Thần Mộ Ii

chương 143: đại đức đại uy thiên long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe thấy câu đó, Thần Nam trong lòng không kìm được chấn động.

Nhân vật đó rốt cục là đẳng cấp nào? Lại có thể đáng sợ đến như thế? Một đốt xương nhỏ bé, không ngờ lại có thể làm cho đại yêu quái Ma Oa trọng thương suýt chết? Còn âm thanh kì lạ như có như không đó, càng thêm phần tà dị.

Sau khi từ biệt Ma Oa, bọn Thần Nam nhanh chóng tiến vào Bái Đán Thành.

Ở đó bọn họ không cảm ứng được gì.

Kể từ khi nghe câu chuyện của Ma Oa, bọn họ đã triệt để vất bỏ ý tưởng tiến vào mười tám tầng địa ngục.

Bọn họ tự biết mình, từ khi muốn chết, còn không thì tuyệt đối không được kích động

Thần Nam cùng ba con thần thú đứng không xa Quang Minh thần điện quan sát.

“Không dám lẻn vào mười tám tầng địa ngục, xem ra chúng ta khó có thể phát hiện được gì tại Bái đán thành, hay là chúng ta sớm rời khỏi đây”, Tử kim thần long kiến nghị.

Nó đã từng có một đoạn lịch sử hoang đường tại Tây thổ, đắc tội với không ít nhân vật phiền phức, hiện giờ tu vi chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, con rồng du côn trong lòng có chút bất an, sợ những oan gia đối đầu ngày xưa tìm đến.

“Con lươn kia sợ rồi, hi hi…” tiểu long làm bộ dang tinh linh cổ quái.

“Ai dà, Khôn Đức đến…” Tiểu Phượng Hoàng kinh hoàng thốt lên

Con rồng du côn hét lên sợ hãi hỏi “Ở đâu?”

Bất quá chớp mắt, nó lập tức minh bạch, mặt đỏ rực, hét lên: “Giỏi cho ngươi, tiểu bất điểm, không ngờ cũng biết cách chọc lão nhân gia, ngươi thực là toàn học cái xấu”.

“Thì ra là ngươi thực sự sợ Khôn Đức” Tiểu Phượng Hoàng làm ra vẻ ngây thơ, chớp chớp đôi mắt to tròn mỹ lệ của mình: “Ta nghe ngươi nói nhiều lần rằng thượng cổ thần long Khôn Đức khốn khiếp như thế nào, lợi hại như thế nào, không ngờ ngươi thực sự sợ lão ta”.

“Ăn nói lung tung, làm sao ta có thể sợ cái lão khốn khiếp đó được?” Con rồng du côn tức giận nghẹn cả thở.

“Thực thế sao, ngươi không sợ lão sao?”.

“Ta đương nhiên….” Nói đến đây, con rồng du côn đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, bởi vì người vừa cất tiếng hỏi, không phải Tiểu Phượng Hoàng, cũng chẳng phải Thần Nam cùng Long bảo bảo, mà là âm thanh mang đầy vẻ buồn bực của một nữ tử.

Con rồng du côn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu nữ trẻ tuổi cao ráo, dung mạo cực kì mỹ lệ, dường như cũng đang theo dõi Quang minh thần điện như bọn họ.

Tử kim thần long há hốc miệng, cái miệng lão lúc đó chắc phải nhét vừa ba quả trứng gà.

Người thiếu nữ đó cực kì có khí chất, mái tóc bạch kim chảy dài xuống hai vai, tung bay phía sau lưng.

Cặp mắt đẹp sắc như dao cau, phát ra từng trận hàn khí.

Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng bạc, im lặng đứng đó, như một đóa hoa băng trong tháng cuối của mùa đông

“Thật là một mỹ nhân, nhưng nhãn thần lạnh lùng quá” Tiểu Phượng Hoàng chân thành nói.

“Thiếu nữ này dường như rất cường đại” Long bảo bảo nhanh nhạy phát hiện ra cô gái tóc bạch kim này không hề dễ động vào.

“Ê lươn, không phải ngươi biết cô gái này đó chứ” Thần Nam hỏi.

Tử kim thần long cuối cùng cũng bừng tỉnh, mặt mếu máu nói: “Ngươi nói đúng đó, ta đúng là có biết nàng, là người quen cũ.

Mảnh vỡ của khối cổ thuẫn trên người ngươi vốn là của nàng.

Ngươi nói xem ta có phải là quen nàng hay không?”

Xỉu

Không ngờ lại chính là cô con gái nhỏ của thượng cổ thần long Khôn Đức, người đã từng bị Tử kim thần long “viếng thăm" nhà vài nghìn năm trước

Thần Nam mắt chữ I mồm chữ O, Tử kim thần long đã nhanh chóng bay lên không.

Thần Nam cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng bay lên theo.

Long bảo bảo và Tiểu Phượng Hoàng bay phía sau, đuổi theo Tử kim thần long.

Tử kim thần long hóa thành một đạo tử điện, liều mạng bay ở phía trước.

Một mặt vội vã chạy trốn, một mặt run rẩy lẩm bẩm: “Cái thế giới này thật là quá nhỏ bé, không ngờ lại gặp cô con gái nhỏ của Khôn Đức, trước đây…vì sao ta lại khoắng sạch nhà cô ta cơ chứ, thật là làm cho ta không còn chỗ dung thân mà”.

Nhìn thấy Thần Nam ở không xa phía sau, con rồng du côn hét lớn: “Tiểu tử ngươi…giúp ta trả lại mảnh vỡ của cổ thuẫn…” giọng của nó có chút ngập ngừng, không biết là do sợ hãi, hay là do làm việc xấu nên trong lòng không yên.

“Trả lại cái gì mà trả, ăn trộm vài nghìn năm rồi, bây giờ trả lại, ngươi không thấy là quá muộn rồi sao?” Thần Nam đáp

Trời đất rộng lớn, vì sao ta lại gặp cô ta ở đây cơ chứ? A, trời ơi, không ngờ cô ta….đuổi đến rồi”.

Tử kim thần long quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc bóng màu bạc đang ngày càng gần, chỉ chốc lát là sẽ bắt kịp bọn họ

Cái bóng màu bạc đó quá nhanh, khi vượt qua Tử kim thần long liền hét lớn:”Dừng lại”.

“Được, ta dừng, ta dừng”.

Tử kim thần long mặt cắt không còn giọt máu, đứng giữa không trung.

Thần Nam, Long bảo bảo, Tiểu Phượng Hoàng lần lượt dừng lại phía sau nó.

Phía trước, một con ngân long dài khoảng mười trượng dừng giữa không trung, bộ giáp màu bạc lấp lánh từng trận thánh khiết quang huy, đôi mắt rồng to tròn và đẹp đẽ tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Đó là một con tây phương thần long, mặc dù đang tức giận, nhưng vẫn biểu hiện một phong thái ưu nhã, đem lại cho người khác một cảm giác vô cùng đặc biệt, giốgn như một mỹ nữ duyên dáng đang đứng trước mặt.

“Giai Ti Lệ, lâu ngày không gặp, nàng…vẫn khỏe chứ?” Tử kim thần long húng hắng hỏi.

“Hừm, chẳng khỏe tí nào?”.

Ngân long lạnh lùng đáp

Thần Nam cảm giác có chút gì đó quái gì, lập tức minh bạc giữa hai con rồng này, khả năng có quan hệ đặc thù gì đó, chứ không đơn giản chỉ là quan hệ giữa kẻ ăn trộm và người bị trộm.

“Ta vừa nghe ngươi chửi phụ thân của ta là đồ khốn khiếp, ngươi thực sự không sợ phụ thân của ta sao? Vậy được, bây giờ ngươi cùng ta đi gặp người” Ngân lòng trừng mắt nhìn Tử kim thần long.

“À, hị hị…nói đùa à, làm sao ta dám chửi Khôn Đức đại nhân là đồ khốn nạn được, hị hị...” Tử kim thần long cười nhạt nhẽo

Giữa hai con rồng này chắc chắn có vấn đề! Hiện giờ Thần Nam hoàn toàn có thể khẳng định điều đó.

“Tên khốn khiếp nhà ngươi không ngờ biến mất là biến mất mấy ngàn năm? Lẽ nào ta đáng sợ đến thế sao? Ngươi lại trốn tránh ta cả mấy ngàn năm!” Ngân Long Giai Ti Lệ thần tình vô cùng kích động, thanh âm càng ngày càng sắc bén.

“Không phải như nàng tưởng đâu, bởi vì…” Tử kim thần long lắp bắp

“Ta biết ngươi không quên được con bạch long đó, nhưng sao ngươi lại dùng thủ đoạn ăn cắp để chia tay với ta? Ngươi là đồ khốn khiếp đáng chết!” Đôi mắt của Giai Ti Lệ tràn đầy nước mắt

“Thần tình yêu ơi!” Tiểu Phượng Hoàng không nhịn được kêu lên: “Thì ra là người yêu của rồng du côn thúc thúc!”.

“Giai Ti Lệ, nàng nghe ta giải thích, không phải là như nàng tưởng tượng đâu” Tử kim thần long toát hết cả mồ hôi.

Thần Nam triệt để minh bạch, không ngờ hai con rồng này lại có một đoạn tình cảm, xem ra con ngân long kia vẫn chưa quên được con rồng du côn.

“A, Quang Minh đại thần côn tại thượng, thì ra chân tướng là như thế, cái thế giới này thật là điên rồ” Long bảo bảo lắc lư lắc lư, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ kim hoàng sắc.

Ánh mắt của ngân long Giai Ti Lệ lập tức bị tiểu long thu hút, từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, cuối cùng biến thành chấn kinh, chuyển sang phẫn nộ, nàng giận dữ hét thẳng vào mặt Tử kim thần long: “Ngươi…không ngờ ngươi lại kết hôn với con rồng khác, ngươi…lại còn có cả hài tử nữa….ngươi”

Tử kim thần long xém chút rơi từ trên không xuống, hét lên đầy oan uổng: “Trời ơi, Giai Ti Lệ, nàng nghĩ đi đâu vậy, tên tiểu quỷ này làm sao có thể là hài tử của ta được? trời ơi”

Tiếc là, lúc trên mặt Long bảo bảo thoáng hiện lên gian xảo, nó lắc la lắc lư bay lên trên vai Tử kim thần long, làm bộ dạng ngây thơ đáng yêu, nhìn giống như một con rồng con rất biết nghe lời.

Khi Tử kim thần long phủ nhận tiểu long không phải là hài tử của lão, Long bảo bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, lộ ra thần thái vô cùng ủy khuất

Ngân long Giai Ti Lệ vỗ cánh phành phạch, tức giận nói: “Còn nói không phải, ngươi còn có lương tâm không? Hài tử đáng yêu như thế ngươi còn không nhận, tính độc ác của ngươi cả mấy ngàn năm nay vẫn không thay đổi chút nào?”.

Con rồng du côn tức đến hộc cả máu, nhìn tiểu long đứng trên vai nó, hai mắt nó như muốn phun lửa, cuối cùng dùng lực đẩy Long bảo bảo xuống.

“Ngươi…đồ khốn khiếp, người làm sao có thể làm như thế? Đứa trẻ làm gì có tội, hơn nữa nó lại còn đáng yêu như thế!” Ngân long tức giận hét lớn.

Tử kim thần long ức phát khóc, gào thét ầm ĩ: “Ta thề là tên tiểu quỷ này không phải là hài tử của ta, nếu như ta có đứa con quỷ quái này, ta sẽ bóp chết nó…hu hu…tiểu quỷ, ngươi hại chết ta rồi…” con rồng du côn khóc không ra nước mắt, uất ức nhìn tiểu long ở bên cạnh đang làm ra vẻ ngây thơ đáng yêu.

Thần Nam đứng bên cạnh cố gắng nhịn cười, Long bảo bảo thật quá đáng, tên tiểu quỷ này thật lợi hại, khiến Tử kim thần long phải phơi bày hết gan ruột ra ngoài.

Tử kim thần long tức xì khói, nhưng càng giải thích càng rối.

Bộ dạng của Long bảo bảo khiến người khác không khỏi hoài nghi, nhìn thế nào cũng thấy nó cùng con rồng du côn giống như là có quan hệ cha con.

Cuối cùng, khi Tử kim thần long uất ức gần như muốn tự sát, Long bảo bảo mới thu cái bộ dạng trẻ con ngây thơ lại, lộ ra thần thái tinh linh cổ quái, ngọng nghịu cười nói với ngân long: “Ngươi thực sự là nghi oan cho con lươn kia rồi, ta với hắn không có quan hệ máu mủ gì.

Nếu như xét về bối phận, ta có khả năng còn là tiền bối của hắn”.

“Ngươi…ngươi nói năng linh tinh gì đó, làm sao ngươi lại không tôn trọng trưởng bối như vậy! Hắn dù sao cũng là phụ thân của ngươi” Ngân long kinh ngạc nhìn tiểu long.

Thần Nam thấy đã đến lúc xuất hiện để giải thích, bèn nói: “Nàng thực sự nghi oan cho Tử kim thần long rồi, Long bảo bảo thực sự không có chút quan hệ gì với hắn.

Phụ thân Khôn Đức của nàng cũng là cường giả của thời kì thượng cổ, người chắc biết rất rõ những cao thủ thời đó, người đã bao giờ đề cập với nàng về Đại đức đại uy thiên long của long tộc chưa?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio