Thần Mộ Ii

chương 110: kiếp trước của phật tổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bất quá, không khí đó nhanh chóng bị phá tan

Long Bảo Bảo cũng làm màu làm mè, chắp hai ngọn trảo hoàng kim, bập bẹ nói: “Ta không có tóc…”

Thần Nam cười ha hả, Tiểu Phượng Hoàng cũng thấy thú vị, học ngay điệu bộ: “Ta không có tóc, ta không có đậu hũ…”

“Thấy thực tướng, mọi pháp đều là không, sát na ngộ ra vạn pháp đều giống nhau, một khi không ẩn giấu phong quang, tất cả sẽ lộ hết ra.

Đã nói phật có tâm ấn, có người không muốn tin, cắt hết mọi căn nguyên, bẻ cành hái lá để dạy người.” Tiếng phật xướng lại vang lên nhưng không còn ma lực đoạt hồn nhiếp phách như vừa nãy.

Con rồng du côn quát lớn không kiêng kị gì: “Con lừa trọc đáng chết ra đây, còn định giở trò huyền hư cái gì, long đại gia nghe không hiểu, không tin vào mấy thứ vớ vẩn của ngươi.”

Huyết hải phía dưới rùng rùng, vô tận hài cốt chìm nổi, vô số huyết trảo cào cấu, một bộ hài cốt trắng như ngọc từ từ nổi lên mặt biển, thoát khỏi mọi trói buộc của bạch cốt.

Toàn thể bộ bạch cốt lấp lánh như ngọc, hai tay chắp lại, đang ngồi xếp bằng, là tư thế phật giáo đệ tử lễ phật, chất cốt sáng như ngọc chứng tỏ kiếp trước y là cao thủ tu vi đạt đến tiên thần cảnh giới.

Bộ xương bạch ngọc bay lên lưng chừng không, đối diện với Thần Nam, đáng kinh ngạc ở chỗ bộ bạch cốt không hề trống rỗng, trong lồng ngực có hào quang lấp lánh, trên đầu có quang mang xạ ra như ánh mắt.

“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.” Khô lâu cốt tuy không có da thịt nhưng chân chân thiết thiết phát ra giọng nói già nua, khiến bọn Thần Nam không lí giải nổi.

“Hòa thượng chết tiệt này đang giả thần lộng quỷ.” Tử Kim thần long lớn tiếng mắng.

“A di đà phật!” Khô lâu hòa thượng chỉ niệm một câu phật hiệu.

“Quay đầu, sau lưng ta là Huyết hải mênh mang, không còn bờ nữa, quay đầu kiểu gì?” Thần Nam lạnh lùng hỏi, hắn không biết lai lịch của hòa thượng nên quan sát cẩn thận.

“Như vậy, các vị thí chủ đều là ma, chỉ có ma mới khó lòng quay đầu, vậy lão nạp giúp các vị siêu độ, để các vị thoát khỏi khổ hải…”

“Ta khinh, tên hòa thượng chết tiệt, ngươi thấy chúng ta là ma, công phu đoán mò quả nhiên không tệ.

Ta lại thấy ngươi giống ma tăng, rõ ràng chỉ có xương cốt mà vẫn tham luyến hồng trần, không chịu chết đi, lại còn quấn quít với nữ nhân Khô lâu mi trong Huyết hải, ngươi đã phạm đủ tám giới nhà Phật…”

Nếu luận về nói lăng nhăng, trong thiên hạ không ai hơn được con rồng du côn, nó luôn ra vẻ ta đây, mồm mép trơn tuột khiến Khô lâu tăng không nói lại được tiếng nào.

Khô lâu tăng nhân xếp bằng trên không trung, phảng phất như đang chăm chú lắng nghe, đến lúc con rồng du côn dừng lại mới nói: “Lão nạp thân tại U Minh khổ hải, còn nói tham luyến hồng trần nỗi gì?”

Con rồng du côn không ngờ Khô lâu tăng lại đi giảng đạo lý với nó, lại làm ra vẻ thật thà, nó không buồn nghĩ ngợi, bèn giở trò cùn, nói luôn: “Ngươi đã tăng nhân chính thực, sao lại đến nơi quỷ quái này, quỷ mới tin ngươi là một hòa thượng.”

“Phật dạy: Ta không vào địa ngục thì ai vào.

Lão nạp đang thực hiện tôn chỉ chúng sinh bình đẳng, mới bỏ đi túi da hôi thối, trầm mình trong Huyết hải vô tận, đối mặt với ngàn vạn hài cốt hồn phách đang giãy giụa, lão nạp đem tấm lòng từ bi mà độ hóa.”

Thần Nam đứng cạnh quan sát, nhận ra Khô lâu hòa thượng đúng là hơi kì dị, thần quang trong ngực lão là mấy viên xá lợi tử, hào quang phát ra trên đầu lại là một dải linh hồn chi hỏa vô cùng thuần tịnh mà mạnh mẽ.

Cần biết chỉ có bậc đắc đạo cao tăng mới sản sinh được xá lợi tử, mà của hòa thượng này lại tỏa ra kim quang thần thánh chỉ có ở những vật cao cấp nơi niết bàn, đủ thấy lúc sinh tiền pháp lực của lão cực kỳ thâm hậu.

Hơn nữa, linh hồn chi hỏa thuần tịnh mà mãnh liệt chứng minh thực lực của lão rất khủng khiếp, dù nhục thân bị hủy nhưng linh thức không tan, không muốn chuyển thế, nhờ vào xá lợi kiếp trước chống cự nên nắm được hồn hỏa.

Thần Nam quát: “Ma tăng, ngươi sống ở Huyết hải lâu như vậy, chắc hiểu hết về nơi đây, ta không muốn nghe những lời lăng nhăng giả bộ chính trực của ngươi, muốn động thủ cứ lên.

Bất quá ta muốn hỏi mấy chuyện trước đã.”

“A di đà phật! Có những chuyện lão nạp nói được, có chuyện không thể.”

“Ta hỏi người Huyết hải này hình thành cách nào?”

“Đương nhiên do huyết dịch và hài cốt của ức vạn vạn sinh linh tích tụ thành, trong ba ngàn đại thế giới, mười vạn pháp thiên địa, toàn bộ ác nghiệp tề tụ hết ở đây.”

Thần Nam ngây ra, cười lạnh: “Quỷ quái thật, ta hỏi thêm ngươi, vì sao ngươi ở đây? Ngươi là ai? Định thế nào với bọn ta?”

Khô lâu tăng nhân đáp: “Nếu truy xét căn nguyên, lão nạp là kiếp trước của Phật Tổ, bất quá chúng sinh bình đẳng, hiện tại chỉ là một tăng nhân phổ thông, vì muốn phổ độ chúng sinh, để ức vạn ác hồn sớm ngày giải thoát, vinh đăng lên miền cực lạc.

Lão nạp và các vị giống nhau, các vị là ma, chỉ có ngã phật mới độ hóa được, lão nạp ở đây để độ chư ma thành phật.”

“Ha ha..” Thần Nam cười vang: “Ngươi bảo ngươi là kiếp trước của Phật Tổ? Ha ha… buồn cười quá, nếu mà thế thật, chắc ta là chuyển thế của thái cổ đệ nhất ma thần Độc Cô Bại Thiên.”

“A di đà phật! Thế nhân nhiều sân si, thiện ác chỉ cách nhau một đường tơ, thí chủ bị ma niệm đầu độc, mong sớm quay đầu.”

“Quay cái đầu ngươi, bớt giả thần lộng quỷ đi.” Thần Nam vốn không tin tăng nhân là kiếp trước của Phật Tổ, đương nhiên không tin lời, lại hỏi: “ta đến Vĩnh hằng sâm lâm tìm kiếm, vì sao lại cảm nhận đi vào một vùng thiên địa khác, lẽ nào ở đây là một thế giới?”

“A di đà phật! Nơi đây đương nhiên là một thế giới.”

“Vĩnh hằng sâm lâm là một thế giới? Là chuyện gì nhỉ, thế giới này hình thành kiểu gì? Thật ra ẩn tàng bí mật gì?”

“Phật dạy không thể nói, không thể nói.” Khô lâu tăng nhân niệm phật hiệu, không đáp.

Thaấy bộ dạng của đối phương như đắc đạo cao nhân, bình tình mà nhẫn nại đối đáp với mình, Thần Nam biết ngay tăng nhân không dễ đối phó.

Lúc đó, Long Bảo Bảo nhìn xá lợi tử sáng long lanh trong ngực Khô lâu tăng nhân, nuốt nước bọt ừng ực, đứng trên vai Thần Nam nhỏ giọng: “Bộ xương này khó chơi lắm, có thể chúng ta không đối phó nổi.”

Tiểu Phượng Hoàng đứng trên vai bên kia, cũng tỏ ý khiếp sợ: “Lão rất mạnh, ta sợ lắm.”

“Ta biết hắn mạnh nhưng chúng ta hết đường lui rồi.” Tâm tình Thần Nam tỏ ra trầm trọng.

Tử Kim thần long sánh vai Thần Nam, thấp giọng: “Hòa thượng chết tiệt này có lẽ nói đúng, ta nghe nói lúc Phật Tổ thành phật có mười hai viên xá lợi tử, lúc thăng nhập cực lạc thế giới không hiểu sao chỉ còn lại chín viên, có người nói vì hàng phục mấy đại thần ma mà bị hủy, có người khác lại nói ba viên kia được lão lưu tại nhân gian giới trong hài cốt kiếp trước thay lão trừ ma, độ ma.

Các ngươi coi ba viên xá lợi lập lờ trong ngực lão đều lớn cỡ nắm tay, phát ra thần thánh chi quang nóng rực, hiển nhiên là cực phẩm xá lợi tử của bậc đại phật, nên…ta nghĩ…lão có lẽ là kiếp trước của tên trọc đầu trong truyền thuyết.”

Thần Nam ngớ người, hắn không ngờ gặp phải nhân vật cỡ này, lại là kiếp trước của giáo tổ một phái trên thiên giới, tuy chỉ là một bộ khô lâu nhưng xá lợi tử lại chân chân thật thật, nếu đấu nhau, chắc khó lòng thủ thắng.

“Hòa thượng đáng chết kia, ngươi định làm gì?”

“A di đà phật! Xem ra ma chủng của các vị quá sâu, duy có phật pháp cao thâm của ngã phật mới độ hóa được, để lão nạp độ ma thành phật.” Khô lâu tăng nhân vẫn xếp bằng, một tay giơ lên, thủ cốt như ngọc phát ra kim sắc thần quang chụp lấy bọn Thần Nam.

Hắn không nghĩ ngợi gì, nắm chặt tử vong ma đao chém mạnh vào phật quang.

“Ầm.”

Phật quang vàng rực phảng phất như tinh kim hữu hình hữu chất, bị ma đao chém trúng mà không mảy may tổn hại, ngược lại còn hất ma đao văng đi, vang lên tiếng binh khí va nhau chói tai.

Đồng thời tử kim song tiết côn của con rồng du côn cũng hung hãn đập xuống phật quang, bất quá, cây côn cũng bị hất văng khiến lão du côn méo xệch mặt mày, suýt nữa rớt mất côn.

Long Bảo Bảo gầm lên, há miệng phun ra một đạo sấm sét, oanh kích tới.

Tiểu Phượng Hoàng cũng phun ra bất diệt thần hỏa, liên mồm kêu: “Ta phun, ta phun, ta phun, ta dùng kình mà phun…”

Sấm sét khổng lồ và thần hỏa hừng hực đều đánh trúng thần quang nhưng vẫn vô dụng, hai con thần thú lại bị sức mạnh hất bay đi.

Thần Nam và ba con thần thú bị hất văng mấy chục trượng trên tầng không Huyết hải mới dừng lại được.

Thần Nam kinh hãi, Khô lâu cốt này mạnh đến không tưởng tượng được, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đấu thần và pháp thần vào đây không ai sống sót trở ra.

Ngoài hung hiểm khó tưởng tượng lại thêm Khô lâu tăng nhân cao thâm mạc trắc, phía trước không biết còn những hung hiểm gì.

“A di đà phật! Ngã phật từ bi, độ ma thành phật.” Khô lâu tăng nhân tụng phật hiệu, lướt về phía bọn Thần Nam, cánh tay lại phất lên, bắn ra thần quang sáng lóa.

“Ta khinh, không còn thiên lý, sao lại đụng phải tên biến thái này, hòa thượng đáng chết này chắc là kiếp trước của tên trọc đầu trong truyền thuyết đó, bằng không sao lại mạnh mẽ đến biến thái thế này.” Tử Kim thần long gầm lên liên miên.

“Ồ, Quang Minh đại thần côn ngươi ở đâu? Đại đức đại uy Thiên Long Bảo Bảo yêu cầu người đến cứu giá.” Long Bảo Bảo đưa ngọn trảo hoàng kim liên tục vuốt long giác thứ ba trên trán.

Khách khanh tặng chương trong ngày, sau đó đi nghỉ mát, về lại có tiếp, mong mọi người ủng hộ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio