Thần Mộ Ii

chương 211: tinh không chiến hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Đạm Đài Tuyền kêu khẽ lên một tiếng, khắp tinh không tinh quang sáng lạn, tất cả thất sắc thần thạch hào quang đại thịnh chói mắt, tất cả tinh quang toàn bộ đều hội tụ thành một mặt trăng tròn vành vạnh trên không trung.

Vẻ mặt của đám thần vương hiện lên sự kinh dị, Trăng tròn ở phía trên tỏa ra từng đợt nguyên khí dao động, nang lượng dao động kịch liệt này càng lúc càng mãnh liệt, khắp tinh không bắt đầu rung động.

Cuối cùng như biển cả mênh mông tràn ra khắp tinh không, khiến cho tất cả núi non ở vùng phụ cận ĐẠm Đài thánh địa đều chấn động theo.

Một âm thanh trầm muộn từ phía trên mặt trăng, trên đó ánh sáng không ngừng dao động kịch liệt, cuối cùng xuất hiện mấy đạo ma ảnh to lớn ở phía trên mặt trăng, phát ra từng tiếng ma khiếu âm u khủng bố.

Ma ảnh đó gần như là vô hình vô bóng, lại rất mãnh liệt, tất cả mọi người đều cảm giác được sự đáng sợ của bọn chúng.

Đột nhiên, quang mang của thất sắc thần thạch bên trong tinh không toàn bộ thu lại, mà mấy đạo ma ảnh lại chất chồng lên nhau, cuối cùng trở thành một ma ảnh

Thi Hoàng, Thanh Thiện, Vũ Hinh vẫn đánh nhau, bất quá bọn họ vẫn chú ý đến ma ảnh kia, tựa hồ cảm thụ được sự uy hiếp từ nó.

Đạm Đài Tuyền trong miệng phát ra những âm tiết cổ xưa, tựa hồ như hạ mệnh lệnh cho ma ảnh, sau một tiếng ma khiếu vang vọng khắp đất trời, tinh quang trong tinh không lóe lên, nhưng Đạm Đài Tuyền lại sắc mặt lại lộ ra khóc cười không được.

Lúc ma anh xuất hiện, Đại bằng thần vương cũng kinh dị không thôi, trông thấy sắc mặt của Đạm Đài Tuyền như vậy, không nhịn được liền hỏi : “Đó là…?”

Đạm Đài Tuyền hít vào một hơi, trả lời : “Ta dựa theo trận pháp ghi lại, triệu hoán ra chiến hồn thủ hộ tinh không này, nhưng mà… vừa rồi khi cùng với y liên hệ, y nói cho ta rằng… hắn sẽ không tấn công, chỉ có thể bị động thủ hộ”.

Đại bằng vương cũng kinh dị không thôi, y cảm giác được sự mạnh mẽ đáng sợ của tinh không chiến hồn, nhưng ma ảnh này lại quái dị như vậy.

Thần Nam ở cách đó không xa cũng giật mình kinh hãi, hắn kinh dị không phải là sự xuất hiện của tinh không chiến hồn, mà là những âm tiết cổ xưa mà Đạm Đài Tuyền vừa mới phát ra, tựa hồ đó là một loại ngôn ngữ rất là cổ xưa”.

Đạm Đài Tuyền thì không nói làm gì, tinh không chiến hồn xuất hiện, liền dẫn tới sự chú ý của mấy vị thần vương đang quan chiến, bất quá bọn họ dần dần phát hiện ra chỗ bất thường của chiến hồn này.

Hắn lại có thể ngăn trở năng lượng dao động khủng bố phát ra từ tiểu thế giưois của Thanh Thiện.

Biết rằng ba vị cường giả đang đại chiến ở chỗ này, năng lượng mạnh mẽ mãnh liệt khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như không phải do hắn ngăn trở, khắp tinh không này đã bị chấn động, thậm chí là vỡ nát.

Trong tiểu thế giới của Thanh Thiện cổ ma, đại chiến đang diễn ra vô cùng kịch liệt, Thanh Thiện, Thi Hoàng, Vũ Hinh thi triển hết sở học bình sinh, tiến hành đánh giết sinh tử.

Với tu vi của bọn họ trong trời đất này, so với cuộc chiến cảu các thần vương có bất đồng lớn.

