Thần Mộ Ii

chương 227: tuyệt đối khoa trương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài xa, một thân ảnh cao lớn liên tục lóe lên, nhanh chóng lao tới, người này đầu tóc rối bời nhưng khí vũ hiên ngang, uy thế bao trùm thiên địa, duy ngã độc tôn.

“Ngũ âm ma ngục” thốt ra, năm hắc động xuất hiện trên không, chặn đường rút của tam vị tiên nhân, hút hết thiên phạt thần quang, thực lực của người mới đến cao tới mức đáng sợ.

“Ông nó chứ, tên biến thái này sao lại xuất hiện ở đây.” Tử Kim thần long cảm giác cổ lạnh băng, tránh xa mấy trăm trượng như tránh ôn dịch.

Long Bảo Bảo cũng vù một tiếng hóa thành kim quang chạy xa ngàn thước.

Nam Cung Ngâm trên lưng Tử Kim thần long kinh ngạc hỏi: “Đó… là ai?”

“Siêu cấp đại biến thái của Nhân gian giới.”

Thần Nam cũng cả kinh, người đến là Đại Ma đã lâu không gặp.

Đại Ma đã mang lại cho hắn quá nhiều kinh ngạc, tựa hồ mỗi lần gặp lại đều thấy tu vi của y tăng lên, lúc xuất thế dưới lòng đất hoàng cung Sở quốc, y nhất quyền đánh tan thân thể thiên sứ bốn cánh, dẫn thiên phạt đến đại chiến một nhóm cường giả.

Lần gặp thứ hai y đại chiến thiên sứ sáu cánh và cao giai tiên nhân, cùng giết hết địch thủ.

Lần này xuất hiện, y xuất ra “Ngũ âm ma ngục” hắn chưa từng nghe đến, chặn đứng Thiên giới thông đạo, hút hết thiên phạt thần lực khiến ai nấy thất kinh.

Năm hắc động như ma quật liên thông với địa ngục, âm u đáng sợ trùn lên ba tiên nhân, chợp mắt sẽ thanh toán xong xuôi.

Thần Nam vội hét lên: “Thủ hạ lưu tình!”

Đại Ma quay người lại, hai mắt xạ ra tử quang, ngưng thị vào Thần Nam: “Là ngươi, vì sao cầu tình cho họ?”

Tuy nói thế nhưng y cũng dừng tay, xuất ra ba đạo nguyên khí bài sơn đảo hải cấm cố ba tiên nhân trên không.

Ba tiên nhân mặt như chàm đổ, không dao ngờ rằng xuống Nhân gian lại bị thế này, vốn tưởng sẽ được người đời lễ bái, ai ngờ mọc ra hai đại ác ma nói giết là giết, hoàn toàn không coi Thiên giới ra gì.

Đang lúc hoảng sợ ba người nhớ lại truyền ngôn trên Thiên giới rằng dòng nước Nhân gian đang rất “đục”, tốt nhất không nên chạm vào.

Họ là người Thiên giới mới thành tiên gần trăm năm nay, không hiểu bí ẩn về Huyền giới cao thủ ở Nhân gian, giờ hối hận thì đã muộn.

Đại Ma thấy Thần Nam bay tới, lạnh lùng nói: “Người Thiên giới tự tiện xuống Nhân gian vốn nên giết, vì sao lại cản ta?”

Mười mấy vạn quan chiến giả bên dưới lạnh buốt sống lưng, đó là thần nhân nào? Chỉ ví một lý do không đâu lại định giết tiên, lẽ nào Nhân gian giới còn cao cao tại thượng hơn Thiên giới?

Họ không hiểu ý Đại Ma nhưng Thần Nam thì hiểu.

Đại Ma không là thủ hộ giả và chấp pháp giả của Nhân gian giới thì cũng là siêu cấp cao thủ của Đông thổ.

“Tiền bối, đã lâu không gặp, mong tiền bối thủ hạ lưu tình là vì muốn mấy người Thiên giới mang tin về.”

Sắc mặt Đại Ma giãn ra: “Không lâu trước đây có tiên nhân tự hạ phàm mang cao thủ có tiềm lực của Nhân gian đi, ta đang bế quan nên không kịp cản, không ngờ hôm nay lại có kẻ bất chấp ước định năm xưa, lại xuống Nhân gian, ta mà không chấp pháp chắc họ coi Nhân gian không người.”

“Thần thánh ơi, Nhân gian và Thiên giới có ước định, xem ra Nhân gian không yên bình như bề ngoài.” Long Bảo Bảo lẩm bẩm.

Vẻ mặt Thần Nam vô cùng kinh ngạc, Nhân gian thật sự có thể xếp ngang Thiên giới sao? Hắn không tin nên hỏi lại: “Nhân gian có thể trực diện Thiên giới sao?”

Đại Ma ngẩn ra rồi thở dài: “Nhân gian yếu kém, hiện tại Nhân gian không còn là Nhân gian ta quen thuộc, nhưng ta đã sống lại ắt phải tận hết chức trách.

Nhưng gì ta làm đều theo ước định năm xưa của thiên nhân lưỡng giới.”

Mồ hôi ướt đầm.

Thần Nam kinh hãi vô cùng, ngày xưa đó đúng là năm tháng khiến người ta ngưỡng vọng, hắn lại nảy sinh kính ngưỡng tận đáy lòng trước sự tận tâm của Đại Ma.

Hiểu được chút ẩn tình, hắn trầm ngâm: “Tiền bối có thể thả họ về Thiên giới báo tin, hiệu quả lại càng cao.”

Đại Ma hơi do dự: “Được, để một tên về, hai tên còn lại hồn táng Nhân gian.

Ngũ- âm- ma- ngục!”

Năm hắc động chụp vào tu giả già nua và tiên tử dung mạo tú lệ.

“A...”

“A...”

Hai vị Thiên giới tu giả kêu lên thê thảm, bị hắc động hút vào, lập tức thân thể nát tan.

“Grào… tổ tông ơi, đúng là biến thái.”

“Thần dạy, quá nặng mùi máu.”

Hai con rồng rụt cổ, đều cảm giác lạnh ngắt.

Mười mấy vạn quan chiến giả lặng ngắt, những gì Thần Nam và Đại Ma làm hôm nay hoàn toàn đập tan hình tượng tiên nhân trong lòng họ, tín ngưỡng sụp đổ khiến tinh thần rung chuyển.

“Tha… tha mạng.”

Trung niên tú sĩ còn lại vừa động đậy được liền sụp xuống trên mây, quỳ trước Thần Nam và Đại Ma, sắc mặt xám ngoét, hoảng sợ: “Xin tha mạng.”

Thần Nam quát vang: “Cút về Thiên giới, đừng quên báo tin.”

Trung niên tú sĩ sợ mất mật, khí chấn phiêu dật xuất trần mất sạch, run rẩy đứng dậy, vội vàng như chó nhà tang phá không chạy về Thiên giới thông đạo.

Nhưng y tựa hồ quên mất thiên phạt, mấy đạo lôi quang khổng lồ đốt toàn thân đen xì, sắp ô hô ai tai.

Thấy y kinh sợ như vậy, Thần Nam nảy ra chút thương cảm, thở dài một hơi, Đại Long đao bổ vào thiên lôi trên không, kích tan mười mấy đạo lôi quang còn lại, trung niên tú sĩ không dám quay đầu lao vào Thiên giới thông đạo, tan dần vào hư không.

Mười mấy vạn người phía dưới chấn động, Thiên giới tiên nhân lại quỳ trước hai nam tử Nhân gian, niềm tin của họ tan tành.

“Các ngươi thấy gì chưa, tiên nhân cũng tham sống sợ chết, vì sao các ngươi phải lễ bái họ? Họ khiến các ngươi trường sinh được sao? Họ khiến tất cả các ngươi an khang sao? Họ không làm gì được cho các ngươi nhưng lại được hưởng vô thượng vinh diệu của Nhân gian, được thế nhân lễ bái, là đạo lý gì? Thiên giới dựa vào đâu mà đòi ở trên cao? Các ngươi tưởng tượng ra Thiên giới hoàn mỹ quá, ít nhất ta thấy nơi mấy tiên nhân cự trú không đáng gọi là Thiên giới, còn khốc hơn Nhân gian, là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, chinh chiến còn thảm liệt gấp trăn Nhân gian.

Tiên nhân mà các ngươi lễ bái chỉ là một vài người có thực lực.

Cái gì là Thiên giới, Thiên giới trong lòng mỗi người chỉ dựa vào chính mình kiến tạo.

Ba gian nhà tranh, mấy mẫu ruộng tốt nếu khiến người ta an lạc bình hòa thì là đất lành Thiên giới.

Thiên giới hư vô phiêu diêu bất quá là một ma vực.”

Thần Nam bất kể những người ở dưới có nghe không nhưng cứ việc chỉ trích Thiên giới đến nơi đến chốn.

“Ồ, ta nhớ ngươi tên Thần Nam, lâu nay không gặp, không ngờ tu vi của ngươi tiến quá nhanh, thật khiến người ta kinh ngạc.” Đại Ma tỏ vẻ hòa hoãn, lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Bằng hữu của ta là Đông thổ chấp pháp giả, mấy ngàn năm trước không may, giờ mình ta là Đông thổ thủ hộ giả kiêm chấp pháp giả, không biết ngươi có đồng ý chia bớt một phần áp lực với ta?”

“Chuyện này…” Thần Nam hơi khó xử, nghẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối công thâm lực hậu, tại hạ vạn lần không so được, e rằng không đảm đương được, tại hạ làm một tự do tán nhân.”

Đại Ma bật cười: “Ngươi không đòng ý, ta cũng không miễn cưỡng.”

Thần Nam cảm giác vô cùng nghi vấn với người thần bí như Đại Ma, thực lực của y lần sau mạnh hơn lần trước, hôm nay thể hiện ra là thực lực của Thần Vương, thậm chí Thần Nam cho rằng “Ngũ âm ma ngục” có thể sánh với Sinh tử luân hồi môn của Thi Hoàng.

Đương nhiên hắn không quá kinh ngạc, hắn tin rằng trước đây Đại Ma chưa thoát được yêu đạo hồn phách trong thể nội nên không chân chính phát huy được thật lực.

Đại Ma từng nói với hắn rằng y đã thấy Đại Long đao bị gãy ở Vĩnh hằng sâm lâm, hiển nhiên y từng qua đó.

Vậy mà lại an toàn thoái lui ắt là cao thủ tuyệt đỉnh.

Y là tiền bối cao thủ duy nhất mà Thần Nam biết từng vào Vĩnh hằng sâm lâm mà bình an vô dạng thoát ra.

“Tu vi của tiền bối tựa hồ tăng lên khiến người ta không đoán nổi.”

Đại Ma gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng: “Bởi sư phụ ta xuất hiện trong mộng, người còn sống, chỉ cho ta một phương hướng tu luyện mới.”

Mồ hôi như tắm.

Đại Ma biến thái thế này còn có sư phụ, Tử Kim thần long ngoài xa suýt nữa từ trên mây rơi xuống.

Thần Nam cũng cả kinh nhưng Đại Ma không muốn nói nhiều nên không truy vấn.

Sau cùng hắn từ biệt, cước đạp thần long bay đi trước sự ngưỡng vọng của mười mấy vạn người.

Những gì hắn làm hôm nay được truyền đi khắp ngóc ngách Thiên Nguyên đại lục tọa thành địa chấn lay động phiến tu luyện giới và mọi quốc gia trên đại lục.

Nhiều biến hóa trọng đại của Nhân gian từ đây bắt đầu.

Thần Nam, thanh niên cường giả cuồng vọng, dám giết cả tiên nhân lập tức trở thành tiêu điểm, thành đối tượng cho người ta đàm luận, quan sát.

Mấy trăm dặm với thần long chỉ là đi dạo, thoáng chốc đã thấy Hỗn Thiên đạo hiện lên trong mắt.

Tuyết phủ khắp núi, vùng núi này trắng xóa một màu nhưng Thần Nam lại thấy dự cảm không lành, tựa hồ có đại yêu ma đang đợi hắn.

“Hỗn Thiên đạo lẽ nào còn có cao thủ cực kỳ lợi hại?” Hắn nghi hoặc.

Cùng lúc, trên tiên sơn của Hỗn Thiên đạo bùng lên ma khí cuồn cuộn, ô vân che kín cả dãy núi, một bóng dáng ma vương ánh xạ lên hắc vân.

"Ngẫu mễ đầu phát, thần dạy không tin được.”

“Grào… con bà nó, Hỗn Thiên lão ma vương? Sao lại thế được?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio