Biết rõ! Lão đại!
Trần Nguyên gật gật đầu, mang ba người chạy tới chỗ của Trì Dương bên kia.
Trương Tường thì nhanh chóng bước lên, đuổi theo Lôi Chấn.
- Trì Dương! Trì Dương anh ở đâu? Tôi là đại cẩu tử!
Trong tiểu viện của Nhạc Trọng bây giờ có đại cẩu tử xông tới, vô cùng lo lắng nói ra.
Trì Dương từ trong tiểu viện đi ra hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, đại cẩu tử?
Trì Dương cũng biết đại cẩu tử là tai mắt Nhạc Trọng an bài trong Trường Quang Thôn này. Bọn họ ở bên trong Trường Quang Thôn không có chút căn cơ nào, đại cẩu tử là người địa phương cho nên sẽ biết tin tình báo..
Đại cẩu tử vội vàng nói ra:
- Hổ ca chết rồi! Đây là tin tức tôi nhận được từ chỗ của người bạn.
Trong mắt Trì Dương hiện ra thần sắc ngưng trọng, hắn nhìn qua những nữ sinh đang co giãn thân thể, chuẩn bị nấu cơm, giặt quần áo nói ra:
- Vương Thiến, Trương Hân lập tức đóng cửa. Tất cả mọi người lập tức trốn vào trong phòng. Vương Song, Tô cảnh quan cầm súng!
Nói xong Trì Dương cũng cầm một cây súng tiểu liên và ba băng đạn ném cho đại cẩu tử nói:
- Cảm ơn, đại cẩu tử! Lúc này về sau anh chính là người của chúng tôi. Cầm lấy mà hộ thân.
Đại cẩu tử tiếp nhận súng tiểu liên cùng ba băng đạn, nhanh như chớp chạy vào trong tiểu viện. Hắn cũng chỉ đi mật báo, về phần hắn chiến đấu thì hắn không dám.
Vương Thiến, Trương Hân hai nữ lập tức đóng cửa lại, trốn vào trong biệt thự.
Rất nhanh trong Trường Quang Thôn có tiếng súng kịch liệt vang lên.
Trần Nguyên cũng mang theo ba người chạy tới tiểu viện và rống to lên.
- Mở cửa nhanh lên!
Trần Nguyên nhìn qua cửa lớn và hô.
- Người bên trong nghe đây, đều đi ra cho tôi, Tường ca muốn gặp các người! Nếu như chính các người không đi ra thì đứng trách tôi không khách khí!
Trì Dương lạnh giọng quát lớn:
- Cút! Nhạc Trọng trước khi quay về, ai cũng đừng hòng đi qua cánh cửa này.
Trần Nguyên giận dữ, nhìn qua ba tên thủ hạ kêu lên:
- Nện cho tao!
Ba gã thủ hạ của Trần Nguyên giơ súng lên bắn phá cánh cửa lớn, bắn cánh cửa đang đóng thủng lổ chỗ, sau đó một cước đá văng cánh cửa.
Trì Dương cầm súng tiểu liên trong tay nắm ở một góc, cánh cửa vừa đá vỡ thì hắn bóp cò, trong tay hắn dùng súng tiểu liên nhả ra một ngọn lửa, nhất thời hai tên phần tử võ trang không kịp phòng bị té xuống đất, một gã bị bắn trúng đầu bỏ mạng tại chỗ, một tên khác bị bắt mất chân.
Trì Dương chuyển chức nghề nghiệp là binh sĩ, hắn cũng được kỹ năng thao túng súng ống, tài bắn súng của hắn có thể so được với lão binh dày dạn trận mạc.
Trần Nguyên hoảng hốt, hắn thoáng nằm xuống, hắn lại lăn qua một vòng.
Một tên phần tử võ trang khác lăn qua bên cạnh cánh cửa.
- Đau quá! Cứu mạng!
Tên phần tử võ trang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, giãy dụa thống khổ trên mặt đất.
- Móa! Thật hung hãn!
Trần Nguyên mắng một câu, nhìn qua tiểu viện này không biết nên làm gì cho phải.
Phần tử võ trang trong Trường Quang Thôn này đều là một đám ô hợp chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có thể nói là dân súng cầm súng. Dưới tình huống không có vũ trang hạng nặng, Trần Nguyên cũng không biết nên công kích Trì Dương đang bảo vệ tiểu viện như thế nào.
Song phương trong khoảng thời gian ngắn giằng co như vậy.
Ở bên khác Trương Tường liên hợp với Lôi Chấn là hai thế lực lớn của Trường Quang Thôn đang phát động công kích vào thế lực của Trần Ngôn. Trần Ngôn không kịp phòng bị, thế lực của Trần Ngôn bị trọng thương, thoáng cái chết bốn huynh đệ, Trần Ngôn, Trần Tứ cùng hai tên phần tử võ trang khác đang nắm dưới một cái hào phòng ngự.
Trương Tường lúc này chỉ huy Trần Ngôn hành động, trong lòng mắng to:
- Móa! Trần Nguyên phế vật này, tại sao còn chưa dẫn người tới chứ!
So sánh với Trần Ngôn, Trương Tường càng kiêng kỵ Nhạc Trọng hơn. Hắn sở dĩ dám phát động tấn công đoạt quyền Trường Quang Thôn là bởi vì cân nhắc nhiều nhân tố, chỉ cần có thể bắt lấy Trì Dương cùng Lộ Văn thì có thể bức bách Nhạc Trọng đi vào khuôn khổ. Trừ Vương Quang Hổ ra thì Lôi Chấn, Trần Ngôn đều không bị Trương Tường để vào mắt.
Vương Quang Hổ mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo lực lượng võ trang mạnh nhất theo, Trương Tường căn bản không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể thành thành thật thật làm chó cho Vương Quang Hổ. Dùng Vương Quang Hổ tâm ngoan thủ lạt, cho dù giết sạch nữ nhân của Vương Quang Hổ thì cũng không áp chế được hắn, Trương Tường thập phần rõ điểm này. Bởi vậy hắn vẫn nhẫn nại. Vương Quang Hổ vừa chết thì không còn ai áp chế dã tâm của hắn nữa.
Thời điểm hai phe lúc này đang giằng co kịch liệt, phương xa truyền đếm động cơ xe đang chạy tới.
Sắc mặt Trương Tường đại biến, hắn không có đoán trước Nhạc Trọng lại quay về nhanh như vậy:
- Nhanh như vậy Nhạc Trọng đã quay về rồi sao?
Dựa theo Trương Tường đoán chừng thì Nhạc Trọng cho dù chiến thắng bốn con chó biến dị cũng hao tốn không ít thời gian, trong khoảng thời gian này đủ cho hắn khống chế cả Trường Quang Thôn. Đến lúc đó con tin nơi tay thì hắn căn bản không cần sợ hãi Nhạc Trọng uy hiếp.
- Nhạc Trọng trở về! Mẹ kiếp nó, nó dám giết Hổ ca! Tao nhất định phải báo thù cho Hổ ca.
Lôi Chấn hai mắt đỏ thẫm, gầm lên giận dữ, dẫn theo năm tên tâm phúc của mình chạy ra bên ngoài thôn.
Vương Quang Hổ vừa có đại ân với Lôi Chấn, cũng đối đãi với Lôi Chấn không tệ, Lôi Chấn khăng khăng một mực nguyện ý trả giá tất cả cho Vương Quang Hổ.
Trương Tường nhìn thấy Lôi Chấn đang nóng đầu thì trong nội tâm cười lạnh:
- Ngu xuẩn!
- Đi theo tao!
Trương Tường suy nghĩ một hồi, mang theo tám gã thủ hạ đi tới hướng tiểu viện của Nhạc Trọng ở lại bên kia.
- Có biến! Đỗ xe, nhanh xuống xe chuẩn bị chiến đấu! Phàm là người giơ súng về phía chúng ta phải giết!
Xa xa Nhạc Trọng chợt nghe âm thanh súng nổ, hắn nhướng mày, hắn nhìn qua lái xe ra lệnh.
Tài xế kia nhanh chóng dừng xe lại năm tên phần tử võ trang và Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ đều bước xuống xe.
Hai chiếc xe Jeep cũng không phải xe chống đạn, trực tiếp tiến lên, không thể nghi ngờ sẽ biến thành bia ngắm tốt cho người ta. Trên xe thân thể của Nhạc Trọng không thể nào phát huy được.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra một tia hung quang, nhìn qua Bạch Cốt đưa ra mệnh lệnh thập phần cường hoành:
- Đi ra đi, giết sạch bên người nào dám cầm súng chĩa vào ta, cứu bạn của ta ra.
Bạn bè nữ nhân của Nhạc Trọng đều ở bên trong Trường Quang Thôn này, hắn thập phần phẫn nộ, trong nội tâm sát cơ nổi lên.
Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì ma hỏa linh hồn trong mắt Bạch Cốt chớp động, nó giống như gió lốc phóng vào trong Trường Quang Thôn.
Nhạc Trọng chỉ vào năm tên phần tử võ trang, một tên dáng người cao gầy, tướng mạo bình thường và tuổi chừn hai mươi bảy nói:
- Lưu Diễm, hiện tại tôi bổ nhiệm anh làm đội trưởng của tiểu đội này! Tiểu đội hiện tại do anh chỉ huy, sau khi vào thôn, phàm là người giơ súng về phía chúng ta, người nhân lúc cháy nhà hôi của, thừa cơ gian dâm phụ nữ, cướp đoạt vật tư thì bắn chết cho tôi. Tôi phải đi thanh lý những kẻ còn lại.
Trong nội tâm Lưu Diễm vui vẻ, vỗ ngực nói:
- Vâng! Nhạc ca! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao hai nữ tâm địa thiện lương, tâm địa mềm yếu. Trước khi tận thế đó là phẩm chất tốt. Tuy nhiên bây giờ lại không hợp làm người chấp hành lệnh của Nhạc Trọng, hai nữ nhân các nàng không phải là người sát phạt quả quyết, hoặc là kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Nhạc Trọng. Nhạc Trọng cũng chỉ có thể giao chuyện này cho phần tử võ trang của Vương Quang Hổ. Về phần đối phương có thể tin cậy được hay không thì hắn cũng không có nghĩ nhiều, dù sao hiện tại hắn không có người dùng.
Thân hình Nhạc Trọng chớp động, đi theo sau lưng Bạch Cốt một đường lao nhanh.
- Nổ súng!
Bạch Cốt vừa mới tiếp cận Trường Quang Thôn, Lôi Chấn đã quát lớn với bộ hạ của mình.
Sáu gã phần tử võ trang cầm súng trường , súng tiểu liên nhắm vào Bạch Cốt không ngừng bắn phá..
Bạch Cốt linh hoạt giống như một con khỉ đang ở trên cây, tránh né những viên đạn bắn tới, một ít đạn lạc bắn lên người no chỉ bị cơ giáp ngăn cản lại, không làm gì được nó.
Bạch Cốt lúc này đã có tố chất thân thể gấp ba lần người thường, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, khoảng cách trăm mét trong nháy mắt là xông tới rồi, vọt tới trận địa của Lôi Chấn và nhảy lên một cái nhảy đến trước người Lôi Chấn và huy động búa lớn, đầu lâu của Lôi Chấn bị Bạch Cốt chém bay lên cao, máu tươi văng khắp nơi, thi thể không đầu của Lôi Chấn hiện ra té xuống đất. Bạn đang xem tại
- Ah ah!!! Ah ah!
Một gã phần tử võ trang bên người Lôi Chấn đã bị máu tươi của Lôi Chấn bắn tung tóe lên người, hắn hoảng sợ kêu to, bóp cò bắn như điên vào Bạch Cốt.
Thân hình Bạch Cốt lóe lên, né qua đại bộ phận viên đạn, sau đó vung búa của mình lên đem tên phần tử võ trang kia chém bay đầu, máu tươi bắn lên cao cao.
Bạch Cốt từ khi được Nhạc Trọng triệu hoán ra thì vẫn chém giết tang thi, hiện tại chiến đấu cũng đã hình thành thói quen, chuyên môn nhắm vào đầu lâu của con mồi.
- Quái vật!! Quái vật!
Cảm giác được Bạch Cốt khủng bố cùng hung lệ, cộng thêm thủ lĩnh bị chém thì chiến ý của những phần tử võ trang biến mất, chạy trốn tứ phía, vì giảm bớt gánh nặng thân thể thì bọn họ còn đem súng trường , súng tiểu liên ném xuống đất. Còn dám đánh thì đó là ngu xuẩn.
Bạch Cốt kiên quyết chấp hành lệnh của Nhạc Trọng, giống như tử thần thu hoạch tính mạng của Nhạc Trọng, một búa chém giết những phần tử võ trang không vứt bỏ súng, mấy hô hấp qua đi thì đám phần tử võ trang này chết sạch.
Thừa dịp Bạch Cốt chém giết những võ trang phần tử thì thân hình Nhạc Trọng chớp động, tiến vào Trường Quang Thôn trực tiếp lao thẳng tới tiểu viện mà đi.
Bạch Cốt chém tướng địch xong thì lúc này mới lao theo hướng của Nhạc Trọng vừa rồi.
Nhạc Trọng rời đi không lâu thì Lưu Diễm mới mang theo bốn gã đội viên đi vào cửa thôn.
- Nhạc ca quả nhiên lợi hại!
Lưu Diễm cùng đội viên khác nhìn thấy thi thể và đầu lâu của mấy tên phần tử võ trang kia, trong nội tâm lại sợ hãi và may mắn. May mắn là mình lựa chọn chính xác.
Năm người Lưu Diễm cầm súng nhặt lấy súng ống dưới đất lên, một bên không lưu tình chút nào xử bắn những kẻ nào dám cướp bóc vật tư và gian dâm.
- Trần Nguyên, ngươi làm gì ăn! Như thế nào còn không có đem quân tại đây đánh hạ?
Trương Tường đi vào tiểu viện của Nhạc Trọng bên kia, nhìn thấy Trần Nguyên trốn ở ngoài cửa, trong lòng tức giận, nhịn không được chửi ầm lên, nếu như không cách nào bắt lấy nữ nhân và bạn của Nhạc Trọng, khi hắn cướp được Trường Quang Thôn cũng không giữ được bao lâu ca. r
Trần Nguyên vẻ mặt đau khổ nói:
- Tường ca! Trì Dương có súng, hai huynh đệ bị hắn tiêu diệt. Chúng ta xông vào không nổi.
Trương Tường vẻ mặt hung ác, cầm súng chỉ vào đầu của Trần Nguyên quát lớn:
- Thả con mẹ cái rắm! Hiện tại lập tức xông vào trong tiêu diệt Trì Dương, bắt những kẻ khác lại. Nếu không lão tử sẽ một phát bắn nát đầu của mày.
Trương Tường nhìn qua những phần tử võ trang còn lại quát:
- Còn bọn mày nữa! Đều xông vào cho tao! Nếu bắt không được người bên trong thì chúng phải chết cả!
- Vâng! Tường ca!
Trần Nguyên cắn răng một cái, vẻ mặt đau khổ quay người xông vào trong cửa lớn.
Một đám phần tử võ trang xông thẳng vào cửa lớn.
Trì Dương ẩn núp trong bóng tối, Trần Nguyên vừa rồi xông vào thì hắn liền bóp cò, bây giờ nhìn thấy một đám người xông vào trong thì thoáng một phát bắn ngã ba tên phần tử võ trang xuống đất. Trần Nguyên cũng bị bắn trúng một viên, nhưng mà hắn nhanh chóng lăn vòng qua một bên.
Thừa dịp đạn của Trì Dương bắn tới thì đám phần tử võ trang còn lại nổ súng nhắm vào hướng của Trì Dương mà bắn phá, lúc này bắn yểm hộ chi viện cho người phía sau xông vào.
Trì Dương lăn một vòng, cách vị trí cũ một đoạn và trôn vào trong chô khác. Phòng hộ phục cấp có thể ngăn cản viên đạn đấy, nhưng mà cũng không phải vô địch, nếu đầu của hắn bị bắn trúng thì hắn cũng phải chết.
Trốn vào phòng trên lầu, những nữ sinh kia sự hãi gần chết, các nàng thật không ngờ lại thấy cảnh bắn nhau. Nhũng chuyện này trước kia chỉ nhìn thấy trong phim mà thôi.
Những phần tử võ trang tiến vào thì một đạo ma quang hiện ra dưới đất. Tiếp theo một một cây gai đất dài ba mét đâm lên, trực tiếp dâm xuyên qua người một gã phần tử võ trang, máu tươi từ gai đất không ngừng chảy xuống.
Gai đất bất thình lình như vậy làm cho đám phần tử võ trang sợ hãi, nhao nhao tìm kiếm công sự che chắn né tránh.
Trì Dương thừa cơ xuất hiện bắn pha, đem hai gã phần tử võ trang bắn gục, lập tức lăn một vòng.
Trì Dương vừa mới lăn qua thì viên đạn lại bắn vào vị trí lúc trước, vách tường có mảnh đản xuyên qua.
Trương Tường nhìn chằm chằm vào tình cảnh trong tiểu viện và nghiến răng nghiến lợi.
- Đáng chết! Không nghĩ tới một Trì Dương cũng lợi hại như vậy!
Trì Dương chuyển chức nghề nghiệp là binh sĩ, có được kỹ năng thao túng súng ống, trình độ xạ kích của hắn hơn xa một đám ô hợp mà Trương Tường dẫn đầu.
Trương Tường mang theo bộ hạ, bởi vì đạn dược thiếu thốn cho nên mỗi người mang theo không được trăm viên, chính xác cái gì, căn bản không có.
- Xông vào đi!! Tiêu diệt hắn!
Trương Tường nổi giận gầm lên một tiếng, từ chỗ ẩn nấp nhảy ra ngoài, tiến vào trong tiểu viện. Nếu xông vào thì không ổn, bọn họ bây giờ còn có năm người, có nhân số ưu thế, lại dông dài thì phiền toái.
- Mày muốn giết ai?
Đúng lúc này âm thanh lạnh như băng truyền tới sau lưng của Trương Tường.
Trong lòng Trương Tường cảm thấy ác hàn, lúc này hắn lại lăn một vòng.
Sau một khắc làn đạn dày đặc bắn về phía năm tên phần tử võ trang, thoáng một cái đã bắn giết hai tên.
Nhạc Trọng một tay cầm súng tiểu liên , một tay cầm Phảng Chế Đường Đao xông vào trong sân, hắn như báo săn chớp động mấy cái đã tới sau lưng mấy tên phần tử võ trang, một đao chém xuống, đầu của một tên phần tử võ trang rơi xuống.
Bạch Cốt cũng như ảnh tùy hình xuất hiện bên người của Nhạc Trọng, một búa trực tiếp chém bay đầu hai tên phần tử võ trang bên cạnh.