Cảnh Đại Trung vắt hết óc, trong mắt chợt sáng ngời nhìn Nhạc Trọng hiến kế:
- Có! Thủ lĩnh đại nhân, chỉ cần ngài trá hàng! Chỉ cần ngài thả tôi trở về nói với Huyền Chân ngài nguyện ý đầu hàng, nhưng cần có thời gian sửa sang lại tài sản tư nhân, xin hắn chờ thêm hai giờ. Hắn tuyệt đối sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngài, chờ thêm hai tiếng. Tôi biết lòng kiên nhẫn của con người hắn cũng có hạn, hai giờ đã là cực hạn. Nhiều hơn nữa hắn sẽ không đồng ý!
Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Được! Tôi sẽ cho ông trở về. Nhưng trước đó tôi sẽ cắm bom cảm ứng trong người của ông, một khi trong vòng hai giờ Huyền Chân phát động tấn công, tôi sẽ khởi động bom đem ông tạc đến tan xương nát thịt. Người đầu, cắm bom cảm ứng cho hắn!
Hai gã chiến sĩ tiến tới đè xuống Cảnh Đại Trung, một gã cầm đại đao cắt một vết thương trên đùi hắn, đem một viên bom điều khiển nhỏ xíu cắm vào bên trong bắp đùi hắn.
Một cường hóa giả tiến lên nhấn một cái vào bom điều khiển, một đạo thanh sắc quang mang bao phủ lên viên bom kia.
Nhìn thấy một màn này sắc mặt Cảnh Đại Trung tái nhợt, nhưng hắn không dám nói thêm lời nào. Nam nhân đang ngồi trên ghế cao chính là hung nhân, ngay cả lễ bộ thượng thư Thượng Minh Đức cũng bị hắn oanh giết, to gan lớn mật hung hãn tuyệt luân, hắn cũng không muốn chết ở tại nơi này.
Một gã cường hóa giả có được kỹ năng trị liệu ngoại thương chỉ vào đùi Cảnh Đại Trung phát động kỹ năng, một đạo quang mang chớp động, miệng vết thương trên đùi hắn liền khép lại, đem bom điều khiển phong kín vào trong bắp đùi của hắn.
- Tôi cho ông xem uy lực của bom điều khiển trong người của ông đi!
Nhạc Trọng đem một viên bom tương tự ném vào chỗ một ngọn núi giả ở ngoài sân, sau đó ấn nút.
Oanh!
Nương theo sau tiếng nổ vang thật lớn, núi giả bị tạc sụp hơn phân nửa.
Thấy một màn kia, sắc mặt Cảnh Đại Trung biến thành cực kỳ tái nhợt, mặc cho ai nếu trong thân thể bị cắm thứ kia sắc mặt cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Nhạc Trọng nói:
- Viên bom kia rất dễ lấy ra, chỉ cần động thủ thuật là có thể lấy được. Nhưng tôi đã cho bộ hạ tăng thêm kỹ năng cảm ứng bên trên, chỉ cần ông dám khai đao vào bộ vị đó, hoặc có dị động, tôi sẽ lập tức có cảm ứng, sau đó kíp nổ bom. Nếu ông không tin lời của tôi thì cứ việc thử xem!
Cảnh Đại Trung liên tục hướng Nhạc Trọng cam đoan:
- Thủ lĩnh đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không lừa gạt nô tài. Nô tài tuyệt đối sẽ không đem cái mạng nhỏ của mình ra thử nghiệm, xin thủ lĩnh đại nhân hãy yên tâm!
Nhạc Trọng nhìn Cảnh Đại Trung thản nhiên nói:
- Đi xuống đi! Nửa giờ sau tôi sẽ cho ông trở về!
Cảnh Đại Trung vội vàng bái tạ nói:
- Cám ơn thủ lĩnh! Cám ơn thủ lĩnh!
Triệu Tĩnh Lôi có chút khó tin nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc Trọng, anh đã nắm giữ kỹ thuật điều khiển bom cảm ứng rồi sao?
Một khi loại bom cảm ứng này được phát minh đi ra, đây chính là thủ đoạn dùng khống chế người khác cực kỳ đáng sợ. Trên cổ Thiên Cung Anh đeo cái vòng bom cảm ứng, một khi không có mật mã mà mạnh mẽ gỡ xuống, bom sẽ lập tức nổ mạnh. Triệu Tĩnh Lôi có chút không dám tin tưởng Nhạc Trọng đã nắm giữ được kỹ thuật như thế. Thể tích của quả bom cảm ứng cực nhỏ, nàng thật khó tưởng tượng còn có thể tăng thêm máy cảm ứng chính xác bên trong.
Nhạc Trọng khẽ mỉm cười nói:
- Làm sao có thể? Đó hoàn toàn chỉ hăm dọa hắn. Có bom điều khiển thì thật sự, nhưng nếu hắn muốn lấy ra, chỉ cần làm phẫu thuật là được!
Triệu Tĩnh Lôi hỏi:
- Anh không sợ hắn trở về làm phẫu thuật lấy bom ra sao?
Nhạc Trọng nói: - Người quý mạng như Cảnh Đại Trung tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm tính mạng lấy bom ra. Cho dù hắn động thủ lấy ra, vậy thì thế nào? Việc mà Huyền Chân có thể làm chỉ là tấn công Thiên Mục trấn!
Triệu Tĩnh Lôi ngẫm nghĩ, quả thật đúng như lời của Nhạc Trọng, cho dù bị Cảnh Đại Trung biết được bọn họ cũng không hề có tổn thất gì.
Sau nửa giờ khi Huyền Chân đã chờ đợi không còn chút bình tĩnh, Cảnh Đại Trung về tới hội báo:
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Thủ lĩnh Nhạc Trọng của Thiên Mục trấn khiếp sợ thiên uy của bệ hạ, nguyện ý đầu hàng bệ hạ. Nhưng hắn cũng khai ra mấy điều kiện hi vọng bệ hạ có thể đáp ứng!
Huyền Chân mừng rỡ vội vàng hỏi:
- Điều kiện gì?
Cảnh Đại Trung chậm rãi nói:
- Thứ nhất, Nhạc Trọng hi vọng ngài có thể phong hắn làm thống lĩnh quân đội. Thứ hai, hắn không hi vọng bộ đội của mình bị đánh tan, mà hi vọng tiếp tục thống lĩnh thủ hạ cũ. Thứ ba, hắn hi vọng sự an toàn chính bản thân cùng tài sản của mình cùng đám bộ hạ!
Huyền Chân khẽ nhíu mày:
- Vậy ngươi trả lời như thế nào?
Huyền Chân cực kỳ đề phòng những người Hán cùng cao thủ dị tộc khác tới đầu hàng, tuyệt đối không cho phép người Hán kiêu ngạo. Hắn thích đánh tan các thế lực mà hắn mời chào về, sắp xếp vào trong Bát Kỳ quân sử dụng, mà không phải cho phép người Hán tiếp tục thống lĩnh bộ hạ cũ.
Cảnh Đại Trung hiểu rõ, vội vàng nói:
- Nô tài đáng chết, tự chủ trương đáp ứng điều kiện thứ nhất cùng thứ ba của hắn. Nhưng nô tài kiên định cự tuyệt yêu cầu thứ hai của hắn. Trải qua nô tài kiên nhẫn khuyên bảo, hắn cũng đáp ứng yêu cầu của nô tài, bỏ qua điều kiện thứ hai. Nhưng hắn đưa ra yêu cầu sau khi gia nhập Mãn Châu quốc chúng ta, hắn có được quyền lực lựa chọn một trăm xử nữ xinh đẹp phụng dưỡng hắn. Hơn nữa cần do Mãn Châu quốc nuôi dưỡng cung cấp hắn. Nô tài đáng chết, đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn!
Chân mày Huyền Chân giãn ra, nhìn khuôn mặt nịnh hót của Cảnh Đại Trung càng thấy thuận mắt:
- Tốt! Ngươi làm rất tốt! Cảnh Đại Trung, ngươi không hổ là nô tài tốt của trẫm! Ngươi trung tâm làm việc cho trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Chờ sau khi lấy được Thiên Mục trấn, trẫm thưởng ngươi năm mỹ nữ!
Cảnh Đại Trung quỳ dưới đất cuống quýt dập đầu nói:
- Tạ chủ long ân!
Huyền Chân liền hỏi:
- Khi nào bọn hắn ra thành đầu hàng?
- Nhạc Trọng đề nghị ngày mai dẫn người ra thành đầu hàng!
Cảnh Đại Trung vừa nói xong, Huyền Chân chợt nhíu mày.
Cảnh Đại Trung thản nhiên nói:
- Nô tài tự nhiên nghiêm khắc cự tuyệt yêu cầu của hắn. Nô tài nói nếu hắn muốn ngày mai, nhất định là có ý niệm kéo dài thời gian. Nhạc Trọng hoảng sợ đã cầu xin với nô tài, cho bọn hắn chút thời gian thu thập tài sản riêng tư. Nô tài cũng không tiện ép buộc bọn hắn quá mức, chỉ cho hai giờ thời gian thu thập. Hai giờ sau bọn hắn nguyện ý mang binh đầu hàng bệ hạ!
Huyền Chân do dự một chút chậm rãi nói:
- Hai giờ sao? Được rồi, trẫm sẽ chờ bọn hắn hai giờ!
Thiên Mục trấn có thể đem Kim Lang kỵ đánh lui, Huyền Chân thật muốn gồm thâu cỗ thế lực này mà không cần hao tổn một binh một tốt, vì vậy hắn mới đồng ý lưu thời gian cho đối phương.
Hai giờ đối với Huyền Chân mà nói cũng không xem vào đâu. Nếu có thể đem Thiên Mục trấn hoàn hảo không chút hao tổn nắm giữ trong tay, Huyền Chân thậm chí nguyện ý chờ một ngày.