- Đánh một ván cờ? Được lắm! Ta cũng muốn lãnh giáo tài đánh cờ của Đông Phương Trường Minh ngươi một lần!
Thần Nam nghe thấy lời của Đông Phương Trường Minh thì nhíu mày một chút rồi đồng ý.
- Tốt!
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái sau đó vung tay lên trên chiếc bàn trước mặt bọn họ lập tức một bàn cờ vây.
- Mời!
Tiếp theo hắn lại đưa tay ra làm thành thủ thế " thỉnh " nhìn Thần Nam.
- Như vậy ta không khách sáo rồi!
Thần Nam đưa tay cầm lấy một quân cờ trắng đưa lên.
Hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên cùng với Thần Lục Tổ ở bên cạnh lập tức chăm chú nhìn vào bàn cờ bọn họ rất muốn biết trận đấu cờ này của Đông Phương Trường Minh cùng với Thần Nam thật ra có gì đặc biệt.
- Cạch!
Một tiếng động nhỏ xuất hiện quân cờ trong tay Thần Nam đã được đặt lên trung tâm bàn cờ.
- Quân đầu tiên đã đặt tại Thiên nguyên xem ra tâm của Thần Nam ngươi không phải là nhỏ vậy mà muốn ngồi xem thiên hạ phong vân biến hóa hay sao?
Đông Phương Trường Minh thấy vậy trầm giọng nói.
- Nếu không có tâm như vậy thì ta cũng không xứng cùng ngồi chơi bàn cờ này với ngươi rồi. Được rồi! Bây giờ đến lượt ngươi!
Thần Nam bình thản mỉm cười.
- Tốt!
Đông Phương Trường Minh đưa tay cầm lấy một quân cờ đen đặt xuống bàn cờ.
- Thượng cửu hạ ngũ, cửu ngũ chi vị? không ngờ Đông Phương Trường Minh ngươi cũng có ý muốn định đỉnh thiên hạ!!
Thần Nam nhìn thấy vị trí đặt quân cờ của Đông Phương Trường Minh thì kinh ngạc nói.
- Thần Nam ngươi đã có ý ngồi ở chỗ cao nhìn thì Đông Phương Trường Minh ta làm sao có thể chịu tụt lại phía sau. Đúng không!
Đông Phương Trường Minh cười nói.
- Đúng!
Thần Nam nghe vậy cũng lộ ra một nụ cười.
Động tác của hai người cũng không vì lời nói mà chậm lại một chút nào từng quân từng quân cờ một liên tục được đặt lên bàn cờ.
Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên và Thần Lục Tổ chăm chú nhìn vào bàn cờ thần tình càng lúc càng say mê thứ bọn họ nhìn thấy trên bàn cờ không phải là những quân cờ trắng đen mà lại là một cái thế giới trong đó có chiến trường thiên binh vạn mã đang giao chiến, có phàm nhân sinh sống phát triển cũng có Tu Luyện Giả đang tu luyện, tranh đấu tất cả vô cùng chân thật khiến cho ba người không thể thoát ra được.
- Còn không tỉnh lại!
Đúng lúc này bên tai của ba người lại đồng thời vang lên một tiếng quát lớn chỉ khác nhau là người lên tiếng bên Thần Lục Tổ là Thần Tứ Tổ còn bên phía hai tỷ muội Nạp Lan lại là Cổ Thần - Áo Vi Văn!
- Đại bá chúng ta bị làm sao vậy?
Nạp Lan Nhược Thủy giật mình tỉnh lại kinh sợ truyền âm cho Áo Vi Văn hỏi.
- Các con đã bị bàn cờ đó hút mất tâm thần!
Áo Vi Văn trầm giọng nói.
- Thu hút tâm thần? Bàn cờ đó sao?
Nạp Lan Nhược Thủy kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Đúng vậy! Bàn cờ này không phải là một bàn cờ bình thường mà là một loại Đạo Cảnh do Đạo Niệm của hai người chơi cờ cùng nhau tạo nên, ở bên trong đó bọn họ không chỉ chơi cờ mà còn đang tìm hiểu và ấn chứng đạo của đối phương. Cách làm này còn nguy hiểm hơn phương pháp chiến đấu thông thường rất nhiều người đứng ở bên cạnh chỉ cần hơi không cẩn thận thì tâm thần sẽ bị hút vào bên trong giống như các ngươi vừa rồi vậy!!
Áo Vi Văn giải thích tuy rằng lúc này ông ta bởi vì Thiên Sứ Chi Dực bị tổn thương mà thực lực không còn được một phần mười trước đây nhưng mà bất luận ánh mắt hay là kinh nghiệm cũng không phải cái mà hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên có thể sánh bằng được.
- Tê! Đáng sợ như vậy sao?
Nạp Lan Nhược Thủy hít sâu một hơi khí lạnh nói.
- Ừm!
Áo Vi Văn trịnh trọng gật đầu một cái.
- Nhưng mà có một chuyện ta không hiểu đó là những trận đấu bằng Đạo Niệm thế này thông thường chỉ diễn ra giữa những cường giả cùng cấp bậc với nhau không lẽ tên tiểu tử này lại là người ngang ngửa với Lục Đạo Tà Đế!
Bất quá sau đó ông ta lại đột nhiên chuyển giọng nói.
- Tứ Tổ không phải những trận chiến bằng Đạo Niệm thế này thông thường chỉ diễn ra giữa những cường giả có cùng cảnh giới thôi hay sao? Từ khi nào Thần Nam hắn lại có thể...?
Thần Lục Tổ cũng có cùng suy nghĩ với Áo Vi Văn lúc này chỉ nghe ông ta truyền âm cho Thần Tứ Tổ hỏi.
- Lão Lục ngươi còn nhớ những lời mà Lão Tổ Tông đã nói về Thần Nam trước khi chúng ta đến đây không?
Thần Tứ Tổ không trả lời câu hỏi của Thần Lục Tổ mà còn hỏi ngược lại một câu.
- Lời của Lão Tổ Tông nói về Thần Nam? Có phải những câu đại loại như là rồng ra khỏi vũng cạn, ngọc quý thoát khỏi tro bụi hay không?
Thần Lục Tổ trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Chính là những câu nói đó! Tuy rằng chúng rất mơ hồ nhưng thông qua đó ta có thể cả gan suy đoán Thần Nam rất có thể cũng là một trong những Viễn Cổ cường giả chuyển thế hơn nữa kiếp trước của hắn còn có thực lực không thua kém Lão Tổ Tông của chúng ta cho nên mới có thể được Lão Tổ Tông tôn trọng như vậy!
Thần Tứ Tổ lộ vẻ trịnh trọng.
- Cái gì Thần Nam là do một tên Viễn Cổ cường giả có thực lực không thua kém Lão Tổ Tông chuyển thế mà thành? Nếu thật sự là như vậy thì mục đích của hắn là vì cái gì?
Thần Lục Tổ nghe vậy kinh hãi thét lên một tiếng tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên có Viễn Cổ cường giả chuyển thế vào Thần Gia bọn họ tiêu biểu nhất chính là Chiến Đế - Thần Chiến.
Bất quá giữa hai chuyện này lại có sự khác nhau về bản chất bởi vì chuyện Chiến Đế chiến tử ở Viễn Cổ là điều ai cũng rõ ràng cho nên chuyện ông ta chuyển thế vào Thần Gia có thể nói là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng mà trường hợp của Thần Nam thì khác không ai biết được kiếp trước của hắn thật ra là ai có bối cảnh lai lịch xuất thân như thế nào tại sao lại muốn chuyển thế vào Thần Gia hơn nữa còn là con của Thần Chiến chuyện này nếu nói chỉ đơn thuần là trùng hợp thì chắc chắn không một ai có thể tin được!
- Lão Lục ngươi đừng có kinh hãi như vậy tất cả những gì ta nói với ngươi chỉ đơn thuần là suy đoán một phía của bản thân ta chưa chắc đã là sự thật mà nếu lỡ như có đúng là sự thật đi chăng nữa thì sự việc cũng chưa chắc đã tệ như ngươi suy nghĩ đâu. Sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước Thần Nam vẫn nhận hắn là họ Thần vẫn nhận mình là người Thần Gia chúng ta như vậy có thể chứng minh hắn vào Thần Gia chúng ta chưa chắc là đã có mục đích xấu hơn nữa Lão Tổ Tông cũng có vẻ như là quen biết với hắn nữa!
Thần Tứ Tổ trầm giọng nói.
- Ừm! Huynh nói có lý!
Thần Lục Tổ nghe vậy mới miễn cưỡng yên tâm lại.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Đạo Cảnh đã phát sinh biến hóa nó không còn thu gọn lại trong một bàn cờ nữa hóa thành một đạo hào quang chói mắt từ trong Long Xa bắn thẳng ra ngoài khiến cho cả tinh không ầm ầm chấn động tất cả mọi người trong phạm vi trong Cửu Trong Thiên à không phải nói là cả Thánh Thành mới đúng đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
- Đây... đây thật ra là chuyện gì tại sao lại xuất hiện thiên biến như vậy
- Đúng đó... Tại sao trên trời lại đột nhiên xuất hiện cả một thế giới như vậy?
- Các ngươi xem ở trong cái thế giới đó có hai bóng người hư ảo đang đứng đó.. đó là hai cường giả đang đánh nhau hay sao?
Chuyện này nhất thời làm cho dư luận khắp nơi một mảnh xôn xao.
Chỉ có những nhân vật đã đạt đến Thiên Cấp mới có thể nhận ra huyền cơ trong đó.
- Đạo Niệm của ca ca? Ta có thể cảm nhận được Đạo Niệm của ca ca ở trong đó đây là Đạo Cảnh do huynh ấy tạo ra!!
Đông Phương Phượng Hoàng thấy vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Nói như vậy là Tà Đế đại nhân đang cùng người khác chiến đấu với người khác hay sao? Đó là ai vậy?
Yêu Tổ Cốt Long kinh ngạc hỏi.
- Khi nãy ta có thấy ca ca bước lên trên Long Xa của Thần Gia có thể bây giờ huynh ấy đang quyết đấu với cường giả của Thần Gia!
Đông Phương Phượng Hoàng nhíu mày nói.
- Cường giả của Thần Gia? Không lẽ là Thần Lão Ma? Cũng không đúng! Theo thông tin mà chúng ta nhận được Thần Lão Ma rõ ràng không đi đến đây như vậy chẳng lẽ trong Thần Gia còn có một cường giả Nghịch Thiên Cấp nữa mà chúng ta không biết hay sao?
Yêu Tổ Cốt Long không hiểu hỏi.
- Ta cũng không biết nữa! Khổng Tuyên ở đây ngươi là người mạnh nhất ngươi có thể nhận ra là ai đang quyết đấu trong Đạo Cảnh với ca ca của ta là ai hay không?
Đông Phương Phượng Hoàng lắc đầu một cái rồi nhìn sang Khổng Tuyên hỏi.
- Khí tức này rất quen thuộc! Không lẽ là hắn không phải hắn đã chết rồi hay sao? Sao lại có thể xuất hiện ở nơi đây?
Nhưng mà Khổng Tuyên lại hoàn toàn không để ý gì tới lời nói của nàng ta hai mắt chỉ chăm chăm nhìn lên trời chna mày nhíu chặt lại như là đang nghĩ gì đó.
.....
Lúc này trên tầng cao nhất của Cửu Trọng Thiên phía trong một tòa lầu các đang có một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đang nằm trên một cái ghế dài phơi nắng.
Nhưng mà cách phơi nắng của hắn lại rất kỳ lạ. Kỳ lạ ở chỗ nào?
Đó chính là hắn chỉ phơi nắng một nửa người còn nửa người kia thì lại để trong phần không có ánh nắng khiến cho người khác không thể nào nhìn rõ được thân thể của hắn.
- Chủ nhân hành động hiện giờ của Tà Đế có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta có cần thuộc hạ xuống dưới ngăn hắn lại hay không?
Phía sau lưng người thanh niên là một lão giả tuổi khoảng lục tuần đang đứng ông ta nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời thì lên tiếng nói.
- Không cần đâu! Bội Tư Phất rất hiếm khi mới có cơ hội như thế này hãy để ta thưởng thức ván cờ này đi!
Người thanh niên lắc nhẹ đầu một cái sau đó đưa mắt nhìn lên trời tập trung quan sát cái Thế Giới hư ảo trên bầu trời.
Chỉ có điều ánh mắt của người thanh niên này cực kỳ độc đáo. Trong mắt hắn bên trong cái Thế Giới đó hoàn toàn không có ngàn vạn sinh linh như những người khác thấy mà chỉ toàn là những cột sáng lấp lánh hào quang đang dưới sự điều khiển của hai Đạo Ánh khổng lồ mà oanh kích lẫn nhau giống như là đang phân tranh hơn kém vậy.
- Ầm!
Nửa ngày sau những cột sáng này đột nhiên dừng lại rồi đồng thời biến mất.
Nguyên nhân là bởi vì lúc này bên trong Long Xa Đông Phương Trường Minh và Thần Nam đã dừng tay hai người tay cầm hai quân cờ trắng đen nhìn vào bàn cờ nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ do dự không cách nào hạ cờ được.
Những người bên cạnh cũng không dám lên tiếng nhắc nhở khiến cho bầu không khí nhất thời lâm vào ngưng trọng.
- Chỉ còn lại một quân cờ cuối cùng nữa thì ngươi sẽ thắng tại sao ngừng lại không đi tiếp?
Sau một lát chỉ nghe Đông Phương TRường Minh nhìn Thần Nam hỏi.
- Bởi vì ta cảm thấy không chắc chắn với quân cờ cuối cùng này của mình cứ có cảm giác một khi đánh nó ra chưa chắc sẽ đem tới thắng lợi mà rất có thể sẽ đem tới kết cục lưỡng bại câu thương ngươi không phải cũng vậy sao?
Thần Nam trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Đúng vậy! Ta vốn tưởng rằng bàn cờ củachúng ta đều đã hoàn hảo nhưng mà khi cùng ngươi đánh cờ mới biết thì ra chúng vẫn còn tồn tại khuyết điểm!
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái.
- Ngươi có cách gì để xóa bỏ những khuyết điểm này hay không?
Sau đó hắn lại hỏi.
- Cách? Ta ngược lại đúng là có cách nếu hai bàn cờ của chúng ta khi chơi riêng lẻ đều tồn tại khuyết điểm vậy thì không bằng phối hợp lại không chừng có thể tạo ra một bàn cờ hoàn mỹ!
Thần Nam suy tư một lát rồi nói.
- Đem hai bàn cờ của ta và ngươi phối hợp lại tạo ra một bàn cờ mới? Ý rất hay nhưng mà như vậy thì chắc chắn phải có một người lui xuống là thứ để nâng kẻ kia lên người đó là ta hay là ngươi?
Đông Phương Trường Minh trầm giọng hỏi.
-....
Thần Nam không trả lời không khí lại lần nữa trở về trạng thái im ắng.
- Két!
Đúng lúc này Long Xa lại dừng lại.