Chiến đầu giữa nhưng người sắp tiếp cận thần hoàng cấp, phương thức đại chiến đã biến dạng rất nhiều.

“Cánh cửa sinh tử luân hồi!”

Thi Hoàng hét lên, toàn thân trên dưới không chỉ có thi khí tràn ra, mà còn bạo phát ra từng luồng ánh sáng thánh khiết, đó là bí mật của sự sinh tử y nắm được sau khi đột phá thiên địa pháp tắc.

Sinh tử hai cực khí tức tương phản từ trong người hắn không ngừng tràn ra, quấn quýt với nhau, lao về hướng Vũ Hinh cùng với Thanh Thiện cổ ma.

Đó là sau khi Thi Hoàng đột phá thiên địa phép tắc, lĩnh ngộ được sự thâm ảo của sinh tử không còn bị giới hạn của thiên địa pháp tắc.

Thần vương bất quá là lực lượng đề thăng lên cao, cùng với sự phát triển cực hạn của tiểu thế giới mà thôi.

Bọn họ tuy có thể nắm trong tay các lĩnh vực pháp tắc, nhưng vẫn bị thiên địa pháp tắc hạn chế, phải tuần tự tuân theo thiên địa pháp tắc, bằng không sẽ dẫn tới thiên phạt.

Mà Thần Hoàng lại hoàn toàn không giống như vậy, bọn họ đột phá hạn chế của thiên địa pháp tắc, nắm trong tay chung cực pháp tắc do bản thân tự ngộ ra, cho dù bọn họ có thể vận dụng thi triển ra lực lượng cực hạn, cũng sẽ không dẫn tới thiên phạt.

Thi Hoàng do sinh mà tử, hóa thành thần thi, sau đó lại do tử mà sinh, loại bỏ hết tử khí.

Giải thoát khỏi sự ràng buộc của thân thể trở thành tiên thần.

Y đã trải qua nhưng việc mà người thường vô pháp tưởng tượng, không ngừng luân hồi giữa sinh tử, cuối cùng rốt cục tiến lên đột phá cực hạn sinh tử, nắm trong tay sự ý nghĩa thâm ảo của sinh tử, trở thành thiên giới nhất phương chí tôn.

Có thể tưởng tượng, y cứ như vậy mà tu luyện, sớm muộn gì cũng sẽ tu thành thần hoàng, vô địch thiên giới.

Sinh tử luân hồi, do sinh mà tử, do tử mà sinh, sinh tử lưỡng cực nguyên khí tràn ra mênh mông làm hiện lên trong tiểu thế giới này vô số loại ảo ảnh, khi thì thi thể nổi lên khắp nơi, biển máu ngập trời, khi thì mặt đất lại mọc lên cây cỏ xanh tươi, bừng bừng sinh cơ.

Chín cánh cửa luân hồi, phía trước mặt huyết quang chói mắt, hiện lên xung quanh Vũ Hinh cùng với Thanh Thiện, từ từ ép về phía bọn họ, muốn thôn phệ bọn họ vào bên trong.

Không nghi ngờ gì nữa, nếu như bị thôn phệ tiến vào cánh cửa sinh tử luân hồi, cũng đồng thời bị phong ấn trong sinh tử luân hồi của Thi Hoàng, sự sống chết do y nắm trong tay.

“Vô pháp vô thiên, ma chủ trầm phù, diệt sát!” Thanh Thiện cổ ma hét lớn, ở trước mắt là pháp tác của ông ta nám trong tay.

Cổ ma mái tóc điên cuồng bay loạn xạ, hai mắt hồng quang hiện lên, cả người phát ra sát ý vô tận, sát khí cùng với khí tức hủy diệt tràn ngập khắp tiểu thế giới.

Pháp tắc mà Cổ phật nắm giữ trong tay vạn năm trước là ánh sáng của sự sống, nhưng lần này sau khi nghịch phật thành ma thì hoàn toàn đi ngược lại, từ cổ phật hiền lành ngày hôm nay hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là một ma đầu hủy diệt.

Mấy lỗ hổng không gian âm u phát ra sát khí vô tận xuất hiện trong tiểu thế giới, hoặc đối kháng với cánh của sinh tử luân hồi của Thi Hoàng, hoặc thôn phệ Vũ Hinh vào trong.

Vũ Hinh không có pháp tắc của riêng mình, nàng liên tục cười lạnh nói : “Ta không tu luyện tiểu thế giới dư thừa này , cũng không tu luyện pháp tắc vô dụng kia, ta xem ra tất cả đều chẳng ra gì.

Bởi vì, cả trời đất này là thế giới của ta, mà thiên địa pháp tác của thế giới này do ta định ra!.

Một luồng ánh sáng hỗn độn từ trên thân thể Vũ Hinh bạo phát ra, ánh sáng tối tăm ngăn trở ở phái trước Cánh cửa sinh tử luân hồi cùng với diệt sát động, khiến bọn chúng toàn bộ bị ngăn cản ở bên ngoài.

Đồng thời, từng đạo ánh sáng hỗn độn áp bách về phía Thi Hoàng cùng với Thanh Thiện.

Thi Hoàng cười lạnh, âm trầm nói : “Không tự lượng sức, vọng tưởng hóa thành trời, đúng là đáng cười! Hôm nay nhất định phải khiến cho ngươi sinh tử hai đường đều khó, vĩnh viễn rơi vào cánh cửa của sự luân hồi”.

Thân Thiện sát khí trung thiên, ông ta cũng lạnh lùng nói : “Bằng vào mấy phần sức lực này cũng vọng tưởng hóa thành trời! Đúng là si tâm vọng tưởng! Không có tự mình hiểu được thiên địa pháp tắc, sao có thể siêu thoát giới hạn của trời được chứ?”

Vũ Hinh vẫn vô cùng trấn tĩnh, ngữ khí bình thường nói : “Đó là do ngươi tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu thiên ý, vọng tưởng rằng có thể ngộ được mấy pháp tắc để mà đột phá.

Thật không biết pháp tắc của trời đất bao la vô cùng, các người làm sao có thể khám phá hết được! Đến lúc cuối cùng lại phải dẫn đến hứng chịu thiên phạt hung mãnh lên người mà thôi! Nếu hôm nay các ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ truyền phụ cho các ngươi thiên địa chính pháp cho bọn!"

“Ha ha…”

Thi Hoàng cười điên cuồng.

Nhất thời thi khí giăng khắp trời, trong tử khí ẩn hiện vô số hồn phách giãy dụa kêu gào, đó thực sự là một cảnh tượng tu la địa ngục.

“Vô tình tiên tử ngươi không cần phải thổi phồng lên như vậy, Cứ cho rằng ngươi đã lĩnh ngộ được đại thiên chi pháp, không để sinh tử pháp tắc của ta ở trong mắt, vì sao lại xuống hạ giới tìm nguyên bản ý nghĩa thâm ảo của sinh tử luân hồi? ‘Thái thượng vong tình lục’ tuy được truyền tụng là thiên giới đệ nhất kì công.

Nhưng ta xem ra ngươi bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, ta giờ đây cũng không đặt nó vào trong mắt”.

Vũ Hinh bác bỏ : “Không rõ tất cả pháp tắc trên thế gian sao có thể nắm được đại thiên chi pháp?”

Thanh Thiện cổ ma cười lạnh, nói : “Đột phá thiên chi cực cảnh, chính là không có hai pháp môn.

Vô tình tiên tử ngươi cứ nghĩ như thế, sớm đã đứng ở dưới mà thôi!”.

“A a a…” Vũ Hinh cười vang như chuông bạc vang vọng cả đất trời, bất quá càng ngày càng rét lạnh.

“Vậy để cho các ngươi xem thử!”.

Nói xong, Vũ Hinh thân ảnh phảng phất càng lúc càng ảm đạm, tựa hồ dung nhập vào trong thiên địa hư không.

Cánh cửa luân hồi, còn có diệt sát động đang tấn công về phía nàng, toàn bộ giống như hư ảnh xuyên qua bên cạnh.

Cuối cùng, cánh cửa luân hồi toàn bộ hướng về phái Thanh Thiện cổ ma bức tới, diệt sát động thì lại tiến về phía Thi Vương mà thôn phệ.

Tình huống đột ngột phát sinh này nhất thời khiến cho hai người lâm vào mấy lầm suýt lâm vào hiểm cảnh.

Vũ Hinh như một người bàng quan.

Bình tĩnh nói : “Từng cái cây ngọn cỏ của thế gian này.

Thiên địa vạn vật đều là binh của ta, từ núi cao đến sông dài, từ con kiến đến hạt bụi, thậm chí pháp tắc mà các ngươi kiêu ngạo, đến cả ý niệm, phàm là vật chất đều nghe thao lệnh ta!”.

Thi Hoàng cùng với Thanh Thiện cỗ ma lúc mới đầu đích xác có kinh hãi thất sắc, bất quá bọn chúng sau khi kìm giữ công kích của đối phương, đồng thời lần nữa phóng cánh cửa luân hồi cùng với diệt sát động về phái Vũ Hinh.

Thi Hoàng cười lạnh : “Vậy hữu hình nghe lệnh ngươi.

Nếu như vật vô hình thì sao?”

Cánh cửa luân hồi hóa thành vật vô hình, trong trời đất chỉ còn sinh tử nhị khí, hướng tới Vũ Hinh mà thôn phệ.

Thanh Thiện cổ ma cũng cười âm trầm, nói : “Ta còn tưởng rằng ngươi có pháp tắc gì, ngươi bất quá chỉ nắm trong tay hỗn độn pháp tắc mà thôi”.

Diệt sát động cũng hóa thành sát khí vô hình, bức về phía Vũ Hinh.

Vũ Hinh toàn thân trên dưới, ánh sáng hỗn động tối tăm lại xuất hiện, nàng lạnh lùng nói : “Các ngươi nếu như thật sự cho rằng như vậy là không thể.

Dù sao phương pháp tu luyện của ta, tất cả là từ bổn nguyên.

Hừ, thế gian vạn vật đều có hình, cũng có âm ba, thần niệm cũng đồng dạng như vậy không thể thoát khỏi.

Hiện tại tu vi ta còn chưa viên mãn mà thôi.

Nếu không, tất mọi pháp tắc vô hình của các ngươi, kể cả thân thể của các ngươi đều tuân theo lệnh của ta.

Loại công pháp này của ta, đợi đến lúc tiến lên thêm một tầng nữa, thì trong thiên địa này ta tức là trời, trời tức là ta, những gì ta nói chính là pháp, những gì ta làm chính là tắc, thiên địa pháp tắc do ta định lấy!"

Ba đại cường giả, mặc dù trong quá trình công kích không ngừng bàn luận về pháp tác, nhưng sự nguy hiểm trong đó khó mà tưởng tượng được.

Cánh cửa luân hồi, diệt sát động, ánh sáng hỗn độn, một

Lúc này, Thần Nam đã từ Sinh mệnh nữ thần Tạp Mâu ở nơi này, được đối phương lí giải cho những gì cần biết, hắn trong lòng vô cùng kích động, rất muốn quay ngay về nhân gian giới.

Bất quá thì lúc này dị tượng phát sinh.

Tinh không chiến hồn vốn được cho rằng vô dụng, lúc này không chỉ ngăn trở lực lượng phát ra từ Thanh Thiện cổ ma mà còn khiến cho khắp tinh không phát sinh biến hóa kì dị.

Đầu tiên là cửa vào tinh không đột nhiên đóng lại, sau đó bên trong tinh không xuất hiện ánh sáng rực rỡ vô cùng, khiến cho người ta tạm thời chói mắt không thấy gì cả, đến khi mọi người mở được mắt ra thì phát hiện cả tinh không tựa hồ biến mất.

Mấy trăm viên thất sắc thần thạch vẫn còn lập lòe phát sáng, nhưng tất cả đất trời bên ngoài đều hiện ra trước mắt các vị thần vương.

Cẩn thận xem xét có thẻ phát giác, một tầng trong suốt ngăn cách tinh không kì dị này với thế giới bên ngoài.

Tất cả những người quan chiến trong Đạm Đài tiên sơn đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong tinh không.

Bên trong tinh không, Đạm Đài Tuyền cũng giật mình kinh hãi, hôm nay là lần đầu tiên triuệ hoán ma hồn, căn bản không biết nó có năng lực kì dị như vậy.

Lúc đó.

Trong tiểu thế giới của Thanh Thiện cỗ ma truyền lại ba tiếng kinh hô.

Thi Hoàng, Thanh Thiện, Vũ Hinh ba người đều đình chỉ đại chiến, bọn họ đều xuất hiện thần sắc khiếp sợ, pháp tắc bọn họ nắm trong tay tự nhiên mất công hiệu.

Tiểu thế giới không chịu sự khống chế của Thanh Thiện bắt đầu đóng lại, ba người vội vàng hiện ra giữa tinh không.

Trong khí tất cả mọi người phát giác ra có gì đó không đúng, Hỗn thiên ma vương, hét lên : “Đạm Đài Tuyền, ngươi đã động tay động chân làm cái gì đó, vì sao tu vi của chúng ta bị thụt lùi xuống cảnh giới phổ thông tiên nhân?”

Thi Hoàng, Thanh Thiện cổ ma, Vũ Hinh cũng vừa sợ vừa giận đưa mắt nhìn về phía Đạm Đài Tuyền, Đại bằng thần vương sắc mặt hiệnlên vẻ hoài nghi.

Quang Minh thần cùng với hai vị sinh mệnh nữ thần cũng không ngừng kinh nghi, hỏi : “Đạm Đài tiên tử, bà rốt cuộc đã làm cái gì thế?”

Lúc đó, nhưng người quan chiến ở bên ngoài tinh không đều có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong nhưng không nghe được bất cứ âm thanh nào ở trong đó, bất quá lúc này tất cả mọi người đều biết ở trong đó có biến phát sinh.

Tất cả thần vương đều mắt hổ gườm gườm Đạm Đài Tuyền, khiến cho nàng có cảm giác áp lực ngày càng lớn, lúc này thần vương lực của nàng cũng biến mất, nàng vội vàng hướng về ma ảnh to lớn phía trên mặt trăng, trong miệng phát ra những âm tiết cổ xưa, tựa hồ hỏi gì đó.

Ma ảnh rít gào lên vài tiếng, cuối cùng tự nhiên biến mất.

“Đạm Đài Tuyền, ngươi có ý tứ gì vậy, ngươi cùng với tên kia nói cái gì vậy?” Thi Hoàng lớn tiếng quát hỏi.

Đạm Đài Tuyền tựa hồ không sợ Thi Hoàng, không thèm để ý đến y.

Quay về phía đám thần vương giải thích : “Ta không có ác ý, ta vốn nghĩ mời tinh không chiến hồn ra để bảo hộ tinh không này.

Vừa rồi, y nói với ta, y đã dùng sức mạnh của mình khởi động hoàng cấp tinh không pháp trận.

Đem tu vi của mọi người lưu giữ lại cảnh giới tiên nhân, khiến cho không ai có thể uy hiếp được tinh không này.

Cái này… thực là việc không cong biện pháp nào khác”.

Nói đến đây, Đạm Đài Tuyền chỉ cười khổ, năng lực của tinh không chiến hồn này, khiến cho nàng có chút bất đắc dĩ.

Nghe đến đó, Tuyệt tình ma vương lập tức hỏi tiếp : “Cửa vào tinh không không này đã đóng lại, lẽ nào chúng ta mãi mãi ở trong trạn thái này vĩnh viễn bị phong ấn tại nơi đây?”

“Không phải” Đạm Đài Tuyền trả lời : “Vừa rồi, ta có hạ mệnh lệnh cho hắn, sau một canh giờ mới có thể giải trừ trạng thái này”.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bất quá trong lúc đó, một cỗ sát khí đột nhiên bạo phát ra, Phật tổ nhanh như chớp lao về phía Thanh Thiện cổ ma, đối với y mà nói, không giải quyết được Thanh Thiện thì sau này trên thiên giới không có nơi nào cho y dung thân.

Đồng thời, Đại bằng thần vương cũng cười lạnh nói : “Bây giờ tu vi của tất cả mọi người đều ở cảnh giới phổ thông tiên nhân, hù hù hù…” dứt lời, y hóa thành một đạo thần quang, đuổi theo Phật tổ.

Tất cả thần vương còn lại không ngừng kinh nghi, lúc này lực lượng của bọn họ đều giảm sút, vốn tu vi càng cao thì càng bất an, hiện tại tất cả thần vương đều bắt đầu đề phòng lẫn nhau.

Hỗn thiên ma vương, Tuyệt tình ma vương, Phá diệt ma vương tụ lại một chỗ.

Hai vị sinh mệnh nữ thần cùng với Quang Minh thần tụ lại một chỗ.

Lí đạo chân cũng lao đến chỗ Đạm Đài Tuyền, đồng thời ánh mắt nhìn Vũ Hinh có chút phức tạp, y rất muốn gọi Vũ Hinh đến, nhưng hắn biết, bạch y nữ tử kia đã không còn là “tỷ tỷ” mà hắn biết.

Thi Hoàng hai mắt lóe hung quang, nhìn về phía Vũ Hinh cười âm trầm, y chính kà thân thể kim cương bất hoại, cổ thi chi thể, nhực thể mạnh mẽ nhất.

Bất quá Vũ Hinh cũng không hề sợ hãi, chủ động xuất kích lão vè phía Thi Hoàng.

Ở bên Thanh Thiện cổ ma, Phật tổ, Đại bằng thần vương cũng đã cùng nhau đại chiến.

Nếu như nói trong trường ai là người khẫn trương nhất, không còn nghi ngờ gì nữa đó là Thần Nam, tu vi của hắn không bị ảnh hưởng chút nào, vốn đúng là cảnh giới tiên nhân thất giai.

Thân mặc Huyền vũ giáp, sau lưng đeo cung, tuy không có khả năng co sức lực cảu thần vương, nhưng trước mắt tuyệt đối là phòng ngự đệ nhất.

Thần Nam thậm chí muốn cười lên điên cuồng, cơ hội trời cho này, nếu như lợi dụng tốt, hôm nay hắn tại tối hậu nhất chiến này của thiên giới có thể đem tất cả đại họa toàn bộ tiêu diệt, sau đó trực tiếp quay lại nhân gian giới.

Hắn mở nội thiên địa, đêm hai con rồng ra ngoài.

Vừa mới ra ngoài, Tử Kim thần long hống lên một tiếng dài, bất quá khi nhìn thấy đám nhân vật trước mắt, nó liền ngậm miệng lại.

Long bảo bảo cũng đảo đôi mắt to, kinh hãi than : “Bảo bảo thiên long tại thượng!”

“Ha ha…”Thần Nam bật cười : “Không cần phải sợ, đám người kia hiện tại đều đa suy yếu, hôm nay chúng ta chỉ đấu một trận tiêu diệt hết những kẻ đối đầu”

Trải qua Thần Nam nói lại một cách đơn giản, hai con rồng cũng biết đã phát sinh ra chuyện gì.

Thần Nam cười lạnh nói : “Lúc cướp lôi thần điện, lấy được ma lôi cùng với tử kim thần hỏa, giờ còn lại một ít, hôm nay hai ngươi cứ mặc sức mà ném, đầu tiên ném chết ba tên kia cho ta!”

Thần Nam lấy Lôi Thần trùy ra, chỉ tay về phía ba người Tuyệt Tình ma vương, Hỗn thiên ma vương, Phá diệt ma vương, khiến cho hai con rồng hứng phấn gào lên.

Thần Nam tay vùng Lôi Thần trùy, lao về phía ba đại ma vương đánh tới, miệng hét lớn : “Trước tiên giết chết ba tên suy yếu các ngươi, sau đó lại diệt tiếp lão cương thi”

"Phanh"

Trước tiên là Hỗn thiên ma vương bị đánh bay đi, lão ma vương bực đến muốn ói máu.

Thần vương lực biến mất, lão ma vương bị người ta khinh thị đánh cho như thế này, y sắp phát điên lên mất.

Đồng thời, “oanh oanh oanh” những tiếng nổ vang lên không ngừng.

Trong tinh không chấn động không thôi, ma lôi trong tay hai con rồng không ngừng ném ra.

"A……đáng hận!"

“Tức chết ta thôi”.

Tuyệt tình ma vương cùng với Phá diệt ma vương bị nổ đến nẩy lên dập xuống, toàn thân trên dưới cháy đen, đầu tóc rồi bù.

“Grào… ném ma vương đau, đúng là rất hưng phấn”.

Ở cách đó không xa, thi hoàng cũng lâm vào tình trạng như vậy, hai mắt y lóe hung quang, hét lên : “Dám chọc đến ta?”

“Thần nói, ngươi đáng bị ném”.

“Người bị ném là ngươi!” Thần Nam bỏ qua Hỗn thiên ma vương, triển khai thần vương dực lão đến gần Thi Hoàng, tay trái cầm Lôi Thần trùy, tay phải cầm Định Địa Thần Thụ, hung hăng bổ tới Thi Hoàng.

Đồng thời, hai con rồng tập trung toàn bộ ma lôi lại.

"Oanh oanh oanh"

………….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio