Thần Mộ Ii

chương 20: long bảo bảo phát uy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không ổn, không trụ nổi nữa rồi, ta phải nghỉ ngơi, đợi khi hoàn toàn khôi phục, mới truy sát Đỗ Huyền cũng không muộn.

Hắn không thể chạy khắp phương Tây, có một mình tất cũng như ta, nhất định sẽ phải quay về Đông thổ.”

Mất trọn ba ngày, Thần Nam mới hồi phục được.

Ở thế giới bên ngoài, tất cả đều xôn xao.

Kết quả trận chiến trên sa mạc nhanh chóng truyền khắp khiến tu luyện giới cả đại lục sôi lên.

Trong một ngày Thần Nam giết sạch tám vị tuyệt thế cao thủ, thật khiến người ta không dám tưởng tượng.

Nhưng tất cả xảy ra vô cùng chân thực, danh hiệu tuyệt thế sát tinh lan rộng khiến cả tu luyện giới phát điên.

Tu luyện giới lại một phen náo động, Thần Nam bắt đầu công cuộc thiên lí đại truy sát.

Trong mấy ngày hắn tu dưỡng đều có người đem tin tức của Đỗ Huyền đến.

Hắn biết nhất định Mộng Khả Nhi sai người cung cấp tin, nàng ta cũng muốn triệt phá Đỗ gia nhưng không muốn chính diện xung đột.

Hắn mang Long Bảo Bảo xuyên qua sa mạc, tiến về phía đông, không lâu sau tin tức hắn truy sát Đỗ Huyền vang khắp tu luyện giới, tức thì gây lên chấn động, hiện tại hắn là nhân vật đệ nhất phong vân của tu luyện giới, tất được người người để ý.

Lần sang phương tây này với Đỗ Huyền khác nào cơn ác mộng, biểu hiện điên cuồng của quái vật trong sa mạc khiến gã lạnh run, để lại ám ảnh trong lòng.

Nhưng ác mộng chưa kết thúc, suốt dọc đừng chạy về phía đông, gã liên tục bị một toán thần bí nhân cản đường, sát tinh lại bám riết phía sau.

Gã cứ lo lắng bất an suốt như vậy, vở kịch thiên lí đại truy sát kéo dài từ sa mạc đại chiến đến Tân Lan đế quốc mới đi dần đến hồi kết.

Mỗi ngày tu luyện giới lại truyền đi tin tức mới nhất về trường thiên lí đại truy sát này.

“Tin mới nhất, tuyệt thế sát tinh Thần Nam truy sát thanh niên cao thủ Đỗ Huyền của Đông thổ hoàng tộc đã vào đến Tân Lan đế quốc.”

“Tin mới về, sát tinh truy sát Đỗ Huyền đến đế đô Đức Lý của Tân Lan đế quốc.”

“Tin mới, tuyệt thế sát tinh đuổi đến Phí Sa thành, Đỗ Huyền cúp đuôi chạy.”

….

Hơn mười ngày liền, Thần Nam thiên lí truy sát Đỗ Huyền, trở thành một những sự kiện tiêu điểm được cả Tây phương tu luyện giới chú ý.

Nhưng đến ngày thứ mười chín thì bức tranh hoàn thành nét vẽ sau cùng, ở phía đông Tân Lan đế quốc, hắn đã giết nốt Đỗ Huyền dưới lưỡi ma đao mà không hề vấn vương gì.

Những tu luyện giả thích xem náo nhiệt tỏ ra thất vọng.

Trong trường sóng gió này, Thần Nam đã chém đầu chín vị tuyệt thế cao thủ, toàn bộ bốn cao thủ do Đông thổ hoàng tộc phái đi đều vong mạng.

Uy danh Thần Nam đương nhiên lên đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Đông thổ hoàng tộc mới quật khởi cũng liên tục nếm mùi, bị hắn tặng cho mấy bạt tai đích đáng.

Trong lúc sự kiện này đi đến hồi kết, ở phương đông xa xôi, thanh niên cao thủ mạnh nhất của Đông thổ hoàng tộc sau cùng cũng xuất thế.

Chỉ là đúng lúc đó Thần Nam đột nhiên biến mất.

Phía đông Tân Lan đế quốc là núi non liên miên bất tuyệt, vách đá điệp trùng, đỉnh núi nhọn hoắt, u cốc dày đặc quanh co uốn khúc, thác nước ầm ào, đầm xanh trong leo lẻo.

Hiện tại bên ngoài nháo nhào lên, ở đâu cũng nghe thấy truyền thuyết về Thần Nam, nhưng hắn không muốn bị người khác chỉ trỏ nên tìm một nơi sơn thanh thủy tú, bắt đầu tu luyện, tạm thời tránh khỏi mũi dùi.

Trên một ngọn núi nghi ngút nhiệt khí, đỉnh núi có ôn tuyền, Long Bảo Bảo đang thoải mái ngâm mình trong suối, thư thái ăn một khối thịt nai khô.

Thần Nam ở cạnh đả tọa điều tức, gần đây công lực hắn tăng nhanh nhưng vẫn phải củng cố nên liên tục cần cù khổ luyện.

Trên núi có nhiều kì hoa dị thảo, trân cầm dị thú, từng làn hương hoa đưa vào mũi thơm ngát, loáng thoáng có tiếng chim, khiến khung cảnh thêm hài hòa.

Nhưng bức tranh ấm áp bị phá vỡ, Mộng Khả Nhi bạch y phiêu phiêu cưỡi ngọc liên đài như lăng ba tiên tử đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi.

“Là cô!” Thần Nam đã biết có người đến nhưng không ngờ là nàng ta.

Giữa hai người có chuyện không hay, đơn độc gặp nhau rất dễ bùng nổ đại chiến.

Tiểu long ở trong ôn tuyền, chớp chớp đôi mắt tròn sáng rực nhìn Mộng Khả Nhi, cất lên giọng nói bập bẹ: “Mộng tiên tử đến tắm ôn tuyền ư? Đến chỗ ta này, nước nóng dễ chịu lắm.”

Mộng Khả Nhi lạnh nhạt đáp: “Các ngươi biết hưởng thụ thật, lại tìm ra một nơi động thiên phúc địa thế này.”

Thần Nam không hiểu sao lại thấy bất an, theo lí thuyết tu vi của hắn đại tiến, Mộng Khả Nhi còn lâu mới là đối thủ, vì sao nàng ta lại tìm đến?

Mộng Khả Nhi hình như đoán được hắn nghĩ gì, sắc mặt bình tĩnh, mục quang kiên định nói: “Hôm nay ta đến giết ngươi, đồng thời đưa con rồng kia đến Đạm Đài thánh địa làm thần vật phong ấn ác ma.”

“Ha..ha ha… tiên tử đang nói đùa chắc? Hiện tại nàng có thực lực ấy sao?” Thần Nam cười vang.

“Ngươi quá tự phụ, kể cả chân chính sinh tử đối quyết, còn chưa biết ai thắng ai bại đâu! Nhưng hiện tại ta không muốn mạo hiểm.

Mộng Khả Nhi bình tĩnh nói: “Ngươi còn nhớ lão độc quái? Còn nhớ Lăng Tử Hư? Nhớ cách phối độc ngươi tự thân dạy ta?”

Nghe thế, Thần Nam lạnh ngắt trong lòng, sống lưng buốt giá.

“Liệt Huyết tổ độc, vô sắc vô vị, khi phát độc liền hóa thành tinh huyết.” Mộng Khả Nhi thủng thẳng, “những thứ này ngươi đều nhớ kĩ, cách đây không lâu ngươi và tiểu long ăn cơm, đã ăn vào lượng độc gấp hai mươi lần Lăng Tử Hư, hiện tại đến lúc độc phát rồi…”

“Tiện nhân… a…” Thần Nam vừa vận chuyển huyền công, lập tức cảm giác huyết dịch toàn thân sôi trào, từ các ngóc ngách trong thân thể đổ về não khiến thần trí mơ hồ.

“A….

ta nhất định phải giết chết tiện nhân ngươi.” Thần Nam kiệt lực, hắc ảnh và tử vong binh khí sau lưng đều hiện lên, nhưng chỉ trong một sát na liền biến mất.

Muốn sử dụng số binh khí đó cần tinh thần lực cực mạnh nhưng đầu óc hắn hiện tại đã mơ hồ.

“Vô dụng thôi, lúc trước Lăng Tử Hư chỉ trúng một phần đã phát cuồng, hiện tại ngươi trúng gấp cả chục lần, không lập tức nổ tan xác đã là kỳ tích rồi.” Mộng Khả Nhi đạp lên ngọc liên đài, lập lờ trên không trung, vẻ mặt nàng phủ một lớp vụ khí mênh mang, không nhìn ra được biểu tình.

“A…” Thần Nam liên tục rú lên, mái tóc dài dựng ngược, hai mắt đỏ ngầu, chẳng qua hiện giờ hắn không đứng vững nổi nên không thể khống chế thân thể.

Đầu óc hắn vo thành một cục, cảm giác thân thể sắp nổ tung.

“Grào…” tiểu long rống lên, tràng long khiếu khiến cả dãy núi rung rinh, nó liên tục lăn lộn dưới ôn tuyền.

Mộng Khả Nhi u oán thở dài: “Thần Nam, xin lỗi không cho ngươi cơ hội quyết đấu công bình bởi không nắm chắc thắng được ngươi nên mới phải dùng đến Liệt Huyết tổ độc.

Ta rất cần viên thần xá lợi mà tiểu long đã nuốt để trấn áp ác ma sắp phá phong ấn, bằng không khi ác ma xông ra tất sẽ máu chảy thành sông, xương chất như núi.

Xưa nay ta luôn muốn giết ngươi nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ dùng cách này, thật là đáng tiếc.

Ta đành nói câu xin lỗi với ngươi.

Hiện tại ta sẽ để ngươi thống khoái, giải thoát được nhanh chóng.”

Thần trí Thần Nam đã hơi thác loạn nhưng trong tiềm thức vẫn biết Mộng Khả Nhi sắp hạ sát thủ, hắn đột nhiên phát cuồng nhảy xuống khe núi, tiếng gió rít lên rồi thân hình rơi xuống thật nhanh.

Mộng Khả Nhi nhíu mày nhìn tiểu long lăn lộn trong ôn tuyền, biết rằng con rồng này có điểm cổ quái, thực lực không ổn định, có lúc sánh với lục giai, có lúc lại ngũ giai cũng không nổi nên tin rằng tổ độc có thể chế phục nó nhưng không thể hủy diệt nổi một thần thú như vậy.

“Grào…” Long Bảo Bảo liên tục lăn lộn, từng trường gầm rống vang lên động trời.

Nửa khắc sau, tiểu long vừa gầm vừa rống: “Grào…..

xú nữ nhân ngươi dám… hại chết Thần Nam, grào…ta phải giết ngươi!” Nó loạng choạng bay khỏi ôn tuyền, giữa tiếng gầm rống vang động chín tầng trời, thân thể non nớt của Long Bảo Bảo vụt lớn.

Từ một thước thành một trượng rồi đạt đến năm trượng, sau cùng dài đến mười lăm trượng, nó có thân hình của một Đông phương thần long, cánh của Tây phương thần long, trông hết sức thần võ.

Quả nhiên nó biến cách biến hóa.

“Grào…”

Tiểu long biến thân xong liền đạt đến lục giai, tựa hồ tạm thời áp chế được độc tính của tổ độc, đang lúc cuồng nộ bèn lao vào Mộng Khả Nhi.

“Xú nữ nhân, chết đi.”

Mộng Khả Nhi sửng sốt, nàng ta không sao tưởng tượng nổi một con rồng nhỏ xíu lại biến thành to lớn như vậy được.

Soạt, soạt, soạt.

Nàng đứng lên ngọc liên đài, liên tục biến đổi phương vị, tránh né tiểu long đang cuồng nộ.

Nhưng lúc đó Long Bảo Bảo còn nhanh hơn chớp, uy lực của lục giai thần long vượt ngoài khả năng chống đỡ của cao thủ ngũ giai như Mộng Khả Nhi.

“Grào…”

Một tiếng rống vang vọng, Long Bảo Bảo bay đến trên đầu Mộng Khả Nhi, há miệng phun ra một tia sét khổng lồ, lao vụt xuống.

Mộng Khả Nhi lạnh người, kiệt lực tránh né mới thoát được đòn trí mệnh đó, tia sét giáng xuống, “ầm”, cả đỉnh núi tan nát, vô số tảng đá bắn văng tứ tán.

Hiện tại Long Bảo Bảo đại đến lục giai, lại đang cuồng nộ cực điểm, vô luận tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa Mộng Khả Nhi.

Nó quất mạnh đuôi vào người đối phương khiến Mộng Khả Nhi phun máu, lăn xuống dưới một đám đá vỡ lổn nhổn.

“Grào…”

Hào quang trên mình Long Bảo Bảo dần ảm đạm, từ khi bị Vô Danh thần ma gây trọng thương, nó chưa triệt để phục nguyên, vốn không thể giao thủ quá kịch liệt với người ta, hiện tại phát cuồng nên huy động sức mạnh quá mức, ẩn họa liền xuất hiện.

Nhưng trong giây phút cuối, nó không dừng lại mà điên cuồng huy động long lực, long vĩ hung hãn đập xuống đỉnh núi bên dưới khiến cả Mộng Khả Nhi và vô số khối đá rớt xuống vực theo.

Đoạn lại phun tiếp mấy đạo sét đánh theo xuống vực…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio