Người Nhật Bản so với người Hoa còn tốt hơn nhiều chính là tín niệm của Kim Lệ.
Nếu như tín niệm này sụp đổ, nàng lúc trước không tiếc bán đứng thân thể đổi lấy cơ hội tốt định cư ở Nhật Bản, cố gắng tìm người Nhật Bản làm chồng và các hành vi khác không còn ý nghĩa gì. Nàng cho dù biến thành thịt cá của người Nhật cũng muốn duy trì tín niệm này. Hơn nữa nàng tin tưởng nàng giữ gìn đế quốc Nhật Bản, những người Nhật này chắc chắn sẽ cho nàng đãi ngộ tốt, ít nhất sẽ cho nàng thức ăn và nước sạch.
- Khốn kiếp! Câm miệng!Thối tử! Đồ thịt đáng chết, ai bảo mày nói lung tung!
Một tên người Nhật lập tức hung dữ dùng báng súng đập vào mặt của Kim Lệ. Hắn thập phần sợ hãi Kim Lệ nữ nhân này làm tức giận Nhạc Trọng, hắn tức giận sẽ giết bọn họ.
Kim Lệ thoáng cái ngã xuống đất, hàm răng của nàng bị đánh bay hơn mười cây, tỏ lòng hâm mộ Nhật Bản lại bị đối đãi tàn khốc như vậy, tâm niệm và trụ cột của nàng bị cái báng súng này đánh tan. Nàng rốt cục hoàn toàn sụp đổ biến thành một người điên, máu miệng chảy ròng và lầm bầm.
- Người Nhật Bản... Cao quý, tôi phải gả cho người Nhật...
- Cứu tôi!Nhạc Trọng!Tôi nguyện ý đi theo anh!
- Tôi nguyện ý thuần phục anh, cứu tôi!
"... "
Những người do dự muốn thuận theo người Nhật nhìn thấy kết cục của Kim Lệ thì thoáng hoảng sợ.
Nhạc Trọng nhìn qua đám người Hoa còn lại và lạnh lùng nói:
- Mỗi người chỉ có một cơ hội mà thôi, các người không biết quý trọng thì đừng trách tôi.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng quay người cùng Đảo Tân Mỹ Nại và đám người Hoa nguyện ý thuần phục đi ra ngoài. Những người thuần phục Nhạc Trọng đi theo sát Nhạc Trọng và sợ hắn vứt bỏ lại. Tại Nhật Bản, bọn họ sẽ giống như Kim Lệ kia.
- Ha ha!Bò xuống, nhếch mông lên!
Nhạc Trọng vừa rời khỏi ngục giam, những tên người Nhật còn sông sót kia đã chuyển trọng tâm qua đám người Hoa còn sót lại trong ngục giam. Bọn họ muốn đem lửa giận của mình hoàn toàn phát tiết lên người đám người này, chỉ có tra tấn những kẻ yếu mới có thể làm cho bọn họ có cảm giác được sống.
Đảo Tân Mỹ Nại là thiếu nữ làm việc giỏi dang an bài Nhạc Trọng cùng hơn trăm người hoa sống sót kia vào một ký túc xá, hơn nữa an bài người đem nước trong và bánh mì cao cấp cho đám người này.
Những người Hoa sống sót được uống nước trong và bánh mì cao cấp, lúc này mừng rơi nước mắt. Tuy chỉ có nước và bành mì, nhưng mà đối với bọn họ mà nói đây là mỹ vị. Phải biết rằng bọn họ ở trong ngục giam của người Nhật chỉ được uống nước đục, thậm chí là đám người Nhật kia vũ nhục pha nước tiểu vào, ăn lương thực toàn là đồ quá hạn có mùi.
Nhạc Trọng nhìn qua tên nam tử nguyện ý đầu nhập vào hắn đầu tiên, hỏi:
- Anh tên gì? Trước tận thế làm nghề gì?
Tên nam tử kia tướng mạo bình thườn và mang trên người khí chất của thành phần tri thức. Hắn nghe được Nhạc Trọng hỏi thì vội vàng nói:
- Đại nhân, tôi tên Hoa Thiên Cương! Trước khi thế giới biến dị thì tôi là kỹ sư cao cấp trong lĩnh vực quang điện tử.
- Kỹ sư cao cấp tron lĩnh vực quang điện tử?
Nhạc Trọng nhíu mày, đây chính là nhân tài khan hiếm đây, nếu như có nhiều trí thức trong lĩnh vực quang điện tử đầu nhập vào trong học viện nghiên cứu khoa học ở thành phố Quý Trữ, như vậy nghiên cứu chế tạo súng Laser tiến độ tăng lên thật nhiều.
Nhạc Trọng hỏi:
- Trừ anh ra, còn những người Hoa nào khác biết làm việc trong lĩnh vực quang điện tử không?
Hoa Thiên Cương suy tư một hồi lắc lắc đầu nói:
- Không có! Theo tôi được biết, trong người Hoa sống sót chỉ có mình tôi là kỹ sư quang điện tử.
Nhạ Trọng nhìn Hoa Thiên Cương gằn từng chữ:
- Ân! Tôi sẽ dạy các người chiến đấu thế nào. Hiện tại, cho dù trước kia anh là ai, đều phải phát triển trở thành chiến sĩ hợp cách. Anh đi nói cho bọn họ biết, bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Trong lòng Hoa Thiên Cương rùng mình trả lời. - Vâng!
Hoa Thiên Cương thập phần rõ ràng trong tận thế trí thức không bằng nông dân. Đối với nhà khoa học nhỏ yếu thì chiến sĩ quan trọng hơn.
Do dự một chút Hoa Thiên Cương nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Đại nhân, còn có một việc tôi muốn nói với ngài!
- Nói!
Hoa Thiên Cương có chút bất an nhìn Nhạc Trọng nói:
- Trong đám người bị gia tộc Đảo Tân bắt, có một gã chuyên gia động lực học, một gã chuyên gia nghiên cứu hợp kim bọc thép bị gia tộc Đảo Tân mang đi. Không biết tin tức này có tác dụng gì với ngài không?
- Động lực học! Hợp kim bọc thép! Chẳng lẽ gia tộc Đảo Tân đạt được bản vẽ siêu khoa học sao?
Trong lòng Nhạc Trọng nghe vậy cũng rùng mình phỏng đoán.
Nhạc Trọng mỉm cười đưa tiến hóa dược tề cho Hoa Thiên Cương:
- Tốt!Tin tức này với tôi rất hữu dụng. Tôi xác nhận trung tâm của anh. Tôi tuyệt đối không làm anh thất vọng. Đây là tiến hóa dược tề, sau khi phục dụng thì anh sẽ trở thành người tiến hóa.
- Đa tạ Đại nhân! Tôi nhất định sẽ ra sức cho ngài!
Hoa Thiên Cương thập phần rõ ràng Nhạc Trọng muốn giết hắn căn bản không cần đùa nghịch hoa chiêu gì, hắn tiếp nhận tiến hóa dược tề sau đó thi lễ với Nhạc Trọng, hắn tới khu vực quản lý và uống cạn tiến hóa dược tề.
Tiến hóa dược tề vào trong bụng, Hoa Thiên Cương cũng lâm vào trạng thái phát sốt.
- Kinh Tử!Đây là tiến hóa dược tề. Sau khi phục dụng sẽ biến thành người tiến hóa.
Nhạc Trọng đem Tỉnh Điền Kinh Tử gọi tới và đưa tiến hóa dược tề cho nàng.
Tỉnh Điền Kinh Tử nắm chặc tiến hóa dược tề sau đó nhìn qua Nhạc Trọng cảm tạ.
- Đa tạ chủ nhân ban thuốc.
Trong tận thế này lực lượng cường đại mới là tất cả. Tỉnh Điền Kinh Tử thập phần rõ ràng tiến hóa dược tề trong tay của mình trân quý thế nào. Nếu như nàng lấy tiến hóa dược tề bán đi, tuyệt đối có người nguyện ý dùng cả thành trì để đổi. Người tiến hóa chính là đại danh từ cường đại, vượt hơn xa người cường hóa.
Đem tiến hóa dược tề ban cho Tỉnh Điền Kinh Tử xong, Nhạc Trọng lại đem hai lọ tiến hóa dược tề phân biệt giao cho Anh Tỉnh Bạch Tuyết cùng Thiên Dã Ma Mỹ hai nữ, cho các nàng trở thành người tiến hóa.
Hiện tại Nhạc Trọng thập phần thiếu khuyết bộ hạ mạnh mẽ, những tiến hóa dược tề này hắn có năm trăm lọ. Có thể chế tạo ra năm trăm người tiến hóa. Nhưng mà bộ hạ trung thành mới là vấn đề lớn nhất.
Nhạc Trọng cũng không muốn đem tiến hóa dược tề lãng phí trên người nam nhân Nhật Bản. Bởi vì hắn rất khó yên tâm tin tưởng một người Nhật Bản.
Trong một gian phòng của gia tộc Tân Tỉnh có hai thị nữ mặc kimono đứng hầu hai bên.
Nhạc Trọng bước vào trong phòng, đập vào mắt chính là hai tiểu loli trắng trẻo đang quỳ trên đất.
- Hoan nghênh chủ nhân về nhà!
Những tiểu loli đều là đồ chơi mà Tân Tỉnh Quỷ Vụ cất chứa, mỗi một tiểu loli đều vô cùng xinh đẹp. Trong đó còn có hai con gái chân chính của Tân Tỉnh Quỷ Vụ đang quỳ, các nàng cũng trở thành chiến lợi phẩm của Nhạc Trọng.
Thương Lỵ Á ăn mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu vàng, tất trắng và giày da giống như con nai nhỏ quỳ trước người Nhạc Trọng và vui mừng nói:
- Chủ nhân, ngài trở về! Chào mừng ngài trở về!
Nhạc Trọng nhìn qua những tiểu loli và nói ra: