Liệt Minh Nhất lập tức đáp:
- Vâng! Thủ lĩnh!
Nhạc Trọng nói:
- Tiếp tục đi về phía trước, Lôi Vân dẫn chúng ta đến căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo!
- Vâng!
Lôi Vân cung kính đáp.
Dưới sự chỉ dẫn của Lôi Vân, Nhạc Trọng điều động một tiểu đoàn chiến sĩ của quân đoàn Hổ Lang, võ trang hạng nặng đi vào bên trong dãy núi Âm Sơn.
- Chính là chỗ đó!!
Lôi Vân chỉ vào một ngọn núi cao ở xa xa, nói với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng dõi mắt nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Lôi Vân, chỉ thấy một con đường quốc lộ dài kéo đến một khu rừng rậm giữa một tòa núi cao. Quốc lộ này hiển nhiên chính là con đường chính dẫn vào căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo kia.
Nhạc Trọng một hàng vẫn đi dọc theo quốc lộ kia đi đến phía trước. Sau khi tiêu diệt hơn hai mươi ngàn con tang thi, rất nhanh thì đã đến trước một cánh cửa sắt lớn.
Bốn máy giám thị ở bên ngoài cửa sắt di chuyển lên xuống, quay lại đám người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đi đến trước cửa sắt, cất cao giọng nói:
- Tôi là Nhạc Trọng, hy vọng có thể nói chuyện với thủ lĩnh các anh!
Sau cánh cửa sắt chính là một trong những căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo của nước Hoa Hạ. Bên trong cất chứa rất nhiều đạn đạo đủ các loại hình. Nhạc Trọng mặc dù nắm chắc có thể mạnh mẽ phá vỡ cánh cửa sắt kia, nhưng hắn lại không nguyện ý nguy hiểm mạnh mẽ đi vào.
Lúc này, đằng sau cánh cửa sắt kia, trong trung tâm một tòa nhà chỉ huy, hơn hai mươi quân nhân mặc quân phục đang tranh chấp với nhau.
Một chỉ huy trung niên nhìn đám người Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận:
- Đám phần tử võ trang này lại dám có chủ ý lấy tài sản quốc gia, thật đáng giận mà.
Đối với rất nhiều chỉ huy lạc hậu mà nói, bọn họ tuyệt không muốn tặng vũ khí quốc gia của mình cho người khác. Bọn Nhạc Trọng rõ ràng một lực lượng võ trang tư nhân không được trung ương trao quyền.
Nghe xong lời nói của vị chỉ huy trung niên kia, hơn mười binh sĩ bên người ông liếc nhìn lẫn nhau vài lần, ánh mắt giao nhau vài lần, rốt cuộc một vị chỉ huy trẻ tuổi bước lên trước nói:
- Thượng tá, tôi cho rằng chúng ta nên nói chuyện với họ.
Thượng tá kia quay đầu lại trừng mắt nhìn vị chỉ huy trẻ tuổi, nổi giận nói:
- Nam Cung Diễm, anh muốn làm gì? Chúng ta thì có gì để nói với đám thổ phỉ ước mơ tài sản quốc gia đó chứ? Chẳng lẽ anh muốn phản bội tổ quốc chúng ta, phản bội nhân dân chúng ta sao?
Nam Cung Diễm nhìn thẳng vị thượng tá kia, lớn tiếng nói:
- Thượng tá! Chúng ta đã một năm không nhận được tin tức của Trung ương rồi. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Trung ương đã bị trận tai nạn do thần tạo nên này hủy diệt rồi. Chúng ta bây giờ hẳn là phải nghĩ đến làm sao để kéo dài mạng sống của chúng ta. Thực vật ở đây đã càng ngày càng ít, chỉ còn đủ ăn một tuần nữa thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta chắc chắn sẽ chết đói ở trong căn cứ này. Theo tôi, chúng ta bây giờ hẳn là phải tiếp xúc với bọn họ, xem bọn họ rốt cuộc là loại người gì? Nếu cảm thấy bọn họ là người có thể phó thác, tôi thấy chúng ta hẳn nên giao căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo này cho bọn họ!
Thượng tá kia bị Nam Cung Diễm chọc đến vô cùng phẫn nộ, hắn rút súng lục bên hông chĩa vào Nam Cung Diễm, giận dữ hét lớn:
- Ngươi!! Ta bắn chết tên phản đồ ngươi!!
Nam Cung Diễm nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Xin cứ tự nhiên! Thượng tá! Co đầu rút cổ ở đây để rồi không thấy được ánh mặt trời, không có thứ giải trí, cũng không thấy được hy vọng và căn cứ tương lai. Tôi cũng sắp nổi điên rồi! Nếu ngài muốn bắn chết tôi, thì xin ngài ra tay đi. Nhưng tôi hy vọng thượng tá có thể cho những người trong căn cứ này có cơ hội sống sót. Sau khi thế giới biến dị, có rất nhiều co đầu rụt cổ trốn vào trong những căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo, có rất nhiều người không chịu được loại biến hóa này đã nuốt đạn tự sát. Cho dù là binh sĩ, cũng đã có không ít người tự sát rồi. Những người còn sống sót có rất nhiều người xuất hiện vấn đề về mặt tinh thần cả.
Thượng tá chỉ vào Nam Cung Diễm, sau đó nhìn về phía các binh sĩ còn lại, chậm rãi nói:
- Các anh có ý gì? Các anh cũng muốn đầu hàng những người ngoài đó sao?
- Tôi muốn sống sót!
- Tôi muốn được ăn no!
- Tôi muốn nhìn thấy ánh mặt trời!
- …
Do dự một lúc, một binh sĩ đứng ra, hướng về phía thượng tá kia nói.
Thượng tá kia nhìn bộ hạ của mình, trong mắt ánh lên vẻ bi thương, sau đó chầm chậm thở dài một hơi, tay cầm súng đưa lên chĩa thẳng vào đầu mình, nhắm mắt lại, bóp cò nổ súng.
Phanh!
Cùng với tiếng súng vang lên, vị thượng tá kia chậm rãi ngã xuống mặt đất. Ông không muốn ruồng bỏ mình tín ngưỡng bản thân đem căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo này giao cho đám tư nhân như Nhạc Trọng. Nhưng ông cũng không muốn lấy mạng sống của những bộ hạ vô tội. Hơn nữa tất cả thân nhân của ông cũng đã chết trong miệng tang thi, ông cũng không chút lưu luyến lựa chọn tự sát.
- Thượng tá!!
- Thượng tá!!
- ….
Nhìn vị thượng tá kia tự sát, một chiến sĩ trong mắt lay động nước mắt, rồi không ngừng chảy ra. Vị thượng tá trung niên này có phẩm đức cao thượng, luôn luôn chiếu cố bộ hạ bọn họ. Thượng tá tự sát, trong lòng bọn họ đều vô cùng khổ sở.
- Thượng tá, vô cùng xin lỗi!
Nam Cung Diễm đi đến bên cạnh thượng tá hành lễ, sau đó đi đến trước màn hình theo dõi, trầm giọng nói:
- Tôi là người phụ trách căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo này, Nam Cung Diễm, các anh là ai?
Nhạc Trọng nói:
- Tôi là thủ lĩnh của hơn một triệu người sống sót ở thảo nguyên, Nhạc Trọng. Tôi hy vọng có thể hòa bình tiếp nhận căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo này. Giao căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo này cho tôi, các anh có điều kiện gì, chỉ cần không quá phận, tôi có thể đáp ứng các anh.
Đàm phán là phải bày ra thực lực của bản thân. Nếu không có thực lực thì ai nguyện ý đầu hàng anh chứ. Nhạc Trọng hiện tại là thủ lĩnh của một triệu người sống sót ở thảo nguyên, như vậy mới nắm chắc khiến các chiến sĩ trong căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo này đầu hàng hắn.
Im lặng một lúc lâu, Nam Cung Diễm chậm rãi nói:
- Bên trung ương bây giờ như thế nào rồi?
Nhạc Trọng nói:
- Thủ đô bây giờ đã trở thành chốn nhạc viên của đám tang thi rồi, trung ương cũng đã hoàn toàn tan vỡ.
Nếu không phải trung ương là nơi đầu tiên bị rơi xuống, trung ương không thể ra bất kỳ chỉ thị gì, thì thế cục cũng sẽ không hỏng đến mức này. Trên thực tế, trong nửa năm đầu thế giới biến dị, có rất nhiều địa phương đều giữ vững chờ đợi mệnh lệnh của trung ương. Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, không nghe thấy bất kỳ mệnh lệnh gì từ trung ương, thủ lĩnh các thế lực mới có dị tâm, bắt đầu từ số không. Cắt cứ trở thành quân phiệt.
Cho dù là mạt thế đã qua một năm, nhưng vẫn như cũ có những lão thượng tá lạc hậu như vậy luôn trung thành và tận tâm với trung ương, không muốn đem tài sản quốc gia giao cho những quân phiệt tư nhân danh bất chính ngôn không thuận như Nhạc Trọng kia.