ ca!
Trương Tường mặt âm trầm nói. Hắn đối với Nhạc Trọng tràn ngập kiêng kị cùng đố kỵ. Ma Sơn Thôn thì hắn cũng biết, Vương Quang Hổ trước đó lần thứ nhất mang theo hai mươi mấy phần tử võ trang đi tới nơi này tìm kiếm vật tư, hao phí không ít đạn dược, chết mấy người mà không vào được thôn.
Lôi Chấn im lặng không nói, ánh mắt chớp động không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trần Ngôn trầm tư một hồi, mới chậm rãi nói ra:
- Thực lực của Nhạc Trọng rất mạnh. Nhưng mà tâm của hắn không ở nơi này, đối với chúng ta không tạo thành uy hiếp gì.
Vương Quang Hổ bất động thanh sắc nói ra:
- Tôi biết rõ! Tường tử, anh chuẩn bị một chút, ngày mai mang mấy người đi Ma Sơn Thôn tìm kiếm vật tư. Vật tư một thôn làng không chỉ có một xe.
Trương Tường đại hỉ nói:
- Cảm ơn Hổ ca!
Thôn làng đã thanh lý tang thi chính là khối thịt mỡ lớn, mặc người chém giết. Chỉ cần lái xe đi qua thì bình thường sẽ kéo nhiều vật tư về, là chuyện dễ làm nhất.
Cho Trương Tường một công việc béo bở, bốn người lại thương nghị thêm vài chuyện, Trương Tường cùng Trần Ngôn chợt rời khỏi gian phòng biệt thự.
- Hổ ca, tại sao lại cho Trương Tường một công việc béo bở như vậy, để cho tôi đi làm không tốt sao?
Trương Tường đi rồi, Lôi Chấn nhịn không được đặt câu hỏi.
Lôi Chấn cùng Vương Quang Hổ có quan hệ hơn xa Trần Ngôn, Trương Tường cùng Vương Quang Hổ có quan hệ thân mật, Lôi Chấn mới thật sự là tâm phúc của Vương Quang Hổ đấy.
Vương Quang Hổ khẽ mĩm cười nói:
- Khối thịt mỡ Ma Sơn Thôn cho hắn đi, kho súng ống đạn mới là quan trọng, hắn đừng nghĩ dính vào.
Lôi Chấn lúc này mới chợt hiểu cười nói:
- Hổ ca cao minh!
Thế giới đã biến dị, trong thế giới này quả đấm lớn mới là lão đại, nắm giữ súng ống đạn dược chính là nắm giữ thực lực cường đại, nắm quyền lợi. Vương Quang Hổ có thể trở thành lão đại của Trường Quang Thôn cũng bởi vì hắn nhiều người, nhiều súng, nhiều đạn.
- Nếu Lôi Chấn có một nửa thực lực của Nhạc Trọng thì quá tốt!
Vương Quang Hổ nhìn qua Lôi Chấn, trên mặt cười khẽ, nhưng mà trong lòng thì cảm thán. Trong tâm của hắn có chí lớn, thế giới vừa loạn thì quan sát thiên hạ. Thực lực Nhạc Trọng cường hoành, hắn cũng không sợ chút nào, hắn vẫn muốn mời chào vào dưới trướng. Nếu chỉ là người bình thường thì đời nào hắn tặng tiểu loli Quách Vũ cho chứ.
- Móa! Tên khốn kia vẫn đề phòng tao! Muốn độc chiếm súng ống đạn trong kho đây mà.
Vừa vào tới gian phòng của mình, đừng nhìn hắn chỉ biết chém chém giết giết, không có gì tâm cơ, trên mặt Trương Tường lúc này tái nhợt, hai đấm của hắn nắm chặt, trong mắt chớp động tức giận.
Trương Tường thật vất vả mới đè nén lửa giận trong lòng, tự mình an ủi:
- Trương Tường, mày phải nhịn xuống! Bây giờ không phải là thời cơ, muốn giết chết Vương Quang Hổ chắc chắn sẽ có cơ hội.
Trương Tường đè lửa giận trong lòng, quát lạnh nói:
- Tử Vi, đi ra!
Một nữ nhân ăn mặc áo da màu đen cổ rộng, lộ ra rất nhiều da thịt tuyết trắng, dáng người đầy đặn, có một đầu tóc đen, mang trên cổ khóa cổ của chó vô cùng xinh đẹp đi ra, lúc này leo lên người của Trương Tường.
- Chó cái đáng giận chết tiệt! Lại tới ngày rồi!
Trương Tường nhìn qua nữ nhân xinh đẹp này, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn, nắm tóc của nữ nhân này, cởi quần của mình ra, thoáng cái đâm vào trong miệng nữ nhân này.
Trong mắt của nữ nhân xinh đẹp này hiện ra một tia khuất nhục, lại không dám có phản kháng, ngược lại trung thực phục phục thị Trương Tường.
Mà ở bên quảng trường, người sống sót trong Trường Quang Thôn lúc này nhìn thấy Nhạc Trọng mang theo thắng lợi trở về, tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét.
Nếu không phải bên người Nhạc Trọng có Quách Vũ thanh thuần dáng người vũ mị đang đứng, Kỷ Thanh Vũ oai hùng suất khí xinh đẹp và các nữ sinh như hoa, những nữ nhân trong Trường Quang Thôn thậm chí tiến lên cầu xin Nhạc Trọng rồi, dùng thân thể của mình đổi lấy một lần cơm no.
Nhạc Trọng nhìn qua những người sống sót vây lại, mở miệng nói ra:
- Tôi cần người giúp tôi thanh lý những xe cộ trên đường cao tốc, tôi sẽ phục trách quét sạch tang thi. Ai nguyện ý đi thì ra sức, buổi tối hôm nay tôi sẽ cho nửa cân gạo.
- Tôi đi!
- Tôi đi! Nhạc Trọng ca! Tôi đi! Chọn tôi đi!
- Để cho tôi đi!
"... "
Những lời này làm cho người sống sót trong Trường Quang Thôn cảm thấy có hy vọng. Cơ hồ tất cả mọi người ở phía sau nhìn qua Nhạc Trọng kêu lên. Tràng cảnh nhiệt tình này làm cho Trương Tâm, Trần Dao chư nữ đều bị giật mình, các nàng được sự bảo vệ của Nhạc Trọng cho nên không có chịu khổ, những nữ hài này không nghĩ tới vì nửa cân gạo mà người ta nhiệt tình như thế.
- Yên tĩnh!
Nhạc Trọng quát.
Nhất thời toàn trường yên tĩnh, những người sống sót đều sợ làm cho Nhạc Trọng tức giận mà không được phân công làm công việc hấp dẫn này.